Trong không khí lặng yên quanh quẩn đôi chút sự thản nhiên như có như không, Ninh Thư ngồi trên sô-pha, dõi theo Lý Nghiêm Hi đang bước từng bước về phía cậu.
Một quãng ngắn như vậy, trong mắt cậu lại biến hóa thành con đường dài vô cùng tận, ngay cả gương mặt người ấy cũng dần nhạt nhòa, giữa họ – chính là khoảng cách như vậy, tuy người đứng ngáy trước mặt nhưng cứ như cách trở cả thế kỷ xa xôi.
Giữa lúc mãi mê suy nghĩ, người ấy đã tới trước mặt cậu, đôi mắt đen ánh lên nét dịu dàng, “Tôi chỉ mới ra ngoài một chốc, mà lúc quay lại em đã không ở trong phòng.”
Ninh Thư có hơi ngạc nhiên, không phải người này bảo Lý Phượng Linh đi gọi cậu dậy sao?
Anh vừa thấy vẻ mặt cậu thôi đã hiểu ngay, khóe môi gợi một đường cong ôn hòa, nói sang chuyện khác, “Tuy là không đói, nhưng giờ mười hai giờ rồi, xuống dưới ăn chút gì đi.”
Ngữ điệu dịu dàng như thế này là thứ mà Ninh Thư không thể từ chối được nhất, chỉ phải đứng dậy khỏi sô-pha, đi song song với anh xuống lầu.
Lần đầu cậu mới phát hiện, hóa ra Lý Nghiêm Hi lại cao đến vậy, hơn cậu cả một cái đầu rồi, hai người đứng kề nhau, Ninh Thư buồn rầu nhận ra mình chỉ đứng tới vai anh thôi, tuy rằng giờ cậu mới mười tám, nhưng mà có lớn hơn nữa cũng chả cao thêm được bao nhiêu đâu đúng chứ?
“Em muốn ăn gì? Món Trung hay món Âu?”
Ninh Thư đột ngột ngước lên, nhận ra mình đã đứng giữa sảnh lớn dưới lầu một rồi, lúc này đang là giờ ăn, thế mà người dưới lầu một cũng không nhiêu, nơi bọn họ ăn là phía bên phải hai người họ, bên trái thì những người còn lại đang chơi mạt chược, Ninh Thư nhìn vài thực khách ít ỏi trong nhà ăn, quay sang nói với Lý Nghiêm Hi: “Món Trung đi.”
Lý Nghiêm Hi cúi đầu nhìn cậu, cười hỏi: “Không thích món Âu sao?”
Tới giờ cậu còn chưa ăn món Âu bao giờ, thế nên cũng không thể nói được là thích hay không, chỉ là thấy lúc ăn món Tây thứ cần phải chú ý nhiều quá, không cẩn thận nhớ nhầm lẫn sẽ xấu hổ, cậu không sợ lúng túng, mà chỉ không muốn làm anh mất mặt thôi. Lý Phượng Linh nói bọn họ hay đến đây chơi, vậy thì Lý Nghiêm Hi thân là Boss hẳn là sẽ có rất nhiều người quen biết. Nên thôi, vẫn nên ăn món Trung cho an toàn.
Nghĩ đến đây, Ninh Thư lại cúi đầu, nhìn sàn nhà bằng đá cẩm thạch dưới chân, sáng bóng đến mức có thể soi rõ mặt người nhìn.
Một chốc sau, cậu ngẩng lên, cười nói với anh: “Tôi không biết cách ăn món Âu.”
Lý Nghiêm Hi bỗng bật cười, một cách tự nhiên – anh đưa tay quàng lên vai dẫn cậu vào nhà ăn, cả không gian của nhà ăn đều được phân ra thành từng khu vực bằng các lớp kính pha lê, bên cạnh bàn ăn bày những chậu cây xanh nho nhỏ khiến người dễ chịu, không chỉ để người thưởng thức, mà độ cao của những cây xanh đó vừa vặn có thể che lại bóng dáng của khách, có thể nói là một công đôi việc.
Ninh Thư ngồi trên chiếc ghế mềm mại nhìn ngắm xung quanh, cảm thán kẻ có tiền quả thật rất biết hưởng thụ cuộc sống.
Lúc này Lý Nghiêm Hi đã gọi xong món ăn, đang ngồi đối diện nhìn cậu, Ninh Thư vừa quay lại thì đón ngay ánh mắt bình tĩnh của đối phương, điều này khiến cậu hơi lúng túng, giọng nói có hơi lắp bắp: “Sao… sao vậy?”
Lý Nghiêm Hi cong cong khóe môi, nhẹ giọng: “Có ai từng nói với em chưa, em có một đôi mắt rất đẹp.”
Ninh Thư há miệng, nhưng không phát ra tiếng, dĩ nhiên là có người nói với cậu rồi, trong những năm tháng sống ở Bắc Kinh, những người muốn tìm kiếm sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ trên người cậu đều nói như vậy, lúc họ nói chuyện trong ánh mắt luôn để lộ ra sự tham lam, dẫn tới gương mặt họ trong mắt cậu cũng trở nên khiến người buồn nôn. Thế nhưng, cùng một câu nói, từ trong miệng người đàn ông trước mặt này nói ra, lại có cảm giác khác hẳn.
Cậu không thấy ghê tởm, ngược lại còn thấy vui vẻ.
Cậu hoàn toàn không biết người này là bắt đầu từ khi nào lại quan sát cậu cẩn thân đến như thế.
“Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, mắt em rất sáng và thanh khiết, trông hệt như suối nguồn trên núi cao, sạch sẽ và trong vắt.”
Ninh Thư yên lặng lắng nghe, cảm nhận gương mặt mình nóng rần cả lên, thình lình nghe thấy người ấy gọi tên cậu: “Ninh Thư.”
Cậu ngước lên, đón nhận ánh mắt dịu dàng của anh, nhìn hai cánh môi mỏng ấy chậm rãi hé mở: “Tôi rất thích, hứa với tôi, mãi mãi hãy giữ lại đôi mắt trong trẻo như vậy, nhé.”
Bàn tay cậu đang để trên bàn được bàn tay to rộng của đối phương vây lại, chặt đến độ cả gió cũng không thể thổi xuyên vào, độ ấm trên mu bàn tay khiến trái tim cậu cũng rộn cả lên, sau đó mới hiểu thì ra đối phương đang nói tới ánh mắt của cậu, thế nhưng cậu vẫn cứ vui vẻ.
Hai người nắm chặt lấy tay nhau, tới tận khi phục vụ bưng khay thức ăn đến mới buông ra.
Món Âu xác thật rất chú ý đến nguyên tắc thẩm mỹ, rượu trước bữa ăn, tính thêm cả đủ loại món tráng miệng sau khi ăn, hai người vậy mà ngây người trong phòng ăn tới gần hai tiếng đồng hồ. Ninh Thư một tay cầm dao một tay cầm nĩa, cố gắng cả nửa tiếng cũng không cắt được miếng bít-tết thành từng miếng đẹp như Lý Nghiêm Hi.
Cậu hơi chán nản, anh thấy vậy bèn cười nói với cậu: “Từ từ thôi.”
Ninh Thư nhìn sang, thấy cả miếng bít-tết trên dĩa trước mặt Lý Nghiêm Hi không biết từ lúc nào đã bị cắt thành từng khối nhỏ đồng đều, cái này khiến cậu rầu không chịu được, chỉ thấy anh chuyển dĩa thức ăn qua chỗ cậu, rồi nhân tiện bê phần của cậu đi, anh nói: “Cắt bít-tết cũng cần phải có thời gian và kinh nghiệm, sau này lại từ từ học, giờ em ăn trước đi đã.”
Ninh Thư hết cách, đành phải lấy nĩa ghim miếng thịt bò bỏ vào miệng nhai cho hả giận.
Khi cả hai rời khỏi nhà ăn, Lý Nghiêm Hi chợt hỏi ý cậu: “Trong chỗ này có một vườn rau, em có muốn đi xem không?”
“Trồng rau trong này ư?” Ninh Thư hỏi lại.
Anh gật đầu, “Đất trong thành phố càng lúc càng bị những tòa nhà cao tầng chiếm hết, muốn xới một khối đất để trồng rau cũng thành chuyện khó khăn, Phượng Linh bảo hay là lên núi trồng đi, thế là vườn rau trên núi được sinh ra.”
Lý Nghiêm Hi luôn lơ đãng nhắc tới Lý Phượng Linh, xem ra quan hệ của hai người quả thật không chỉ là mối quan hệ bình thường, Ninh Thư nghĩ nghĩ, gật đầu, “Vậy mình đi nhìn đi.”
Hai người bước ra cổng lớn của khách sạn, đi về sườn núi phía Đông, cạnh hàng rào có một khu đất bằng rất rộng, trên đó đều trồng rau xanh, lúc này nom chúng đều rất tươi tốt, trong đó đang có vài người cầm rổ hái rau, đến gần mới nhìn rõ thì ra là Lý Phượng Linh và Phương Hiểu Nhàn, còn Cảnh Phong cùng với Cố Thanh thì đứng trên mảnh đất trống không vào hái giúp, trông giống chủ vườn vô cùng.
Thấy Ninh Thư và Lý Nghiêm Hi xuất hiện, Lý Phượng Linh lập tức hô to: “Boss, tới đây giúp lẹ!” Giọng la phải nói là vang dội.
Phương Hiểu Nhàn nghe xong run bắn cả người, cười mắng: “Lý Phượng Linh, cậu không thể thục nữ một chút được hả?”
Lý Phượng Linh quay sang liếc cô một cái, “Tôi đang nói với Boss, có cửa cho cô chen mồm vào sao?”
Phương Hiểu Nhàn đẩy đẩy kính mắt trên mũi, quyết định không phản ứng cô ta nữa, tiếp tục vùi đầu hái rau.
Cảnh Phong thấy Ninh Thư dĩ nhiên là rất vui, vội chạy lại, “Ninh Thư, tối nay tụi mình đi ngâm nước nóng đi.”
Ninh Thư sửng sốt, đoạn nhìn sang Lý Nghiêm Hi bên cạnh, “Chúng ta phải ngủ lại nơi này à?”
Lý Nghiêm Hi biết cậu đang lo chuyện gì, cười giải thích: “Tôi đã bảo người chuyển lời cho bác trai rồi, nói đêm nay em ngủ lại nhà bạn học.”
Lại như vậy nữa rồi, người này cứ chuyện gì cũng nghĩ hết cho cậu, để cậu không còn bất cứ nỗi lo nào, săn sóc dịu dàng như vậy càng khiến cậu thêm không yên, nếu lỡ như đã quen với sự tồn tại của một người như vậy, liệu cậu biết phải làm gì bây giờ?
“Rốt cuộc là cậu có đi hay không đây?” Cảnh Phong khó chịu vì bị lơ, Ninh Thư đang định đồng ý, thình lình nghe thấy tiếng người bên cạnh: “Cảnh Phong, người nào đó hẳn là sắp về nhỉ?”
Cảnh Phong vừa nghe xong tức khắc như trái cà tím héo rũ, cúi đầu, “Anh họ, đừng có nhắc tới tên đó được không?”
Lý Phượng Linh đang vội hái rau đằng kia cũng xen mồm, “Chờ người nào đó về, cậu phải vẫy chào với tự do rồi, haha, thật sự là đứa bé đáng thương mà!”
“Chị Phượng Linh, chị đúng là ác độc, trách sao anh Phong Nhiên không cần chị!” Cảnh Phong tức đến đỏ mặt, có hơi nói không lựa lời, Lý Phượng Linh vừa nghe xong hất luôn rổ rau trong tay, lập tức sấn tới, mười ngón thon dài bóp cổ Cảnh Phong, trong mắt để lộ một tia nguy hiểm: “Trác Cảnh Phong! Chị bây nói một lần nữa, là bà đây không cần tên Dư Phong Nhiên đó, không phải gã đó đá chị bây, loại đàn ông thối vừa gặp lại tình đầu của mình đã vội do dự bà đây không cần, về sau đừng có mà nhắc tới tên gã này trước mặt chị, đừng làm chị bây buồn nôn! Nghe hiểu không hả!”
Ninh Thư thấy Lý Phượng Linh giận thật, vội bước về phía họ, không ngờ có người còn nhanh hơn cậu, Ninh Thư rụt chân về, đã thấy Cố Thanh nói nhỏ gì đấy bên tai plp, cô ấy tức khắc từ giận thành vui, tay đang bóp cổ Cảnh Phong cũng buông ra, “Thằng nhóc, chờ Tiêu đại thiếu về rồi bây nhất định phải chết!”
Cảnh Phong vuốt cổ, còn đang ho sù sụ, nghe xong câu này là kích động ngay, “Chị muốn nói gì với anh ta?”
Lý Phượng Linh vén lại sợi tóc rũ bên tai, cười đến xinh đẹp động lòng người, sau đó nhìn Cảnh Phong một lúc mới đáp: “Chị đây muốn nói với anh ta những chuyện tốt mà cậu bạn nhỏ nào đó đã làm trong suốt khoảng thời gian này, nào là chơi bar đêm nào là tới quán MB kiếm người đẹp vân vân, tin chắc là Tiêu đại thiếu sẽ thích nghe lắm đây, cậu nói đúng không? Ninh Thư.”
Đột nhiên bị réo tên, Ninh Thư vẫn còn đang chìm trong hai cái tên Cảnh Phong và Tiêu đại thiếu đây, Tiêu đại thiếu hẳn là người bạn mà Phương Hiểu Nhàn đã nói rồi, là đàn ông, đây mới là điều quan trọng.
Cậu vẫn nghĩ Lý Phong Kình kết hôn với đàn ông chỉ là một ngoại lệ mà thôi, hóa ra, ngay cả Cảnh Phong cũng nằm trong phạm vi này, bảo cậu làm sao mà không hết hồn chứ trời ạ!
Những người này đều là người có quan hệ thân mật với Lý Nghiêm Hi, thế thì, chẳng lẽ Lý Nghiêm Hi…
Nghĩ đến đây, cậu vô thức nhìn sang người đàn ông bên cạnh, phát hiện đối phương cũng đang nhìn cậu, trên môi là một nụ cười dịu dàng mê hoặc lòng người.
Trái tim cậu bất chợt nảy lên, sau đó đập nhanh liên tục.