Hệ Thống Tuyệt Sắc Vưu Vật

Thế giới 1 - Chương 9: Bị Liếm Tới Nỗi Lên Đỉnh (H+)

Lục Duẫn lại nắm lấy núʍ ѵú trên bầu ngực của cô gái và mạnh mẽ trêu chọc một lần nữa, bắt lấy hai tay của Điềm Điềm bằng một tay, tay còn lại thì từ từ chạm xuống, khi chạm vào nơi bí ẩn nhất của cô gái, Lục Duẫn đã hơi kinh ngạc, nó giống hệt như trong giấc mơ của anh, vùиɠ ҡíи trắng hồng hào và không có lông, trắng mịn mềm mại như những cái bánh bao trắng.

Bởi vì Điềm Điềm đã lên cơn nứng, phần thân dưới cũng đã lầy lội từ lâu, Lục Duẫn dùng ngón tay nhẹ nhàng lột bỏ cánh ngoài cùng của hoa, tìm thấy vài viên ngọc trai đã cương cứng và nhào nặn nó một cách kỹ càng.

"A… Không được… Chỗ đó… Anh Lục Duẫn…" Nơi mẫn cảm nhất bị người đàn ông tấn công, cuối cùng Điềm Điềm cũng không nhịn được rêи ɾỉ, mắt cũng mở ra.

"Sao lại không, bên dưới của Điềm Điềm đã ướt rồi… Có phải là cảm thấy bên trong quá trống rỗng hay không, rất muốn ©ôи ŧɧịt̠ của anh trai lấp đầy…" Lục Duẫn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Điềm Điềm, cười tà mị nói .

"Đừng… Đừng nói vậy… Anh Lục Duẫn… A…!" Lỗ l*и đột nhiên bị ngón tay tấn công khiến Điềm Điềm cảm thấy hơi đau, nhưng đó lại là kɧoáı ©ảʍ không thể ngăn cản, mặc dù sâu bên trong kêu không muốn, nhưng dâʍ ŧᏂủy̠ từ thân dưới đã chảy thành dòng nhỏ từ lâu, núʍ ѵú lại càng thêm cương cứng dựng đứng trên bầu ngực đồ sộ.

"Không được ư… Nhưng Điềm Điềm đã sắp dìm bàn tay của anh trai mình xuống dưới… Đúng là một con điếm nhỏ nghĩ một đằng nói một nẻo…" Lục Duẫn duỗi ngón tay ra, đặt ở trước mắt Điềm Điềm, khi ngón tay tách ra thực sự đã kéo ra một sợi dài.

"Anh Lục Duẫn… Anh ăn hϊếp người ta…" Dương Điềm Điềm rơm rớm nước mắt nhìn Lục Duẫn.

"A? Cục cưng … Anh sẽ cho em thấy kẻ bắt nạt thực sự là như thế nào, được không?"

Sau khi nói xong, Lục Duẫn tách hai chân của Dương Điềm Điềm ra thành chữ M, lỗ l*и trắng hồng hào, ẩm ướt của cô lộ ra trước tầm nhìn rực lửa của người đàn ông mà không hề được giữ lại, không thể chờ đợi nữa, Lục Duẫn tới gần lỗ l*и quyến rũ kia, thổi nhẹ, mặc dù không tiếp xúc thực chất, nhưng cơn gió nhẹ cứ thổi qua như vậy cũng khiến Dương Điềm Điềm run rẩy.

Cảm nhận được sự run rẩy của cô gái, Lục Duẫn mỉm cười, cúi đầu ngậm chặt cánh hoa đang hơi run rẩy, hút lấy thứ nước ngon lành kia từ cánh hoa, anh dùng răng cắn nhẹ vào viên ngọc trai đang đứng vững, còn dùng lưỡi ra vào lỗ mật khít khao kia.

"A… A ha… Không được… Thật kì lạ… Anh Lục Duẫn… Làm ơn…"

Mặc kệ lời cầu xin tha thứ của cô gái, Lục Duẫn càng bú nhiều hơn, toàn bộ nước hoa chảy ra đều bị anh nuốt chửng, mùi vị ngọt ngào dâʍ đãиɠ khiến anh mê đắm một cách điên cuồng.

"Cục cưng… Em ngon quá… Nhiều nước hơn đi… Anh trai rất thích uống nước da^ʍ của em…" Buông cánh hoa đã hơi đỏ lên ra, Lục Duẫn dùng ngón tay búng nhẹ hột le đang sưng lên.

"A…"

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực lớn khiến cho một dòng nước sáng lấp lánh lại chảy ra từ trong lỗ l*и của Dương Điềm Điềm, sau đó tất cả đều bị Lục Duẫn tham lam đưa vào trong miệng.

Dương Điềm Điềm không thể chịu đựng được vội vàng cầu xin tha thứ: "Anh Lục Duẫn… A… Đừng… Đừng liếʍ nữa…" Nước mắt chảy ra từ đôi mắt ngấn nước, cả người đều run rẩy.

Lục Duẫn làm sao có thể để ý đến yêu cầu của cô gái vào lúc này, tiếng khóc của cô không những không ngăn cản được hành động của người đàn ông, mà Lục Duẫn lại càng mở rộng hai chân của Dương Điềm Điềm hơn nữa, thè lưỡi vào sâu hơn, mút vào, hết lần này đến lần khác, thỉnh thoảng phát ra tiếng "chụt chụt".

"A… Anh Lục Duẫn… Đừng đừng… Không được…" Cảm giác động tác càng ngày càng nặng của Lục Duẫn, từng đợt tê dại sau đó cũng càng ngày càng mạnh, khiến cô hơi sợ hãi.

Khi người đàn ông nghe thấy tiếng rêи ɾỉ ngày càng quá mức dịu dàng hơn kia, anh vươn tay ra nắm lấy hộŧ ɭε nhỏ ẩm ướt, ấn mạnh, miệng lại càng muốn hút mật hoa chảy ra từ trong lỗ l*и, khiến Điềm Điềm co giật một lần nữa.

Dương Điềm Điềm cảm thấy bản thân sắp bị kɧoáı ©ảʍ cực lớn này gϊếŧ chết, mỗi lần người đàn ông mút vào đều khiến cô run rẩy, bây giờ Lục Duẫn vẫn đang dùng tay búng nhẹ hộŧ ɭε đang sưng lên của cô, hai tay của Dương Điềm Điềm vô lực nắm lấy ga giường ở bên dưới, cả người đều hơi co giật.

Bị lưỡi của người đàn ông ra vào trong lỗ l*и, Dương Điềm Điềm lúc này gần như gục đổ: "A… Anh Lục Duẫn… A… Không được… Không được… Sắp chết rồi… A…"

Với một tiếng hét nhỏ, một chất lỏng trong suốt phun ra từ lỗ l*и, rơi vào miệng của Lục Duẫn không rơi một giọt nào, cuối cùng Lục Duẫn cũng buông tha cho vùиɠ ҡíи đầy nước của cô, nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt, anh cảm thấy thân dưới của mình như muốn nổ tung.

Nhưng đây là lần đầu tiên của Điềm Điềm, nên anh không muốn cô phải chịu đau quá nhiều, vừa rồi Điềm Điềm đã lêи đỉиɦ nên bây giờ anh không phải lo lắng nhiều nữa.

"A… A… A… Khốn nạn… Đồ khốn nạn…"

Lục Duẫn hôn lau sạch nước mắt trên mặt cô gái, nghiêm túc nhìn vào mắt của Điềm Điềm, sự dịu dàng và tình yêu trong mắt anh khiến Dương Điềm Điềm gần như không dám nhìn thẳng.

"Cục cưng, anh yêu em".