Nghỉ Lại Dưới Tàng Cây

Chương 15

Mặc dù là đang trong độ tuổi tinh lực dồi dào, nhưng tần suất "tự xử" của Tiêu Hủ so với bạn cùng lứa thấp hơn rất nhiều. Anh tựa hồ vốn không mấy hào hứng với phương diện kia, càng không nói tới chuyện quá sẽ có lúc quá mức ham muốn. Hai năm qua vì muốn để lại ấn tượng với Bách Doãn, nên mới "trăm phương ngàn kế" theo sát đám bạn "quần áo lụa là" kia học lời nói văn vẻ, mà cái gì có thể học anh đều không học được, còn nhiều lần bị châm chọc bằng mấy từ -- Tiểu bằng hữu, tiểu xử nam...

Cười Bách Doãn là xử nam, nhưng Tiêu Hủ cũng không hơn gì, đã 28 tuổi, cũng chưa từng trải nghiệm qua mùi vị "yêu" lần nào.

Trong đầu đánh liều mà nghĩ đến "tình một đêm", không có cách nào đè nén xuống được. Thời gian địa điểm ngược lại không cần lo lắng nhiều, sắp đến sinh nhật Vinh Quân, yến tiệc sẽ được tổ chức tại tiệm rượu Cố thị như cũ, Bách Doãn nhất định sẽ uống rượu, ước chừng sẽ quá chén, ngày đó tất nhiên là cơ hội tốt nhất.

Điều khiến anh do dự chính là, đối với Bách Doãn đã say mềm, anh không biết phải "yêu" như thế nào đây.

Là anh thượng hắn? Hay là để hắn thượng anh đây?

Cái sau quả là quá xấu hổ, còn cái trước thì lại là "thừa dịp người gặp nguy" mà.

Tiêu Hủ cũng không phải tên lưu manh thừa lúc người ta gặp nguy thì giở trò__không chỉ có như vậy, còn thập phần chờ mong. Hơn nữa đến lúc đó Bách Doãn say, từ độ khó dễ mà nói, cái trước so với cái sau dễ dàng hơn nhiều. Nhưng nếu quả thật làm như vậy, hắn tỉnh lại sẽ nghĩ như thế nào?

Mặt hắn vốn đã lạnh tanh, lúc đó chắc sẽ đông thành băng luôn mất.

Tiêu Hủ thở dài, đoán chừng nếu thượng Bách Doãn, sẽ hoàn toàn mất đi tên nhóc này.

Huống hồ Bách Doãn còn nhỏ, mới 20 tuổi, sự tình "khi dễ" tiểu hài tử này, Tiêu Hủ vẫn là làm không được.

Nghĩ như thế, đột nhiên anh liền thông suốt. Chuyện "tình một đêm" này vốn cũng không phải vì khoái cảm, mà là vì muốn có được Bách Doãn, ai thượng ai còn cần suy tính làm gì?

Bách Doãn thượng anh, chắc chắn sẽ nhớ rõ anh!

Tính toán xong, đến phiên quan trọng nhất là vấn đề kỹ thuật, Tiêu Hủ lại phát sầu.

Thủ da^ʍ từng có, tranh ảnh động tác làm tình trước đây ít năm cũng từng xem qua, nhưng ăn thịt heo cùng nhìn heo chạy là hai chuyện khác nhau. Anh kinh nghiệm làm chuyện đó bình thường đều không có, lại còn muốn để người khác thượng mình, độ khó có thể tưởng tượng được.

Lúc hai mươi tuổi, bọn Chương thiếu muốn đổi khẩu vị chơi nam nhân, liền kéo Tiêu Hủ theo, biết anh thích người dung mạo xinh đẹp, kín kín đáo đáo mà đưa cho anh một thiếu niên thanh tú trong quán bar. Nhưng Tiêu Hủ một chút hứng thú cũng không có, cùng đối phương chơi hai ván bài, liền sớm chạy về nhà ngủ mất dép. Bây giờ nghĩ lại, không khỏi hối hận--coi như lúc đó không làm, lãnh giáo một chút kinh nghiệm cũng tốt rồi.

Không có ai để tư vấn, cũng may trên mạng nhiều phim xx. Tiêu Hủ tải về không ít, còn tìm được một diễn đàn Gay. Diễn đàn kia khiến anh mở rộng tầm mắt, buổi tối xem, ban ngày đi làm cũng lén trộm xem, hận đã không phát hiện sớm hơn.

Việc cấp bách là phải học cách tự khuếch trương cho mình. Tiêu Hủ mua không ít dầu bôi trơn trên diễn đàn đề cử, cứ tưởng việc này rất dễ dàng, kết quả ngón tay vừa sờ tới đó, chân liền nhũn ra, tim cũng ầm ầm nhảy loạn xạ.

Đẩy một đốt ngón tay vào, liền bắt đầu thấy trướng đau vô cùng. Tiêu Hủ chưa bao giờ nếm qua đau đớn, lúc này liền đỏ mắt, đầu gối đụng trên mặt thảm, ngẩn đầu nhìn lên, trong video tiểu thụ da trắng đang bị tên da đen làm đến vừa khóc vừa kêu rên.

Tiêu Hủ nhìn đến mê mẩn, một lát sau quyết tâm, dùng sức đưa ngón tay đẩy mạnh vào trong một cái, toàn bộ thân thể cứng đờ, không bao lâu mới ý thức được nước mắt đã rơi xuống, khác hẳn với nước mắt của người trong video kia.

Người kia khóc là vì để làm video, còn anh không biết mình vì cái gì mà khóc. Đằng sau đích xác rất không thoải mái, nhưng không đến mức khóc, anh lấy mu bàn tay lau lau nước mắt, kiên trì mở rộng phía sau, mới bất tri bất gia mà cảm thấy một tia ủy khuất.

Yêu thích một người, theo đuổi một người, thật sự là rất khó...

Phải phản ứng thế nào sau "tình một đêm" cũng là vấn đề khó khăn không kém. Tiêu Hủ vốn muốn định mượn cơ hội này dính chặt Bách Doãn, hắn tuy mặt lạnh, nhưng rất đáng tin cậy, so với người cùng lứa thì hắn rất có trách nhiệm, anh không lo Bách Doãn sẽ quay lưng phủi nhận.

Nhưng mấy bài viết trên diễn đàn tình cảm lại làm cho Tiêu Hủ muốn nhụt chí. .

||||| Truyện đề cử: Nàng Dâu Cực Phẩm |||||

Rất nhiều người cũng từng có ý nghĩ giống anh, đem vào áp dụng, thế nhưng hầu như không có đôi nào đi đến cùng. Áy náy lúc đầu có thể khiến người kia chịu trách nhiệm, nhưng lâu dầu, sẽ sinh ra chán ghét.

Tiêu Hủ cũng không muốn tương lai một ngày nào đó, Bách Doãn cũng giống như trên bài viết kia mà chán ghét mình.

Anh muốn hắn yêu mến mình, từ thân thể cho đến trái tim.

Trước ngày "hành động", Tiêu Hủ cơ hồ đã xem xong mấy bài viết trong một năm gần đó, cảm thấy không thể liều lĩnh, làm xong, phải tỏ ra xa cách một tí, càng giả bộ tỏ ra thờ ơ nói không chừng lại càng dễ làm cho tiểu xử nam động tâm.

Tiêu Hủ đem mấy câu sẽ nói sau khi "làm" ghi vào vở, luyện tập rất nhiều lần, đứng trước gương tập diễn xuất, ánh mắt câu người một chút, lãnh đạm một chút, âm thanh thấp thấp khàn khàn, làm ra mình giống một tên tình trường lão luyện.

Tập luyện rất nhiều lần, mỗi câu nói, từng ánh mắt, mỗi động tác đều nhỡ kỹ rành mạch, Tiêu Hủ cảm thấy mình tuyệt đối sẽ không diễn hỏng nữa.

Tiệc sinh nhật phô trương thật lớn, Tiêu Hủ đến rất sớm, uống một ít rượu, gương mặt cùng đuôi mắt dần dần phiếm hồng dưới tác dụng của cồn rượu, nhưng tinh thần vẫn vô cùng tỉnh táo.

Muốn giả say trước mặt Bách Doãn là chuyện rất dễ dàng, Bách Doãn vẫn cho là anh tửu lượng kém, vừa uống liền say, anh cầm hai ly rượu nồng độ thấp cùng Bách Doãn cụng, hắn uống một hơi cạn sạch, rõ ràng đã chóng mặt rồi, còn kiên cường cố dìu anh đi một đoạn.

Tiêu Hủ nổi lên "ý xấu", cho thêm ít rượu mạnh vào ly Bách Doãn. Sau đó Bách Doãn ở trước mặt anh say đến rối tinh rối mù, lúc bị đưa đến phòng ngủ đã bất tỉnh nhân sự rồi.

Chút rượu kia có thể làm cho Bách Doãn say, nhưng nhiều lắm là chỉ làm cho Tiêu Hủ thêm hưng phấn, anh từ trên chiếc giường to lớn đứng dậy, sau khi mua chuộc nhân viên, liền lấy được thẻ phòng Bách Doãn.

Hắn nằm nghiêng bên giường, hô hấp đều đặn, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Anh lại căng thẳng cực độ, ngồi xổm bên giường, mở khuy áo sơmi Bách Doãn mà tay không ngừng run rẩy.

Anh cúi người xuống, nhẹ nhàng chạm môi hắn một cái.

Đây là nụ hôn đầu của Tiêu Hủ.

Bách Doãn dáng người rất đẹp, trước lúc học đại học người cao lên nhưng không mập ra, nhìn qua rất phong phanh, hiện tại ở quân y học hai năm, đã luyện được cơ bụng rắn chắc, tay cùng hai chân cực kì chắc đẹp.

Tiêu Hủ đem quần áo của mình cởi xuống, hôn cằm Bách Doãn cùng yết hầu, hai tay lại không biết nên để vào đâu.

Vật giữa hai chân Bách Doãn vẫn mềm xìu, Tiêu Hủ muốn sờ, tay vươn tới rồi lại ngừng ở phía trên, cố gắng mấy lần, cũng không thể cầm được.

Chưa từng cùng ai làm loại chuyện này, mặc dù trong lòng diễn luyện vô số lần, nhưng đến thời điểm trực tiếp đối mặt, vẫn là xấu hổ đến mức cả người run rẩy.

Trong phòng mở điều hòa, Tiêu Hủ lại nóng đến đổ mồ hôi hột, ngồi ngốc trong chốc lát rồi rời đi, trốn đến phòng vệ sinh tự làm khuếch trương.

Lần thứ nhất đem ngón tay đưa vào đau đến phát khóc, lần này đã có kinh nghiệm, mặc chân đang run rẩy, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng đem chỗ đó giày vò đến mềm nhũn.

Trở lại bên giường, Tiêu Hủ dang chân quỳ gối trên người Bách Doãn, đỏ mặt thấp giọng nói: "Tiểu Doãn, tôi, tôi..."

"Tôi muốn ở trên, trên cậu".

"Cậu phối, phối hợp một chút nha."

"Đừng quậy..."

"Cậu là tiểu xử nam, phải, phải nghe lời tôi, không nên xằng bậy, hiểu không?"

"Tuy rằng cái kia, tôi với cậu cũng không sai biệt lắm. Nhưng, nhưng mà..."

"Tôi nói thế nào cũng lớn tuổi hơn cậu, chung quy cậu vẫn nên nghe tôi a."

"Tiểu Doãn, tôi bắt đầu đây..."

Tiêu Hủ hít sâu một hơi, học chút bộ dạng như trong video kia, chậm rãi đong đưa phần eo, dùng hai mông cọ cọ tính khí chưa thức tỉnh của Bách Doãn.

Lần đầu tiên thấy tư thế này, anh cực kì xấu hổ, giữa chân mình hoàn toàn mở ra không nói, còn muốn vặn vẹo eo rất khó, nếu tính khí bên dưới cương lên một chút, phải mở chân ra một chút, để cái kia có thể cọ xát với nơi mới được mở rộng kia.

Dầu bôi trơn quá nhiều, anh cả mông ẩm ướt, cọ cọ, một ít dầu bôi trơn chảy ra, chảy đến trên đùi Bách Doãn cũng nhiễm tình sắc.

Tim Tiêu Hủ đập càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng dồn dập theo, động tác cọ cọ một nhanh hơn, nhịp điệu lại loạn đến không còn tiết tấu.

Tiêu Hủ đã cứng ngắc, bụng dưới nảy lên một trận lửa, cửa huyệt co lại, không biết có phải do tác dụng của dầu bôi trơn không, chỗ đó ngứa muốn chết, muốn mau chóng được chiếm cứ, được lấp đầy.

Nhưng Bách Doãn lại không có chút phản ứng nào, chỗ đó vẫn mềm oặt.

Anh tìm cách lâu như vậy, tính tới tính lui, lại quên mất rằng người say rượu không dễ cương lên được.

"Tiểu Doãn..." Tiêu Hủ hơi thở bất ổn, tay cầm lấy tính khí của mình, mông ra sức cọ cọ Bách Doãn, vội lẩm bẩm: "Tiểu Doãn, cậu giúp tôi..."

Toàn bộ thân thể đều nóng lên, Tiêu Hủ cắn môi dưới, ngực một mảnh ửng hồng. Bách Doãn dưới thân giật giật, chân mày hơi nhăn lại. Tiêu Hủ lập tức cứng đờ như mảnh gỗ, mặc cho huyết dịch dồn hết vào bên dưới.

Nơi bị mông kẹp lấy, tựa hồ đã có độ nóng.

Anh sững sờ, âm thanh run rẩy: "Bách Doãn?"

Vật đó trở nên cứng ngắc, dựng đứng lên phía trước, đặt ngay tại hậu huyệt của anh, hệt như súng sắp muốn lấy mạng.

Anh hít sâu một hơi, tay phải hướng phía sau sờ soạng. Vừa rồi Bách Doãn cả buổi không có phản ứng, Tiêu Hủ vừa vội lại vừa sợ, hận không thể khiến Bách Doãn lập tức cương lên, hiện tại bị cái kia đặt ở nơi đó, anh lại sợ đến mức muốn làm đào binh cho rồi.

*Đào binh: Lính đào ngũ.

Nhưng đã trốn tránh một lần, không muốn lại lần nữa lùi bước.

Tay vừa đụng tới liền lùi về, xúc cảm rõ ràng nơi đầu ngón tay, cả người căng thẳng, cực kì hưng phấn, nhưng cũng cực kì sợ hãi.

Bách Doãn lại bỗng nhúc nhích, Tiêu Hủ lui lui lại sau, nhỏ giọng: "Tiểu Doãn?"

Không có trả lời.

Nửa phút sau, Tiêu Hủ quyết định nâng eo lên, đỡ lấy tính khí cứng rắn của Bách Doãn đặt tại cửa huyệt, ra sức tiến vào.

Không được... quá lớn, mới đưa phần đầu vào, đã đau đến mức gầm nhẹ, phần eo cũng mất lực.

Sau một hồi trì hoãn choáng váng, anh lại thử ngồi xuống, vẫn rất đau, đau đến mức anh nằm bẹp trên ngực Bách Doãn, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.

"Bách Doãn." Tiêu Hủ không dám ngồi xuống nữa, bọc lấy một nửa tức khí cẩn thận vặn vẹo, nửa điểm khoái cảm cũng không có, trong đầu toàn là đau nhức.

"Bách Doãn." Tiêu Hủ lại gọi, thanh âm êm dịu lại nức nở ủy khuất "Cậu sao lại tệ như vậy hả?"

"Cậu như thế nào không chịu cho tôi chút thoải mái? Tôi, tôi..." Anh động mạnh một chút, thân thể đau như bị bổ ra, dầu bôi trơn tựa hồ không có tác dụng, khuyếch trương cũng vô ích, không có khoái cảm, chỉ có một trận sóng đau nhức liên tiếp ào đến.

Là tự mình tự tìm đau mà.

Nhưng Tiêu Hủ không muốn dừng lại, nếu đã bắt đầu, nửa đường lại từ bỏ sao được?

"Đau quá!" Tiêu Hủ khóc càng dữ dội hơn, nói năng lộn xộn: "Tiểu Doãn cậu thật tệ, thật tệ! Cậu thế mà cũng không biết đâm vào đâu! Cậu, cậu chỉ biết bắt nạt tôi, không cho tôi thoải mái, cậu sao có thể như vậy hả?"

Làm đến lúc sau, không biết là khóc mệt hay là đã tê liệt, cảm giác đau không còn rõ rệt, Tiêu Hủ hôn môi Bách Doãn, tiếp tục vừa khóc vừa đem khí tức của đối phương bao trọn vào.

Bách Doãn bắn trong thân thể anh, sau cao trào, tính khí bên trong vẫn không mềm xuống mà vẫn đứng thẳng lên.

Anh nằm trên ngực Bách Doãn, khóc đến hai mắt sưng đỏ, nửa ngày không nhúc nhích.