Nhóc Ăn Mày

Chương 31: Không làm Liễu Hạ Huệ

Chương 31: Không làm Liễu Hạ Huệ

Khâu Dương chưa từng uống rượu, cậu thường ngửi thấy mùi rượu từ người khác, hồi còn nhặt ve chai, có những người đi đường uống say mèm, không còn tỉnh táo rồi chửi ầm lên với cậu. Cậu đã chăm sóc Tần Hiện khi anh say, ngửi mùi rượu nồng nặc, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nếm mùi rượu, còn được mớm từ miệng của Tần Hiện.

Đầu cậu chứa đầy men say, mọi suy nghĩ đều bị đình chỉ. Trong miệng cậu có rượu, nhưng nhiều hơn nữa là hơi thở của Tần Hiện, nó lan tỏa khắp miệng cậu, khắp cổ họng, khắp xoang mũi, vào tim vào phổi của cậu, đâu đâu cũng là hương vị của Tần Hiện.

Dường như Tần Hiện bọc lấy cả người cậu, cậu hoàn toàn thuộc về anh, đã bị anh đánh dấu.

“A… —–” Tần Hiện hung ác mυ'ŧ lấy lưỡi cậu phát cả ra tiếng, phần nhiều rượu bị trào khỏi miệng, chảy dọc theo cái cằm trơn bóng xuống cần cổ, chui vào trong cổ áo, dần dần thấm ướt cổ áo tạo nên một cảm giác mập mờ khó tả.

Bàn tay giữ sau cổ cậu lại tăng lực, anh thâm nhập sâu hơn, chiếm giữ miệng lưỡi cậu, không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào trong miệng cậu.

Mũi Khâu Dương động đậy, hít thở một cách khó khăn. Cái lưỡi đang đảo quanh lưỡi cậu lui ra, kéo theo một sợi chỉ dính nhớt, chúng tách ra được chừng hai giây thì đôi môi nóng rực lại áp xuống lần nữa.

Tần Hiện tiếp tục mớm rượu qua, lần này hơn nửa lượng rượu được truyền vào miệng Khâu Dương, sau đó là mùi vị chỉ có ở anh, hai thứ ấy chảy xuôi vào cơ thể cậu.

Khâu Dương hơi run người, ngay lúc ấy Tần Hiện đổi tư thế, anh giữ eo cậu bằng một tay, tay kia đặt sau gáy cậu. Tần Hiện còn cố tình đổi góc độ, áp cậu lên sô pha nhằm ngăn chặn những ánh mắt từ đằng sau, tiếp đó anh vừa nghiêm túc vừa ngang ngược cướp lấy chất lỏng trong miệng cậu.

Dù có thế nào thì chỉ Tần Hiện mới được thấy dáng vẻ của Khâu Dương.

Chỉ ba mươi giây ngắn ngủi thôi, nhưng đối với Khâu Dương, cậu hoàn toàn có thể chết chìm trong đấy. Cậu không ngờ lưỡi của một người lại mềm mại đến thế, độ nóng bỏng, ẩm ướt của nó làm cậu phỏng đến nơi. Mà Tần Hiện như muốn cắn xé cậu, làm đầu lưỡi cậu run cả lên, bị cuốn vào một khoang miệng nóng rực như lửa, không thể khống chế được.

Khâu Dương bị động tiếp nhận mọi động tác của Tần Hiện, có lẽ đã qua ba mươi giây, cũng có thể vẫn chưa đủ. Khi Tần Hiện buông cậu ra còn săn sóc lau rượu dính bên khóe miệng giúp cậu, ở đó có cả nước miếng nữa, không biết là của ai, hẳn là nước miếng cậu không kịp nuốt xuống.

Cảnh tượng đầy d*m loạn, nếu Khâu Dương không nhìn thấy Tần Hiện đang thở dốc trước mặt mình, nếu không chạm phải ánh mắt sâu thẳm như muốn ăn tươi nuốt sống kia, thì Khâu Dương cũng sẽ như những người ở đây, nghĩ rằng Tần Hiện vẫn đang giữ hình tượng một người phóng khoáng và đầy lí trí.

Tần Hiện hơi cúi người ôm cậu, khiến Khâu Dương cảm nhận chân thật phản ứng sinh lí đang diễn ra trên cơ thể anh. Cậu cứng đơ người, hai cánh tay khoác lên vai Tần Hiện. Cậu há miệng hít thở, chờ Tần Hiện ra chỉ thị tiếp theo.

Dù bây giờ tình cảm hai người đang rối tung lên, sự phát triển đã vượt quá mong đợi, Khâu Dương vẫn chọn nghe lời anh, cậu chỉ nghe lời Tần Hiện thôi.

“Ngoan, anh dẫn em về nghỉ ngơi liền đây” – Tần Hiện nói với chất giọng khàn bất thường.

Cậu gật đầu, khi Tần Hiện bình tĩnh lại, anh quay đầu cười với đám con nhà giàu đang ồn ào, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Lần đầu em ấy uống rượu, say mất rồi. Mọi người thấy đấy, em ấy bắt đầu dính lấy tôi rồi, tôi dẫn em ấy về nghỉ ngơi trước đã”.

Dẫn một người đi nghỉ có nghĩa là gì, không cần nói họ cũng hiểu. Mấy ánh mắt mập mờ đảo qua đảo lại giữa hai người, đám đông rất sảng khoái đồng ý thả người đi, còn dặn Tần Hiện nhớ dịu dàng thôi, đừng làm hỏng người tình bé nhỏ.

Những lời trêu ghẹo sắc tình đập vào màng nhĩ của Khâu Dương, cậu cắn chặt răng, không phát ra một tiếng nào. Bỗng dưng đầu gối bị ép chặt, Tần Hiện ôm cậu lên, ôm ngang như kiểu ôm công chúa ấy, mà họ vẫn đang đứng trước mặt rất nhiều người.

Khâu Dương thẹn thùng lắm, cậu mới hôn môi với anh nữa, thế là cứ vùi mặt vào lòng Tần Hiện.

“Đừng sợ” – Khâu Dương nghe Tần Hiện cười khẽ, nói rồi ôm cậu ra ngoài.

Hai người ra khỏi phòng bao đầy tiếng cười ầm ĩ, xung quanh đã hoàn toàn yên tĩnh, Khâu Dương lặng lẽ giương mắt, nghiêm mặt nói: “Anh Hiện, anh thả em xuống đi, em còn đi được”.

Tần Hiện nhìn cậu chăm chú, hỏi một đằng đáp một nẻo: “Mặt Dương Dương đỏ quá, cứ như quả táo chín ấy”.

Nghe Tần Hiện nói xong, Khâu Dương không dám nhìn thẳng vào anh nữa, đầu cậu lại choáng váng.

Cuối cùng Tần Hiện không thả cậu ra như cậu mong muốn mà ôm cậu về phòng. Anh đặt cậu xuống giường, Khâu Dương lăn theo một vòng trên giường rồi chậm rãi đứng dậy, nhìn Tần Hiện cởi nút áo, để trần đi vào phòng tắm.

Cậu thất thần nhìn cửa phòng tắm, Tần Hiện tắm rất nhanh, khi bước ra thì đối diện với ánh mắt không kịp rút về của Khâu Dương. Hàng mày rậm hơi nhướng, anh bước tới, cong một chân áp lên giường, lại gần chỗ cậu: “Em muốn tắm lại không? Hơi có mùi rượu đấy”.

Ban nãy Tần Hiện đút Khâu Dương ba hớp rượu, còn mượn cơ hội mớm rượu để hôn cậu, Khâu Dương chưa từng uống rượu, mà chút rượu ấy cũng đủ làm nhiều người say rồi.

Nghe Tần Hiện nhắc, cảnh tượng ấy lại hiện lên trong đầu Khâu Dương, cậu ấp úng nói muốn đi tắm, khi bước xuống đất chân nhũn cả ra.

Khâu Dương tắm rửa rồi đi ra, làn da khắp người nhuộm màu hồng nhạt khỏe khoắn, cậu khẽ khàng bò lên bên kia giường, thấy Tần Hiện đang nằm cứ tưởng anh ngủ mất rồi, thế là thở dài một hơi đầy nhẹ nhõm.

Cậu chưa hít thở được đều đặn, chợt nghe người bên cạnh nói: “Mới nãy không làm em sợ chứ”.

Khâu Dương: “…”.

Cậu nghiêng đầu qua, chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú: “Anh chưa ngủ hở?”.

Tần Hiện nói: “Đêm nay uống nhiều quá, đầu không thoải mái”.

Khâu Dương nghe anh nói bị đau đầu bèn ngồi dậy ngay lập tức, bò lại bên cạnh cánh tay của Tần Hiện, ân cần hỏi han: “Anh muốn uống thuốc không? Hay uống canh giải rượu nhé?” – Thậm chí cậu còn đặt tay hai bên gối của Tần Hiện, tư thế này giống như cậu đang nằm úp sấp trên người anh.

Khâu Dương thì chẳng thấy có gì mờ ám, Tần Hiện nhắm mắt lại, để cậu nhẹ nhàng ấn trán cho mình. Sau đó, anh lặng lẽ vòng hai tay qua eo Khâu Dương, thành ra đang ôm cậu, cứ như hai người đã là người yêu thân mật với nhau.

Khâu Dương lo ngắt ấn, làm xong mới phát hiện tư thế của cậu với Tần Hiện không ổn lắm.

“Anh Hiện—-” – Khâu Dương nhổm dậy chuẩn bị lùi ra, Tần Hiện kéo cậu lại, lực tay mạnh mẽ làm cậu nằm sát xuống người anh.

“Hửm?” – Tần Hiện cười, một tiếng phát ra khàn khàn đầy vẻ uể oải, hơi thở của anh phả vào tai cậu, nói một câu như muốn hút hồn người ta: “Bóp cho anh một lát nữa đi, thoải mái quá”.

Khâu Dương lắp bắp đáp lại, cậu đảo mắt đi rồi lại hướng mắt về, không nỡ dời mắt khỏi gương mặt đẹp đẽ kia.

Nhưng lòng cậu cứ bồn chồn, đành nhắc nhở anh: “Bọn mình, bọn mình…”.

Cứ lắp bắp cả buổi, vô cùng xấu hổ.

Tần Hiện khẽ mỉm cười, từ nét mặt đến khóe môi đều nhuộm màu dịu dàng sáng rỡ, có lẽ vì hôm nay đã diễn ra nụ hôn đầu của hai người, anh còn được ôm người mình thích vào lòng ngay nửa đêm, những điều ấy biến thời khắc này thành khoảng thời gian thư giãn nhất của Tần Hiện.

Anh tốt bụng đáp tiếp: “Bọn mình không phải đang ôm nhau”.

Thái độ của anh rất thản nhiên, Khâu Dương ngơ ngác một hồi, nói không nên lời.

Phản ứng của cậu rất trúc trắc mà chân thành, Tần Hiện nói nghe thật vô tư khiến cậu thấy thẹn trong lòng. Hai người giữ nguyên tư thế người sấp người ngửa được mười phút, Khâu Dương thả lỏng người rồi bắt đầu mơ màng chìm vào giấc ngủ, hình như có thứ gì ươn ướt chạm vào mí mắt, cậu phất tay, lầu bầu: “Tiểu Hôi đừng quậy”.

Tần Hiện buồn cười, cậu nhóc ngủ say lại coi anh là chó cơ đấy, nhưng anh thích cái dáng vẻ này của cậu muốn chết mất. Tần Hiện kiềm lại sự kích động đang sục sôi, nhẹ nhàng thả Khâu Dương về chỗ bên cạnh, đắp mền ngay ngắn cho cậu, trước khi tắt đèn anh vẫn thấy chưa vừa lòng mà hôn lên trán, lông mày, chóp mũi của Khâu Dương, nhưng nhích tới môi thì không dám chạm vào.

Cả đời này anh khó mà quên được nụ hôn sâu ở phòng bao, Tần Hiện sợ lỡ chạm vào rồi sẽ không dừng lại được, một khi đã nếm được mĩ vị thì cả hai người đều khó lòng dứt ra.

Mỗi người đều chìm vào giấc mộng của riêng mình, Tần Hiện dậy rất sớm, khi chưa hoàn thành công việc thì anh luôn ngủ rất ít.

Tần Hiện tắm rồi đi ra, Khâu Dương cũng dậy theo, cậu ôm chăn ngồi ở đầu giường, nghe tiếng động thì mơ màng quay đầu qua nhìn. Cậu tính mò xuống tìm Tiểu Hôi, nhưng mà chân tê rần, hai đầu gối đập xuống sàn phát ra âm thanh khá vang.

Khâu Dương hít một ngụm khí lạnh, bỗng dưng cậu bị nhấc bổng lên, Tần Hiện ôm cậu đặt lại lên giường, anh nhẹ nhàng kéo chân cậu qua, cậu la đau.

Đầu gối bị dập hiện lên hai mảng đỏ, hốc mắt Khâu Dương đọng đầy nước mắt, cậu sợ Tần Hiện lo nên ráng nhịn, nói mình không đau.

Tần Hiện đánh nhẹ lên ót cậu: “Đừng có nói dối anh”.

Sau đó anh lấy hộp thuốc từ ngăn tủ, căn phòng này không thiếu thứ gì, với lại đây là nơi Tần Hiện thường ở lại, những đồ dùng cá nhân anh cần luôn có ở đây.

Tần Hiện gọi điện đặt bữa sáng, lúc anh thoa dầu cho Khâu Dương chợt hỏi: “Hôm nay bọn họ đi tắm suối nước nóng, Nghiêm tổng cũng tới, anh không có thời gian chăm sóc em, em muốn ở lại đây hay về nhà?”.

Khâu Dương im lặng, hỏi: “Em không đi theo anh được sao?”.

Tần Hiện sờ xoáy tóc của cậu, hôm qua ai cũng thấy Nghiêm Bác Sâm có vẻ yêu thích Khâu Dương, nếu anh dẫn cậu theo thì hợp đồng có hơn phân nửa khả năng thành công. Tần Hiện biết cách nhìn người, Nghiêm Bác Sâm không hề có ý đồ gì với Khâu Dương, vì vậy hôm qua anh mới cho Khâu Dương ở lại ăn khuya.

Bản thân anh cũng không rõ được ham muốn độc chiếm anh dành cho Khâu Dương, chỉ cười cười: “Dính theo anh vậy à, thích anh rồi hử?”.

Khâu Dương lập tức đỏ mặt, đầu gối hơi nhúc nhích thì bị Tần Hiện đè lại, anh trách cậu: “Để bôi thuốc xong đã”.

Khâu Dương ê a gật đầu, Tần Hiện hơi ôm lấy chân cậu, nhấc nhẹ lên, thuốc được bôi tốt rồi, Tần Hiện bắt đầu xoa bóp từ đầu gối dọc xuống bắp chân cậu, cứ như anh đang cố tình đùa với cậu, còn nhìn thử cậu phản ứng thế nào.

Khâu Dương bị anh ăn hϊếp một hồi, cậu vẫn đang suy nghĩ về câu anh hỏi ban nãy.

Ngay khi cậu lấy hết can đảm định nói gì đó thì phục vụ mang bữa sáng lên, Tần Hiện ăn một ít rồi bắt đầu gọi điện thoại, toàn nói chuyện công việc.

Tần Hiện đã ăn xong, anh ngồi trước mặt, bình tĩnh nhìn cậu: “Chiều nay anh dẫn em đi tắm suối nước nóng, Nghiêm tổng bắt chuyện với em thì em mới nói. Những lúc khác thì cứ chờ ăn uống, còn lại giao hết cho anh, có được không nào?”.

Khâu Dương nói được, cậu nhận ra Tần Hiện có việc cần nhờ Nghiêm tổng, mà chú Nghiêm tổng có vẻ đối xử tốt với cậu, không biết vì sao mà Khâu Dương, người luôn có lòng phòng bị, lại cảm thấy thân thiết với Nghiêm tổng, thế là cậu đồng ý.

Tần Hiện kiềm chế nỗi kích động muốn ôm Khâu Dương vào lòng mà hôn hít, nhìn vẻ triền miên trong đôi mắt anh, Khâu Dương vừa vui vừa xấu hổ.