Lý Nghiêm Hi mở cửa xe, nhanh chóng bọc quanh người Ninh Thư, sau đó mới ôm người đã được quấn kỹ đi vào tòa kiến trúc phía trước.
Ninh Thư ngủ rất say, ngay cả bị người ôm đi cũng không thức giấc, Lý Nghiêm Hi cúi xuống nhìn người trong lòng mình, nở nụ cười nhẹ.
Cảnh Phong đang đi bên cạnh bị vẻ mặt của ông anh họ mình dọa cho hết hồn, vội lôi kéo Lý Phượng Linh lại kề tai nói nhỏ, “Chị Phượng Linh, ảnh có phải bị trúng tà rồi không?”
Lý Phượng Linh nghe vậy cười cười, hỏi ngược lại cậu, “Cậu nghĩ vậy à?”
Cảnh Phong dĩ nhiên là không muốn nhận, cơ mà anh họ lúc này hoàn toàn mất đi vẻ nghiêm túc thường ngày, người luôn lạnh lùng, bình tĩnh và điệu thấp mà cậu biết giờ lại cười đến dịu dàng như thế này, muốn cậu tiêu hóa được vụ này dĩ nhiên là cần phải có thời gian chứ. Còn chưa kịp nghĩ thêm gì đã nghe tiếng anh ấy thình lình vang lên: “Cảnh Phong, Cố Thanh đâu rồi?”
Cảnh Phong giật mình lại, vội đáp: “Ảnh ở sân sau đấy.”
Lý Nghiêm Hi gật đầu, đi theo hai cậu phục vụ phía trước lên lầu, đây là một khách sạn được xây trên đỉnh núi, tên gọi Vân Đoan, Khách sạn này tổng cộng có ba tầng, phòng cho khách ở tất cả đều nằm ở lầu ba, Lý Nghiêm Hi ôm Ninh Thư đi thẳng lên đó. Phục vụ sau khi mở cửa phòng cho khách thì cũng lùi ra ngoài, Lý Nghiêm Hi đá nhẹ cửa phòng lại, sau đó đặt cậu thiếu niên trong lòng mình xuống chiếc giường lớn mềm mại được đặt một bên góc phòng. Bị động tác bất ngờ quấy rầy, cậu thiếu niên đang say ngủ xoay người lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ, nơi khóe miệng vẫn còn thấp thoáng nét an yên. anh ngắm nhìn bóng dáng cuộn tròn trên giường, mỉm cười giúp đối phương cởϊ áσ khoác, sau đó mới kéo chăn đắp lên người cậu. Ánh mặt trời từ cửa kính sát đất rọi vào trong, cả căn phòng ngập tràn ánh sáng.
Khi Ninh Thư thức dậy, ngoài trời nắng đã lên rồi, chỉ là ánh dương quang thì rọi nghiêng vào phòng, cậu vén chăn ngồi dậy, trí nhớ vẫn còn dừng lại ngay lúc Lý Nghiêm Hi lấy thảm đưa rồi bảo cậu ngủ, mấy chuyện tiếp sau đó cậu không nhớ, cũng không biết làm sao mà mình lại vào tới căn phòng tráng lệ như này nữa. Phòng này rất lớn, bày đủ các gia cụ, từ cách thiết kế đèn trần cho đến kết cấu của thảm trải sàn đều đang nói cho cậu biết một điều, trình độ xa hoa của căn phòng này cao đến bao nhiêu.
Cậu bước xuống, chân trần đi trên lớp thảm mềm mại, những sợi lông mượt cọ lên lòng bàn chân, mang đến cảm giác ngưa ngứa.
Trong phòng khách không thấy ai, chỉ có tách cà phê vẫn đang tỏa khói cùng với quyển sách đang lật dở trên bàn là cho người biết cách đây không lâu vẫn có người ngồi ở trong này, chỉ là lúc bây giờ không biết đã đi đâu rồi, đồng hồ trên tường sắp điểm tới giữa trưa, không ngờ là cậu đã ngủ lâu đến vậy.
Ninh Thư đứng ngay cửa phòng, nhìn tách cà phê tỏa khói nọ đến thất thần, lúc này cửa đột nhiên chuyển động, sau đó bị người mở ra từ bên ngoài.
“Ninh Thư, dậy rồi à?” Một giọng nữ vui vẻ vang lên ngay sau đó.
Ninh Thư há miệng, khó nén sự kinh ngạc trong lòng, “Trưởng phòng Lý, sao chị lại ở đây?”
Lý Phượng Linh vẫy tay, cười đến động lòng người, “Hôm nay cuối tuần, chị lại đây chơi, còn nữa, giờ không phải giờ làm việc, gọi chị Phượng Linh là được.”
Ninh Thư không kềm được mà hơi khựng lại, tính theo tuổi thì cậu còn lớn hơn Lý Phượng Linh tới mấy tuổi, bảo một người đã hơn ba mươi như cậu gọi một cô nhóc mới hai mươi mấy là chị, này bắt cậu kêu ra miệng kiểu gì đây? Đang lúc chần chờ, Lý Phượng Linh đã đi tới trước mặt cậu, “Boss bảo chị lên nhìn xem cậu dậy hay chưa, dậy rồi thì xuống ăn trưa thôi.”
Boss trong Lý Phượng Linh dĩ nhiên là Lý Nghiêm Hi, thì ra nơi mà anh muốn dẫn cậu tới là khách sạn trên đỉnh núi, “Nơi này nổi tiếng nhất là hoa mai nở trong tháng rét và suối nước nóng, cậu nghĩ thử coi nào, vừa ngâm nước nóng vừa ngắm hoa mai, đây quả thật chính là chuyện tốt đẹp nhất đời người đấy.” Lý Phượng Linh nói với vẻ mặt say mê, Ninh Thư thì lại không cách nào nghe vào tai được nữa, cậu là cậu đã vào phòng bằng cách nào vậy? Chẳng lẽ là mình mộng du? Hay là…
“Trưởng phòng, các chị hay tới chỗ này lắm à?”
Lý Phượng Linh gật đầu, “Thường thì tụi chị tới vào mùa hè và đông nhiều hơn, hè có thể nướng BBQ ở sau khách sạn lại còn có thể ngắm cảnh đêm của thành phố dưới núi, đông thì vừa ngâm nước nóng vừa ngắm hoa mai, mấy năm nay hầu như tụi chị đều tới đây hai ba lượt một năm.”
“Tụi chị?” Ninh Thư bắt lấy điểm quan trọng trong lời cô.
Lý Phượng Linh lại gật đầu, cười đáp: “Đúng đấy, toàn bộ nhân viên trong Thiên Dương ấy mà.”
Ninh Thư hơi ngạc nhiên, cậu cứ nghĩ đây là chuyến du lịch đầu tiên chỉ hai người của cậu với Lý Nghiêm Hi, không ngờ là còn có thêm nhiều người như vậy, hơn nữa, nhân viên nội bộ của Thiên Dương – hình như là một con số khổng lồ ấy nhỉ, nghĩ tới đây là cậu lại có chút sợ muốn về cho rồi, cậu không sợ đứng chung một chỗ với Lý Nghiêm Hi, nhưng lại sợ ánh mắt của người khách nhìn hai người bọn cậu. Một là giám đốc điều hành cấp cao, một lại chỉ là cậu nhóc thi trượt đại học đang ôn thi lại, sự chênh lệch quá rõ ràng đến độ khiến cậu khó tự chủ được phải thả chậm lại bước chân.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, thoắt cái đã lên tới tầng hai.
Khách sạn này không có thang máy, chỉ đặt một cái thang xoắn ốc ngay giữa tòa nhà, đi vòng theo bậc thang xuống dưới sẽ cho bạn loại lỗi giác như thể mình đang di chuyển vòng quanh, cứ như cả thế giới này đang xoay tròn còn bạn thì lại chỉ có thể bất lực đứng ngay giữa, không làm được gì cả.
“Ninh Thư này, cậu ngủ cũng dữ quá nhỉ.” Một tiếng nói quen thuôc thình lình truyền lại, cậu ngẩng đầu lên và thấy trên sô-pha dài hình chữ L được đặt ngay góc phòng trên lầu hai đang ngồi vài người, người vừa lên tiếng nói cậu là Cảnh Phong.
Ninh Thư ngẩn người, không rõ vì sao Cảnh Phong sẽ xuất hiện trong này, ngay sau đó chợt nghĩ tới cậu ta gọi Lý Nghiêm Hi là anh họ, vậy việc cậu ta ở đây cũng không quá kỳ lạ, nghĩ vậy cậu bèn khẽ lên tiếng chào, rồi mới nhìn sang người đàn ông ngồi cạnh cậu ta, nhớ ra thái độ thân thiết của đối phương với Lý Nghiêm Hi thêm cả những lời làm người ta phải suy nghĩ kia nữa, bỗng dưng cảm thấy mình ở trong này có chút dư thừa.
Người tên Cố Thanh này rõ ràng có thái độ thù địch với cậu, lần đầu gặp ở Thiên Dương cậu có thể cảm nhận được, chỉ là ngay lúc này đây mình đứng anh ta ngồi, trong ánh mắt đối phương không chút nào che giấu sự đánh giá, thật khiến cậu trở nên không được tự nhiên.
“Ninh Thư, lại đây ngồi.” Lúc này, có giọng nữ quyến rũ vang lên, thoáng hòa tan bầu không khí nặng nề, Ninh Thư thấy Liễu Nhan ngồi trên sô-pha đối diện, trên ngón tay thon dài sơn màu vỏ đỗ kẹp lấy điếu thuốc chưa cháy hết, không biết đã có ai nói chưa, người phụ nữ có thể hút thuốc lá quả thật đúng là nét đẹp tuyệt trần trên thế gian này, không liên quan đến dung nhan, chỉ là người mà thôi, cậu nghĩ, Liễu Nhan là người phụ nữ nhan sắc tuyệt nhất trên đời, huống hồ gì, cô ấy vốn đã rất đẹp.
Kế bên Liễu Nhan là một cô gái xa lạ, gương mặt tròn trĩnh, đôi mắt cũng tròn xoe, đeo một cặp kính mắt đáng yêu, cô mặc một cái áo len dệt kim và váy caro, thoạt nhìn hệt như nũ sinh vừa mới tốt nghiệp trung học, trong sự thanh thuần lộ ra nét dễ thương.
Ninh Thư thoáng nhìn cô ấy, đoạn nhấc chân bước sang.
Ngồi xuống cạnh Liễu Nhan, ở đây ngoại trừ cô gái với vẻ ngoài đáng yêu kia, những người còn lại đều là người quen biết, chỉ là không thân mà thôi.
“Mới dậy đúng không?” Liễu Nhan khoát một tay lên vai cậu, tay kia thì dụi đầu thuốc lá vào chiếc gạt tàn tinh xảo trước mặt.
Mặc dù khó hiểu những người này làm sao đều biết cậu vừa thức dậy thế này, nhưng Ninh Thư vẫn cứ gật đầu, “Tối hôm qua ngủ không được ngon, nên hôm nay em mới ngủ hơi say như vậy.”
Lời này cậu đáp hết sức bình thường, không lường trước được vài người đang ngồi khẽ trao đổi với nhau vài ánh mắt, sau đó mỗi người bọn họ đều treo lên vẻ mặt khác nhau, tất cả để lộ ra bộ dáng trêu tức kiểu “tụi chị biết hết rồi”, khiến cho Ninh Thư chẳng hiểu ra sao, rồi lại không tiện mở miệng hỏi.
Chỉ có Cố Thanh là vẫn giữ sự bình tĩnh như cũ, mắt nhìn cậu, không nói lời nào.
Ninh Thư đón lấy ánh mắt anh ta, trong mắt cậu là sự trong suốt, sáng ngời, Cố Thanh hơi sửng sốt, lát sau mới đứng dậy xuống lầu. Ninh Thư dõi theo cái dáng lưng thon dài chậm rãi biến mất ngay cầu thang mới sực tỉnh lại, Liễu Nhan và vài người còn lại vẫn đang nở nụ cười khó hiểu, cô gái đáng yêu nọ thình lình nói: “Đúng là cậu nhóc thành thật.” Ngạc nhiên là giọng nói cô ấy lại rất tươi sáng.
Ở đây ngoại trừ cậu và Cảnh Phong, những người khác đều đã là người đi làm, mà Cảnh Phong thì lại đang đứng cách đó không xa nghe điện thoại, thành ra cậu nhóc mà cô ấy nói tự nhiên là nói cậu, Ninh Thư hơi khựng người, không biết phải đáp lại làm sao.
Cô ấy nhìn thấy, cười càng thêm tươi, đôi mắt sau lớp kính cong thành nửa vầng trăng thật đẹp, tức khắc quay sang nới với Liễu Nhan: “Nhan này, cậu tìm ở đâu một cực phẩm như này đấy? Nghe nói cậu ấy là cấp dưới của Phượng Linh, không biết có tặng cho tôi được không?” Câu cuối vừa dứt, Lý Phượng Linh đáp lại ngay: “Cậu ấy là người Boss đưa tới chỗ tôi ngàn căn vạn dặn bắt phải chăm sóc cho tốt đấy, hạn thực tập một tháng còn chưa xong đâu, tôi cho cậu bằng cách gì? Nếu để Boss biết là không được đâu.”
Cô gái có gương mặt tròn trĩnh nọ lại bĩu môi, “Boss đúng là đối xử không công bằng, lần nào cũng nghiêng về phía cậu, có chuyện gì tốt cũng để cậu vớt hết.”
Lý Phượng Linh liếc trắng mắt, “Phương Hiểu Nhàn cậu bớt kiếm chuyện nói đi, căn bản là không có gì cả ok? Mấy người ABC đợt trước có thể coi là mĩ nam đúng chứ? Cậu vừa mở miệng không phải cũng cho cậu lấy người đi còn gì, cũng không thấy sau đó mấy người bên cậu có thêm phát triển gì, thật đúng là phí công Liễu Nhan nhịn đau nhường cho bên cậu.”
Nghe cả nửa ngày, tới giờ Ninh Thư mới biết thì ra cô gái thanh thuần động lòng kẻ khác này là một trong ba kẻ cầm đầu mà truyền thuyết hay kể của Thiên Dương, quả đúng là “nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ ngoài” chứ nhỉ? Nom Liễu Nhan và Lý Phượng Linh đều là những mỹ nữ đẹp tuyệt trần, cậu vốn nghĩ Phương Hiểu Nhàn hẳn cũng phải đẹp cỡ như vậy, ai mà ngờ đâu vẻ ngoài cô ấy sai lệch quá nhiều, có nói thế nào đi nữa thì làm trong một tập đoàn như Thiên Dương, có một người như này tồn tại chắc cũng có thể coi là mới mẻ, nhìn quá nhiều phụ nữ trang điểm đậm rồi, quay qua ngắm cô em gái nhà bên cũng không tệ.
Trách sao mà có nhiều người chen vỡ đầu cũng muốn chen vào Thiên Dương, người đẹp như mây chắc cũng là yếu tố quan trọng nhỉ?
“Chị nói này Tiểu Thư Thư, em với Boss quen nhau như nào vậy?” Ninh Thư đang ngẩn người thì thình lình nghe Phương Hiểu Nhàn hỏi.
Nghe thấy cái tên cô ấy gọi, Ninh Thư nổi hết cả da gà, nhưng trên mặt không biểu hiện ra, chỉ đáp: “Bởi vì có một chuyện nhỏ, nên quen được anh ấy.”
Liễu Nhan nhìn cậu, cười nói: “Ninh Thư, chẳng lẽ lần nào người ta hỏi câu này cậu cũng trả lời như vậy à? Quá nhiều lần người ta sẽ nghe ra được cậu đang trả lời cho có lệ đấy.”
Ninh Thư bật cười, nét cười mang theo sự tươi sáng đặc trưng của thiếu niên cùng với sự mê hoặc, “Em nói sự thật thôi.”
Phương Hiểu Nhàn hơi thất vọng, chợt hỏi lần nữa, “Vậy cậu với Boss bây giờ đang là kiểu quan hệ gì?”
Câu hỏi này khiến Ninh Thư phải tự hỏi ngược lại mình, Lý Nghiêm Hi từng bảo họ là bạn bè, thế nhưng, sự thật thì không hoàn toàn là thế, do dự mãi một lúc cậu mới nhẹ giọng: “Bạn thôi ạ.”
Phương Hiểu Nhàn nhìn cậu mỉm cười, vẻ mặt hệt như con mèo trộm được cá, “Vậy à? Nói thật thì người được Boss coi là bạn đúng là ít nhất trong số ít đây, ngoài trừ Cố Thanh, Tiêu đại thiếu, và cô Trác xa tận chân trời kia, những người còn lại với ảnh đều là mây bay, cậu đúng là gặp may đấy.”
Ninh Thư ngẩn ra, hỏi: “Các chị cũng là bạn anh ấy mà.”
Liễu Nhan giơ ngón trỏ thon dài lên lắc qua lắc lại, cười nhạt: “Tiểu Nhàn nói bạn ở đây là kiểu bạn giúp nhau không tiếc cả mạng sống đấy.”
Ninh Thư không nói thêm gì, bởi vì cậu đột nhiên có hơi ghen tị với Cố Thanh và người là Tiêu đại thiếu kia, còn có cô gái họ Trác kia nữa, ba người này đối với Lý Nghiêm Hi mà nói nhất định là vô cùng quan trọng nên anh mới có thể giúp họ đến không tiếc cả mạng như kia, nếu bạn bè là dựa vào điều này quyết định, vậy cậu đại khái là không với tới hai từ đó rồi, cậu với anh chẳng qua cũng chỉ như “bèo nước gặp nhau”, dù đã quen được vài tháng, thế nhưng cũng chẳng hiểu nhiều về đối phương là bao, nên đây không được xem là tri kỉ thật sự, nhiều nhất chỉ coi là bạn bè bình thường mà thôi.”
“Boss vì cậu mà hết lòng suy nghĩ đây.” Đang lúc thất thần, Liễu Nhan bình thình gác tay lên vai cậu, giọng nói bình tĩnh mà chắc chắn.
Ninh Thư khó hiểu nhìn cô, nghe thấy cô nói tiếp: “Vậy nên, đợi tới ngày đó, cậu nhất định phải quý trọng nó đấy.”
Lời của cô ấy rõ ràng như vậy, nhưng Ninh Thư cứ không hiểu đâu ra đâu, quý trọng Lý Nghiêm Hi nên là một cô gái nhã nhặn và trầm tĩnh, chứ nào phải thanh niên hai bàn tay trắng như cậu, sao anh có thể trở thành nỗi hổ thẹn của cả dòng họ Lý, bị cả thế giới này coi thường.
Lý Nghiêm Hi không nên bị người đời này khinh khi, thế nên, cậu sẽ không để ngày đó đến đây.
“Ôi trời ơi, Liễu Nhan, cậu sến quá đó nha nha.” Lý Phượng Linh ngồi một bên chịu không nổi, ôm đầu hô toáng lên.
“Cậu ở một mình lâu quá nên hormone mất cân bằng rồi à?” Phương Hiểu Nhàn cũng “lo lắng” nhìn Liễu Nhan.
Liễu Nhan rút tay ra khỏi vai Ninh Thư, gõ cho cả hai mỗi người một cú lên đầu, đoạn mới đứng dậy khỏi sô-pha, chỉnh chỉnh lại chiếc váy đen ngắn bó sát người, “Chị đây đi tìm vui, không có chuyện gì đừng tới làm phiền chị.”
Ninh Thư nhìn cái dáng cao gầy của cô ấy đi xa, cười khẽ.
Ba người phụ nữ được gắn cho cái danh hiệu như vậy thật đúng là “người xứng với tên” mà.
Liễu Nhan đi rồi, Phương Hiểu Nhàn lại lôi kéo Ninh Thư hỏi thêm chút vấn đề, lúc mọi người đang nói chuyện, sau lưng thình thình vang lên giọng nói trầm thấp: “Ba người đang nói chuyện gì vậy?”
Lý Phượng Linh và Phương Hiểu Nhàn nghe thấy giọng nói này tức khắc ngậm miệng, Ninh Thư xoay lại, nhìn thấy người ấy tay phải đút túi, đứng cách đó không xa, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Ngay khoảnh khách này, người ấy, lại trở thành quang cảnh độc đáo nhất trước mắt.
Nét tuấn tú xen lẫn tao nhã, khí chất và cả nội hàm đều cất chứa cùng một lúc.
Trên đời này, tồn tại một người như vậy, quả thật là hiếm thấy trong cuộc đời cậu.
Tầm mắt của anh dừng lại trên người cậu, nghiêm túc, chăm chú lại dịu dàng, trong đôi con ngươi sâu thẳm ấy có tia sáng nhạt màu lóe qua, môi mỏng khẽ mở, từ tốn hỏi cậu: “Em đói chưa?” Thanh âm nhẹ nhàng và êm tai một cách bất ngờ.
Ninh Thư lắc đầu, “Tôi vừa mới dậy thôi, còn chưa thấy đói.”
Anh cười, chầm chậm đi về phía cậu.
Hai người nói với nhau giản đơn mà tự nhiên đến thế, khiến tất cả các nhân vật khác đều trở thành cảnh nền, hai người phụ nữ nhìn nhau, thức thời đứng dậy chạy lấy người, nơi vừa này vẫn còn náo nhiệt phút chốc chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của cả hai, gần như thế, rõ nhường này, tựa như đang đứng sát cạnh nhau, chỉ cần quay đầu lại là có thể chạm phải chóp mũi của đối phương.