Dương Điềm Điềm cảm giác không khí trong phòng bắt đầu trở nên mập mờ, trong phòng yên tĩnh, cô có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở ngày càng gấp của Lục Duẫn, cô chỉ biết dựa vào l*иg ngực cường tráng của anh, lắng nghe nhịp tim đang đập hơi nhanh của anh.
Mặc dù cô không có bất kỳ tình cảm nào với Lục Duẫn, đơn thuần chỉ là vì nhiệm vụ, nhưng trong bầu không khí đầy hơi thở nam tính mạnh mẽ như vậy cô không khỏi cảm thấy chân mình đang hơi mềm.
"Điềm Điềm..." Lục Duẫn Thâm ôm chặt Dương Điềm Điềm vào lòng, khẽ cảm thán: "Cuối cùng thì anh cũng được gặp em."
Dựa vào l*иg ngực rộng lớn của người đàn ông, sắc mặt Dương Điềm Điềm không khỏi có chút đỏ lên, dáng vẻ nhỏ nhắn ngượng ngùng khiến cho hô hấp của Lục Duẫn càng thêm nhanh hơn, anh ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô gái, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mà mình đã mong chờ từ rất lâu.
"Ưm……"
Người đàn ông vừa bắt đầu hôn thì thân thể Dương Điềm Điềm hơi mềm nhũn, chết tiệt! Cái cơ thể này cũng quá nhạy cảm rồi!
Lục Duẫn chỉ cảm thấy nụ hôn của cô gái vô cùng ngọt ngào, anh đưa đầu lưỡi vào khuấy đảo, đem toàn bộ nước bọt ngọt như mật từ trong miệng cô gái nuốt vào bụng, nhưng mà một nụ hôn đơn thuần cũng không thể làm anh thỏa mãn, bởi vì người mình yêu ở ngay trước mặt mình, khuôn mặt thuần khiết của cô, vóc dáng đầy dụ hoặc, mùi hương mà cô toả ra, từng thứ một đều khiến Lục Duẫn phải điên cuồng!
Tay anh bất giác luồn vào trong quần áo Điềm Điềm, chạm vào làn da tuyết trắng mềm mại như em bé của Điềm Điềm, anh không còn chịu đựng được du͙© vọиɠ của mình đang dâng trào.
Chân của Dương Điềm Điềm càng mềm hơn khi Lục Duẫn chạm vào cô từng chút một như vậy, đôi mắt vốn dĩ trong veo giờ cũng đã trở nên mơ hồ, bên trong tiểu huyệt từ trước đến nay chưa từng có bất kỳ ai ghé thăm lại tiết ra một chút ẩm ướt, khiến cho cô vô cùng xấu hổ.
“Bảo bối…” Lục Duẫn chậm rãi hôn xuống dưới, nhẹ nhàng mυ'ŧ lấy cái cổ trắng nõn ngọt ngào, thân thể của cô vốn dĩ vô cùng mẫn cảm, chỉ mới bắt đầu màn dạo đầu hời hợt như vậy cũng đã khiến cô không nhịn được phát ra tiếng rêи ɾỉ.
"Ưm ... ưm ..." Thanh âm nũng nịu của Điềm Điềm phát ra từ trong đôi môi đã trở nên ửng hồng sau nụ hôn, nghe thấy tiếng rêи ɾỉ quyến rũ như vậy, ánh mắt Lục Duẫn hơi đỏ lên.
"Điềm Điềm... Điềm Điềm ... Cho anh trai có được không..." Lục Duẫn ôm khuôn mặt của người con gái anh yêu, tỉ mỉ hôn trên khuôn mặt cô, Dương Điềm Điềm cảm nhận được sự dịu dàng như nước của anh, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào để từ chối, vì vậy không thể làm gì khác ngoài việc nhìn anh với đôi mắt đáng thương.
Nơi nào đó của người đàn ông vốn dĩ đã không nhịn được thì làm sao có thể cưỡng lại được một ánh mắt như vậy, ánh mắt đáng thương như vậy rơi vào trong mắt người đàn ông thật sự khiến anh ta chỉ muốn xé toạc quần áo của cô, đè cô xuống dưới người mình rồi hung hăng làm, khiến cô khóc không ra nước mắt.
Lục Duẫn không còn do dự nữa, anh từ từ đưa tay từ eo ếch của Điềm Điềm sờ lên ngực, đẩy áo ngực ra rồi bắt đầu nhẹ nhàng nhào nặn cặρ √υ' mà anh đã mong chờ từ rất lâu, sau đó anh lại cúi đầu xuống ngậm lấy đôi môi đỏ thắm kia, dùng chiếc lưỡi của mình mạnh mẽ khuấy đảo trong khoang miệng Điềm Điềm.
Cặρ √υ' trong lòng bàn tay mịn màng không thể tưởng tượng nổi, hai tay Lục Duẫn luyến tiếc không muốn buông ra, chỉ hận không thể luôn được đặt ở vị trí đó, anh tìm được đầu ti hồng hào ở đỉnh ngực, bất ngờ trêu chọc nắn bóp.
"A ... Um... Anh trai Lục Duẫn ..." Hạ thể của Dương Điềm Điềm đã ướt đẫm, một cảm giác trống rỗng trước nay chưa từng xuất hiện tập kích cô, nhưng mà cô vẫn cảm thấy rất thoải mái, cô không thể làm gì khác ngoài việc chỉ có thể nhìn Lục Duẫn bằng đôi mắt ngấn nước, bởi vì bị nam nhân trêu chọc nên khiến toàn thân cô cũng hơi ửng hồng, ánh mắt càng thêm sự quyến rũ, trên người còn tỏa ra hương thơm mị hoặc khiến cho đàn ông phải điên cuồng.
"Mẹ kiếp ... em chính là một tiểu yêu tinh ..." Lục Duẫn hơi chút gấp gáp vội vàng cởi sạch quần áo của Điềm Điềm, theo quần áo rơi xuống đất, một cặρ √υ' trắng sữa đồ sộ nãy ra, nghịch ngợm sóng sánh như nước, khiến cho Lục Duẫn đang đưa ánh mắt nhìn cũng phải ngơ ra,
Anh cúi người ngậm lấy đầu ti trên ngực Điềm Điềm, nhẹ nhàng mυ'ŧ vào và còn dùng đầu lưỡi đánh qua đánh lại trêu đùa, Dương Điềm Điềm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức cả người đã mềm nhũn ra rồi, cả người cũng dựa hẳn vào người Lục Duẫn, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Anh phải in dấu vết của mình lên tất cả vị trí trên cơ thể cô!
Vốn dĩ làn da của Dương Điềm Điềm vô cùng mềm mại mịn màng, cho nên Lục Duẫn vô cùng dễ dàng tạo ra những ấn ký màu đỏ trên người cô, tôn lên làn da trắng như tuyết của cô, khiến cho cự vật khổng lồ dưới thân của Lục Duẫn suýt chút nữa bật ra!
"Đẹp quá...Bảo bối..."
"Anh trai Lục Duẫn ..." Bị nam nhân dùng ánh mắt trần trụi hừng hực lửa như vậy nhìn mình, khuôn mặt Dương Điềm Điềm càng thêm mắc cỡ đỏ bừng thành mảng lớn, cô run rẩy định dùng bả vai che đi cảnh đẹp trước ngực, nhưng mà cô không ngờ rằng thực tế ngực của cô hơi bự, che như vậy lại càng phô ra hết hình dạng thực có, bộ dạng như ẩn như hiện càng thêm quyến rũ, rất hợp với sự đáng thương của cô nhưng lại càng mê hoặc lòng người, thật sự dáng vẻ ấy có thể khiến cho tất cả đàn ông đều phải điên cuồng.
"Điềm Điềm ..." Lục Duẫn nhịn không được nữa, anh ôm lấy Điềm Điềm đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở phần trên đi về phía phòng ngủ, anh nhẹ nhàng đặt Điềm Điềm xuống giường, sau đó lại nhanh chóng cởi bỏ đồ bên dưới người của cô ra, bây giờ trên người Dương Điềm Điềm đã không còn một mảnh quần áo nào có thể che chắn.
Dương Điềm Điềm lại càng hiện ra sự xấu hổ, cô chỉ có hai tay, chụm lại cũng còn không có che được hết khuôn mặt, thì làm gì còn có tay nào mà đi che ở phía dưới, cho nên không thể làm gì khác hơn đành phải nhắm hai mắt lại với ánh mắt tràn đầy du͙© vọиɠ của Lục Duẫn.
Đợi một lúc, khi Dương Điềm Điềm mở mắt ra, Lục Duẫn đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước mặt cô, cự vật to lớn dưới thân bởi vì không có quần áo che chắn đang ngẩn cao đầu, trên côn ŧᏂịŧ tím đỏ nổi đầy những đường gân xanh, mã mắt ở phía trước tiết ra chất nhầy trong suốt.
"A ... Anh trai Lục Duẫn ... anh ..." Dương Điềm Điềm không biết phải nói gì, không thể làm gì khác ngoài việc dứt khoát nhắm mắt lại, nhưng mà bây giờ không phải là cô cứ nhắm chặt hai mắt là có thể lẩn tránh như lúc trước.
Trong bóng tối, Dương Điềm Điềm chỉ cảm thấy thân thể ấm áp của người đàn ông đang ôm chặt mình vào lòng, đôi bàn tay không thành thật đang chu du khắp nơi, trước ngực càng được Lục Duẫn săn sóc nhiều hơn, không còn dịu dàng như trước nữa, Lục Duẫn ngậm một bên núʍ ѵú nhẹ nhàng cắn xé, thỉnh thoảng còn dùng đầu lưỡi của mình vờn qua vờn lại, cô gái trong vòng tay anh không nhịn được phát ra âm thanh rêи ɾỉ dụ hoặc vì bị anh bú ʍúŧ.
"A ... Anh trai Lục Duẫn ... A a ... thật kỳ quái ..." Điềm Điềm như sắp phát điên, không khỏi vặn vẹo, hai tay muốn đẩy Lục Duẫn đang nằm trên người mình ra.
"Bảo bối... đẹp quá ... Em nhìn đầu ti hồng hào hơi nhọn này đi ..." Lục Duẫn làm sao có thể bị chút sức mạnh như con kiến
này ngăn cản lại được, anh dứt khoát nắm lấy hai tay của Dương Điềm Điềm, cố định trên đỉnh đầu cô, cặρ √υ' bự cứ như vậy mà dựng thẳng đứng trước mắt Lục Duẫn.