Nghỉ Lại Dưới Tàng Cây

Chương 16

Để Bách Doãn rút ra từ bên trong thân thể mình cũng không phải chuyện dễ dàng. Cao trào đi qua, cảm giác xấu hổ chầm chậm kéo đến, rồi lại trở nên ào ạt. Tiêu Hủ nhúc nhích một chút, cảm giác bị chiếm cứ đặc biệt rõ ràng. Anh ngẩn người, làm động tác chính mình cũng không nghĩ tới__nâng tay phải lên, kề đến nơi ướt át trên bụng.

Xấu hổ làm cho cả người anh phát run, nhận thức được mình và hắn đã làm chuyện đó khiến anh mừng rỡ như điên. Tiêu Hủ chậm rãi lùi lại, nghe thấy tiếng nước từ chính mông mình chảy ra. Bắp đùi liền tê nhuyễn, đầu gối dần dần không chịu được trọng lượng cơ thể, lấy thứ bên trong mình đã mềm một nửa kia của Bách Doãn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ thuận thế theo đùi chảy xuống.

Loại cảm giác nhồn nhột cực kỳ rõ ràng, Tiêu Hủ cắn chặt răng, ủy khuất mà hừ hừ, mãi đến lúc triệt để tách khỏi Bách Doãn, mới buông lỏng toàn thân, mỏi mệt nằm xuống bên cạnh.

Chất lỏng sền sệch làm bẩn ga giường, Tiêu Hủ nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng.

Trong phòng yên tĩnh cực kì, ngọn đèn đầu giường ảm đạm, khiến người ta buồn ngủ. Nhưng Tiêu Hủ càng lúc càng thanh tỉnh, một lát sau đột nhiên ngồi bật lên, làm nơi đó đau đến mức khiến anh nhíu chặt lông mày.

Vì "tình một đêm" lần này, anh đã chuẩn bị đủ thứ, mang theo dầu bôi trơn, cao dãn nở, còn có cả thuốc bôi vết thương. May là phía sau không bị thương, chỉ là có chút sưng đỏ. Tiêu Hủ cầm lọ cao mỡ lên chậm rãi bước đến phòng vệ sinh, lúc di chuyển chất lỏng kia lại trào ra, anh thầm mắng "Mẹ nó!", rồi lấy tay sờ sờ, bên tai nóng như muốn thiêu cháy.

Việc thanh tẩy rất phiền toái, anh lại chưa từng làm qua, đứng ngồi đều khó chịu. Trong phòng vệ sinh có một tấm gương lớn, Tiêu Hủ giương mắt liền thấy chính mình hai chân mở rộng, nhất thời xấu hổ che mặt quỳ xuống đất.

Sau khi rửa sạch, đêm đã rất khuya, anh bôi thuốc mỡ rất kĩ, cuối cùng cũng cảm thấy chỗ kia đã đỡ hơn, không còn khó chịu như lúc nãy nữa.

Trở lại phòng, thấy Bách Doãn đổi tư thế ngủ, vật giữa hai chân đã mềm nhũn. Tiêu Hủ không còn khí lực để khiêng Bách Doãn tới bồn tắm, đành phải giặt một cái khăn nóng, lau lau cho hắn.

Làm xong hết thảy, Tiêu Hủ có chút mệt, tinh thần tuy rằng không quá mệt mỏi, nhưng thân thể lại không chịu được. Nhưng cứ vậy mà đi ngủ cũng không ổn, vừa rồi khóc đến lợi hại như vậy, nếu không xử lý một chút, e là mai dậy hai mắt sẽ sưng thành hai hạt đào mất.

Làm gì có tên tình trường lão luyện nào lại vì tình một đêm mà khóc đến sưng cả mắt như vậy chứ? Cái này thật quá giả tạo, không hợp với kịch bản của anh cho lắm.

Đắp kín mền cho Bách Doãn, anh lấy ít đá trong tủ lạnh, rồi đến phòng vệ sinh bưng thêm chậu nước, đến ban công, một bên hút thuốc, một bên chườm lạnh cho hai mắt.

Nửa đêm nhiệt độ xuống thấp, đầu hạ gió thổi rất mát, Tiêu Hủ tỉnh táo lại, đem lời kịch xem qua, tập lại ánh mắt một lần, lại tùy cơ ứng biến, đem việc "làm quá tệ" ghi thêm vào.

Tiểu xử nam làm việc này quá dở, chẳng phải là vừa vặn ngụ ý nói mình kinh nghiệm phong phú còn gì!

Lúc chui vào chăn, anh rúc vào ngực Bách Doãn, nghe được hắn nhịp tim trầm ổn, bỗng nhiên lại động tâm suy nghĩ, tại cổ tay mình tự tạo ra mấy dấu hôn, còn nhịn đau nhéo nhéo miếng thịt chỗ ngực cố để lại dấu vết.

Buổi sáng tỉnh lại chạm phải ánh mắt Bách Doãn, Tiêu Hủ có chút sợ hãi, cố trấn định lại, vốn là định tiễn hắn đến trạm xe lửa, rồi lại lo lắng chính mình lúc sau sẽ diễn hỏng, đành phải lấy cớ giữa trưa có hẹn vội vàng chạy đi.

Bách Doãn trở về Kiêu Thị rồi, Tiêu Hủ lại thấy vô cùng mất mát.

Anh trong lòng thấp thỏm, đem mình giam ở nhà, trong đầu đều là sự tình sáng sớm hôm đó.

Xong! Anh nghĩ, hình như mình diễn hơi quá, nhất là câu nói lỗ mãng kia "Cậu đoán xem", lại còn cả màn "thuyết giáo" chuyện "yêu" như người trưởng thành...

"Trời ạ!" Tiêu Hủ ôm đầu nằm lì trên giường, thầm nói: "Cái này mà là tình trường già đời ư? Rõ ràng chính là lạm dụng a!

Tối hôm đó, không biết là vì tâm tình ngột ngạt hay là bị cảm gió đêm, Tiêu Hủ phát sốt. Rõ ràng không có bị thương nhưng sau huyệt vẫn đau âm ỉ, anh không thèm quan tâm, ai ngờ một đêm sau đó liền bệnh nghiêm trọng hơn.

Lần đầu làm, không biết cách, lại tẩy rửa không sạch, chỗ đó bị nhiễm trùng.

Anh vừa xấu hổ vừa giận, giận bản thân vô dụng, xấu hổ ngại đến bệnh viện, nhịn hai ngày, rốt cuộc đau đến không chịu nổi, vẫn không dám gọi bác sĩ trong nhà, lại càng không dám nhờ quan hệ quen biết mà tìm bác sĩ, đành phải đeo khẩu trang tới bệnh viện giữa trời nóng bức, sau khi lấy số, nhìn hai chữ "Tiêu Hủ" xuất hiện trên màn hình, thật hận không thể xoay người bỏ chạy.

Bác sĩ lại cực kì bình tĩnh, sau khi kiểm tra thuốc, không biểu cảm gì nói: "Về bảo bạn trai cậu giúp tẩy cho thật sạch, một ngày ba lần. Tốt nhất trong vòng một tuần không nên sinh hoạt."

Tiêu Hủ đỏ mặt nói: "A...Vâng"

Không ai biết anh đổ bệnh, anh đã gọi Tiêu Sạn xin nghỉ, trốn trong nhà không đi đâu cả, mỗi lần bôi thuốc đều sẽ nghĩ tới cảm giác bị Bách Doãn xâm nhập, có lần nhào nhào nặn nặn, phía trước thậm chí có phản ứng, anh nghẹn họng trân trối, sau khi bôi xong đi ra thấp giọng mắng: "Ta phi, cầm thú a!"

Nhiều năm trước đây cũng chưa từng có dục vọng mãnh liệt như vậy, tựa như đột nhiên bừng tỉnh lại, thật khó thích ứng, rồi lại hưng phấn đến không chịu nổi.

Tình một đêm dường như đã khơi dậy thứ gì đó trong người Tiêu Hủ.

Nhưng anh lại không dám chủ động liên lạc với Bách Doãn, lời sáng hôm đó nói càng nghĩ càng không xong, so với hành động năm đó khoa trương nhảy lên người bám chặt chân hắn hét lớn "Con nhện a!" còn khó hơn gấp trăm lần.

Chẳng bao lâu nữa, Bách Doãn sẽ nghỉ hè, Tiêu Hủ vừa muốn gặp hắn, vừa sợ nhìn thấy vẻ chán ghét trên mặt đối phương.

Tiêu Sạn hỏi anh có muốn đi Úc hay không, có một hạng mục hiện đang trong giai đoạn bàn bạc. Tiêu Hủ không thích đi công tác, chuyện đàm phán hạng mục cũng không tới phiên anh, nhiều lắm thì chỉ coi qua một chút mà thôi.

Nếu là trước kia, Tiêu Hủ khẳng định không thích đi, lúc này lại lập tức đáp ứng, sợ Tiêu Sạn gạch tên khỏi danh sách.

Nghe Vinh Quân nói, Bách Doãn nghỉ hè không về Trọng Thành, ở lại Kiêu Thị làm trực ban trong bệnh viện xã.

Cảm giác mất mát lập tức dâng lên, anh gãi gãi tóc, tự hỏi chính mình: Mày không phải là sợ hắn quay về sao?

Làm sao giờ hắn không về, mày lại thấy mất mát hả?

Hạng mục còn chưa bàn bạc xong, Tiêu Hủ đã tìm cớ về nước. Cảm giác lúng túng chuyện tình một đêm trong thời gian này đã giảm đi vài phần, trong lòng lại mơ hồ nảy lên ý nghĩ, dùng "cảm nắng" làm lí do, trực tiếp gọi cho Vinh Quân, gián tiếp hướng Bách Doãn đòi hỏi quan tâm.

Chờ tới chờ lui, Tiêu Hủ trong lòng kìm nén bực bội, mặc cho quản gia gọi thế nào, cũng không chịu ra khỏi bể bơi.

Lúc tiếng chuông vang lên, Tiêu Hủ không nghe thấy, vẫn bơi qua bơi lại trong nước.

Quản gia vẫy tay nói: "Thiếu gia, là điện thoại của cậu Bách".

Anh bị sặc uống một ngụm nước, lấy tốc độ nhanh nhất bơi lên bờ, thở hổn hển, lúc ấn nút trả lời, thanh âm so với bình thường khàn hơn rất nhiều.

Dường như lúc đối mặt với Bách Doãn, Tiêu Hủ vẫn là không quản được bản thân, mỗi hành động đều trông có vẻ khoa trương.

Muốn nói "Cậu rốt cuộc cũng chịu gọi điện cho tôi rồi hả", nhưng lại nói "Sao đột nhiên lại gọi tới?"

Muốn nói "Cậu cũng không thèm quan tâm tôi một chút", nhưng lại nói "Tiểu Doãn của chúng ta trưởng thành rồi nha, biết quan tâm người khác, anh Hủ rất vui a."

Muốn nói "Cậu tranh thủ thời gian về Trọng Thành đi", nhưng lại nói "Khai giảng xong sẽ tổ chức sinh nhật cho cậu, gọi cả đám bạn học của cậu nữa."

Giả bộ đến mức dửng dưng như người thờ ơ, trên thực tế lại rất để ý.

Cúp máy xong, một bên mất mát, một bên phẫn uất.

Nhưng một bước ngoặt mới, cũng do đó mà xuất hiện.