Chung Tình

Chương 55: Hoa cát cánh (1)

Edit: D Ẹ O

Lửa đạn của đế quốc nả thẳng vào biên cảnh Olympus, phe địch đã khởi động phòng ngự bậc một, cuộc chiến đang trong hồi khốc liệt, ánh đạn bay như một mạng lưới nhện dày đặc, Tần Vân điều khiển phi hành khí vọt qua mưa đạn.

Thẩm Trác Phàm và Lâm Đống Lương đều dẫn đội, Trần Kiêu tự mang quân tinh đạo phối hợp hành động cùng Tristana. Trên không trung đạn bay mù trời, ba tổ đội chia nhau ra, giữ liên lạc bằng bộ đàm.

"Chỗ này lớn khủng khϊếp." Thẩm Trác Phàm ồn ào bàn luận, Lâm Đống Lương nhịn không được mà hỏi: "Em đang ở đâu?"

Thẩm Trác Phàm: "Hình như là ở cống thoát nước? Em cũng không biết nữa... Mới vừa gặp một đội tuần tra, đã giải quyết xong."

Tristana oán giận: "Chỗ tôi mới khó chịu đây này, đã không có ai lại còn lạnh gần chết."

Giọng Trần Kiêu mang theo ý cười truyền qua bộ đàm: "Em lạnh à, mình sửi ấm cho nhau không cưng?"

Tần Vân cạn lời với cái thái độ đã ra chiến trường còn không quên tình tứ của hai con người này, trong tay cậu có bản đồ, nhưng đúng như lời Thẩm Trác Phàm nói, nơi này quá lớn, có nhìn cũng chưa chắc đã biết mình đang đứng ở đâu.

"Tìm người hỏi thử xem sao vậy." Tần Vân lẩm bẩm, cậu quét mắt nhìn xung quanh, lấy hai cột điện làm bàn đạp phóng thẳng lên trên nóc, cách đó không xa có một đội tuần tra, Tần Vân híp mắt nhìn, cậu thấy Blue cũng đang đứng bên trong.

Thẩm Trác Phàm mò vào bằng đường ống thoát nước, đυ.ng phải không ít lính tuần tra, trốn được thì tận lực trốn, trốn không được thì tốc chiến tốc thắng, nhưng càng đi sâu cậu mới càng thấy có vấn đề.

"Hình như chỗ tôi đứng là ở kho đạn." Thẩm Trác Phàm ẩn thân tại chỗ ngoặt, chỗ đứng hiện tại là khúc giao nhau của những ống dẫn dày đặc, không biết lối nào mà lần.

Lâm Đống Lương trầm ngâm: "Nghe đồn dưới lòng đất của Olympus đều toàn bom, nếu bấm kíp nổ có thể hủy cả nửa tinh cầu."

Thẩm Trác Phàm không đáp, cậu bật đèn pin lên nghiên cứu bản đồ, lướt mắt trên những đường ống dẫn, ác liệt thốt lên: "Chẳng lẽ... lời đồn ấy là thật."

Lâm Đống Lương: "?"

Thẩm Trác Phàm: "Hình như em tìm được kíp nổ rồi này." Cậu nhẹ giọng nói: "Hướng thông lên chỗ phòng thí nghiệm trên mặt đất."

Blue đứng chắn trước cửa phòng thí nghiệm, lính gác bên cạnh đã bị thôi miên, mà Tần Vân vẫn lông tóc vô thương đứng phía đối diện, tròng mắt hướng đạo biến thành màu kim sắc, sắc mặt Blue đại biến, theo bản năng ấn lên cái nút ngay cạnh cửa phòng thí nghiệm.

"..." Tần Vân nhíu mày nhìn Blue được bảo vệ bởi tầng bảo hộ xa lạ, đối phương trầm tĩnh lại, thậm chí còn có chút đắc ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu: "Dù tinh thần lực mày có mạnh thế nào cũng chẳng phá được cái này đâu." Cậu ta vươn tay gõ lên màng bảo hộ trong suốt, trào phúng cười: "Nên tao cũng thách mày vào được phòng thí nghiệm đấy."

Tần Vân ẳng lặng chẳng nói tiếng nào, cậu mở balo ra, rút pháo năng lượng đặt lên vai.

Blue: "..."

"Ờ, để tôi kiểm tra hộ cho nhé." Tần Vân khiêm tốn cười hiền hòa: "Xem nó có đủ chắc chắn không."

Mũi kiếm long đâm xuyên qua ngực Kyle, Mặc Xá Lý thở dốc, hắn mở to con mắt còn bình thường, còn bên long nhãn thì máu me đầm đìa.

Trọng Diễm quỳ rạp trên nền đất, nó nức nở rêи ɾỉ, muốn liếʍ miệng vết thương mà không bất thành.

Hai cánh cự long bị thương trầm trọng, ngay phút chót, tinh thần lực của Kyle hóa thành một đao chủy thủ, đâm vào mắt Trọng Diễm.

Beste ngã nhào ở cách đó không xa, bà gần như đã tiêu hao hết tinh thần lực để giam chân Kyle, nếu không nhờ có bà, có lẽ khi cuối Kyle làm tổn thương không chỉ đơn giản là mỗi một bên mắt của hoàng đế.

Mặc Xá Lý lảo đảo quỳ bệt bên người bà, ôm bà vào ngực.

Khi Tần Vân tiến vào, cậu nhìn thấy ngay cảnh này, cậu dùng hết sức bình sinh để ép mình đứng vững, run rẩy đón lấy mẫu thân từ trong tay Mặc Xá Lý.

"Tiểu Beste." Tần Vân nhỏ giọng gọi, cậu vén những lọn tóc lòa xòa của bà ra sau tai, ôn nhu dán trán mình lên hai gò má Beste: "Tiểu Beste..."

Đôi mắt Beste đã không còn tiêu cự, tròng mắt bạc trở nên vô thần, tinh thần hệ Hắc Châu vỡ vụn thành những mảnh sáng trắng, tan biến trong không trung.

Thẩm Trác Phàm lo lắng hỏi: "Hai người đừng động vào thi thể của Hạ Lộ... Ông ấy bị ghép với kíp nổ, vừa động vào là xong đời, hơn nữa bom đã được tính giờ, ngay cả khi không di chuyển ông ấy thì nửa giờ sau bom cũng sẽ tự nổ."

Mặc Xá Lý nhắm chặt mắt, hắn hít sâu một hơi rồi ra lệnh: "Các ngươi rút về phòng tuyến an toàn, bọn ta sẽ tự nghĩ biện pháp thoát khỏi đây."

Thẩm Trác Phàm vẫn lo lắng, cậu do dự thật lâu, cuối cùng vẫn phải ra quyết định, cậu chào theo nghi thức quân đội: "Bất luận thế nào, mong ngài hãy bình an trở về."

Beste nằm trong lòng Tần Vân, hơi thở thoi thóp, bà đã không còn đủ sức để nói nhiều.

"Con trai của mẹ." Beste thở dài: "Đừng khóc."

Hai mắt Tần Vân đỏ bừng, nhưng không rơi lệ. Mặc Xá Lý đứng đằng sau ôm lấy vai cậu.

Beste khẽ nở nụ cười: "Đem ta đặt bên cạnh Hạ Lộ đi thôi."

Tần Vân lắc đầu: "Con không thể để mẹ ở lại đây được." Cậu nói một cách tối nghĩa nhất: "Chúng ta đã không thể mang Hạ Lộ theo, làm sao có thể bỏ mẹ lại được."

Beste: "Dù gì ta cũng sẽ chết, chi bằng hãy để ta được chết bên cạnh ông ấy."

Tần Vân không nói lời nào, cậu cắn chặt răng, thủy chung vẫn không chịu đồng ý.

Beste ôn nhu lưu luyến phác họa ngũ quan Tần Vân, như muốn vĩnh viễn khắc sâu gương mặt cậu vào trong ký ức.

"Ta muốn khi mình chết được ở cạnh ông ấy." Beste vỗ vỗ lên tay Tần Vân, bà nhìn về phía Mặc Xá Lý: "Xem như được hợp táng cùng nhau."

Tần Vân nhìn Mặc Xá Lý ôm lấy Beste đặt bên cạnh Hạ Lộ, hoàng đế bệ hạ nhặt cái hộp rơi trên đất đặt lên tay bà.

Beste cười nói câu cám ơn.

Bà nằm nghiêng sang bên, gian nan vươn tay ôm lấy thi thể Hạ Lộ, mái tóc bạc xõa tung trên ngực đối phương, cẩn thận ôm chiếc hộp chứa trái tim Hạ Lộ vào lòng.

Tần Vân hôn lên trán mẫu thân, Mặc Xá Lý tháo huy chương hoa cát cánh từ trên ngực áo xuống đưa cho cậu.

Beste nhìn chằm chằm biểu tượng trên ấy, vươn tay cài nó vào áo Tần Vân.

"Đi nhanh đi." Bà đẩy tay con trai, bình tĩnh nói: "Còn không mau đi con sẽ chết thật đó."

Phi hành khí cách đây quá xa, giờ mà đi cũng chẳng còn kịp, Trọng Diễm lại bị thương không chở được hai người họ, Mặc Xá Lý chỉ có thể thu nó về huyễn cảnh.

Tần Vân triệu Ishtar ra, cậu đỡ Mặc Xá Lý leo lên.

"Em còn định đi đâu nữa?" Hoàng đế bắt lấy tay Tần Vân: "Cùng lên mau!"

Tần Vân vội la lên: "Em đi lấy phi hành khí, em sợ nó chở hai người bay không nổi."

"Nổi." Mặc Xá Lý kiên trì nói: "Đã không kịp nữa rồi, chúng ta mau đi thôi."

Hai người giằng co một hồi, cuối cùng vẫn là Tần Vân bại trận trước ánh mắt kiên quyết của người yêu, cậu cắn răng leo lên lưng Ishtar, ngồi đằng sau hoàng đế.

Bạch kì mã giang rộng đôi cánh trắng muốt, nhẹ giương cao chân hí dài.

Tần Vân nhịn không được mà quay đầu lại, nhìn hai người nằm trên đài, mà ở nơi cậu không thấy, Beste móc một sợi dây chuyền từ trong cổ áo ra, nhìn biểu tượng hoa cát cánh được khắc trên ấy.

Tốc độ chạy của Ishtar phi thường nhanh, thậm chí Tần Vân còn có thể nhìn thấy gió lướt qua đôi cánh nó.

"Bay lên..." Tần Vân hô: "Bay lên, Ishtar!"

Chiếc sừng xoắn ốc của bạch kì mã phát ra quang mang chói mắt, Ishtar như một tia sao băng lướt qua trong màn đêm, tiếng nổ rung trời vang lên sau lưng hai người, ngọn lửa bùng quét lan rộng, bén lửa cháy cả lông đuôi bạch kỳ mã.

Tần Vân dùng cả thân mình bảo vệ cho Mặc Xá Lý, ngăn không cho tàn lửa dính tới hắn, hoàng đế quay đầu hôn lên môi đối phương, nước mắt lạnh lẽo của Tần Vân cũng rơi lên mặt hắn.

Sức tàn phá của ngòi nổ thực sự quá kinh khủng, chỉ vài giây ngắn ngủn, cả Olympus đã chìm trong biển lửa.

"Beste cũng có một cái huy chương hoa cát cánh do Hạ Lộ tặng." Mặc Xá Lý đột nhiên nói, hắn cúi đầu, nghiêm túc hôn lên nước mắt vươn trên mặt Tần Vân: "Vốn bà ấy chỉ nghĩ đấy chẳng qua chỉ là huy chương tốt nghiệp đơn thuần, nhưng kỳ thật nó tượng trưng cho tình yêu thầm kín phụ thân ta."

Mặc Xá Lý nói: "Yêu có nhiều loại, mà tình yêu của họ, là thầm lặng và bảo hộ."

Tần Vân gắt gao ôm chặt lấy Mặc Xá Lý, cậu quay đầu nhìn Olympus đang dần chìm trong biển lửa, phảng phất như thấy màu tử lam của đóa hoa cát cánh bén ra từ tàn lửa đang bay múa giữa màn đêm.

Giống như ngôn ngữ của loài hoa cát cánh ——

Một tình yêu vĩnh hằng, một tình yêu vô vọng.