Chung Tình

Chương 54: Lửa Cháy Lan Đồng Cỏ (3)

Edit: D Ẹ O

Khi đám Lâm Đống Lương chạy tới nơi thì cuộc họp khẩn do Tần Vân chủ trì cũng đã kết thúc, khung cảnh tán loạn như rắn mất đầu mà vị thủ tướng tân nhậm lo lắng lại không hề xuất hiện, Tristana thay sang chiến phục, cô đang ngồi lắp cây súng lục trong tay.

Trần Kiêu mất kiên nhẫn: "Em ra chiến trường mà vầy đây á hả, đừng nói là có make up nữa nha."

Tristana trừng hắn, chỉ chỉ vào mặt mình: "Bà đây đẹp sẵn rồi! Thiên sinh lệ chất!"

Thiên sinh lệ chất: Vẻ đẹp trời sinh

Trần Kiêu bày ra bộ mặt "Ờ ờ, cưng nói gì cũng đúng hết.", khi hắn nhìn thấy Lâm Đống Lương còn tốt bụng giơ tay chào hỏi: "Đến rồi ha?"

Thủ tướng đại nhân "..."

Tristana nhướn mi, đắc ý nói: "Đừng có coi thường vương hậu điện hạ của tụi này."

Thẩm Trác Phàm cũng không bất ngờ, cậu biết rất rõ ưu điểm của Tần Vân ra sao, nhưng không phải là không tò mò, hiếu kỳ hỏi Trần Kiêu: "Điện hạ nói gì á?"

"Cậu ấy chỉ nói đúng một câu." Trần Kiêu hồi tưởng: "Cậu ấy nói: Ta mặc kệ các người từ đâu tới, đã từng đứng ở địa vị gì mang công trạng gì, các ngươi chỉ cần chứng tỏ cho ta thấy thực lực của bản thân mình ngay trên chiến trường này, chứng tỏ cho mảnh đất quê hương mà các ngươi luôn yêu thương thấy, giờ khắc này đây..."

"...Giờ khắc này đây, thứ các ngươi nguyện trung thành không phải là đế quốc." Tristana tiếp lời, ánh mắt cô sáng ngời mà xinh đẹp: "Mà là tâm của chính các ngươi."

Arthur trầm mặc, rồi chợt nở nụ cười: "Cậu ấy nói không sai, chẳng những không né tránh việc mình từng là một hướng đạo cấp thấp mà còn dám đứng ra nâng cao sĩ khí quân đội."

Lâm Đống Lương thở dài: "Thật sự là... Một lời phát biểu hào hùng đầy khí thế, nếu là tôi, chưa chắc đã nói được như vậy."

"Đúng là chính khách tư tưởng lúc nào cũng phải sâu xa." Tristana cau có chun mũi, cô đứng dậy, dáng người thướt tha làm ra một tư thế oai hùng hiên ngang: "Anh hùng không hỏi xuất thân, bất kể bạn là ai, đã lên chiến trường là phải có nhiệt huyết, tắm máu quân thù bảo vệ tổ quốc."

Skate huýt sáo tỏ ý đồng tình, khiến mọi người đều bật cười.

Tần Vân thay một bộ chiến phục, cậu đến vừa hay nghe được tràng cười này, lơ mơ hỏi, "Ồ, mọi người tới rồi hả? Mới vừa cười gì thế?"

"Không có gì." Thẩm Trác Phàm xua tay, cậu thu hồi ý cười: "Chiến lược đã bố trí xong xuôi, tiếp theo định làm gì đây?"

Tần Vân cũng nghiêm túc đáp: "Trọng Diễm trước kia do không ai nhìn thấy nó nên mới không sợ lộ, nhưng giờ thì không chắc được, tinh thần hệ một khi mà bị bắt cũng sẽ ảnh hưởng đến chủ nhân nó, chúng ta phải mau chóng cứu Tê Chiếu ra, bằng không sẽ nguy hiểm."

Skate hiểu được ý cậu: "Ý của cậu là cho binh vây đánh, bức đối phương phải nghênh chiến?"

"Đúng vậy." Tần Vân gật đầu, cậu nhìn về phía Arthur: "Công tước và Skate tướng quân sẽ chỉ huy quân hạm. Còn tôi, Trần Kiêu và Rian tướng quân sẽ phụ trách đánh du kích để cứu Tê Chiếu và Beste."

Lâm Đống Lương trầm ngâm: "Ba người đánh du kích có hơi ít, để tôi và Thẩm Trác Phàm phối hợp cùng mọi người, năm người dù sao vẫn dễ hành động hơn."

Tần Vân nhíu mày, cậu đang định cự tuyệt thì bị Thẩm Trác Phàm thụi cho một quyền.

"Chúng ta là anh em, chúng ta là chiến hữu." Cậu chỉ chỉ vô ngực Tần Vân: "Cứ giao lưng cho tao, đừng từ chối."

Tần Vân toan cãi lại phát hiện mình nói không nên lời, chỉ đành cầm chặt lấy tay Thẩm Trác Phàm, trao nhau những cái cụng vai.

Ở Olympus người ta rất ít khi nhìn thấy Mặt Trời, nơi đây luôn bị mây đen bao phũ, phân không rõ ngày đêm, Mặc Xá Lý ngẩng đầu nhìn, triệu hồi Trọng Diễm ngay cửa phòng thí nghiệm.

Cự long vẫn luôn đeo con Răng Sún mà Tần Vân đã làm cho nó ngày đầu gặp mặt, Beste nhìn mà nở nụ cười.

"Mi rất thích nó đúng chứ?" Beste sờ sờ cổ Trọng Diễm: "Tiểu Vân có nói nó học được nhiều cách làm lắm, chờ về ta bảo nó làm cho mi nhé."

Trọng Diễm mạnh mẽ quay đầu lại, hai mắt sáng rỡ mà nhìn Mặc Xá Lý chằm chằm, nó đập đập cánh để biểu thị cảm xúc kích động.

Mặc Xá Lý bình tĩnh nói: "Mấy thứ lấp lánh của mày chất đầy nhà ra kia, đừng hòng vác thêm bất cứ thứ gì về."

Cự long lã chã chực khóc.

Mặc Xá Lý không mềm lòng, giây sau Trọng Diễm nằm vật ra đất phơi cái bụng béo ú, quơ quơ chân ngắn, nước mắt rơi như mưa.

Mặc Xá Lý: "..."

Beste: "... Ta cứ thấy nó giống nhóc con khóc lóc om sòm đòi cha mẹ mua đồ chơi ấy nhỉ?"

Mặc Xá Lý đương nhiên đâu dám nói nó bị Tần Vân chiều hư, chỉ im lặng bày ra bộ mặt lãnh khốc mà đạp lên mông con rồng béo, Trọng Diễm ăn đau không dám làm càn nữa, khóc thút thít lẽo đẽo theo sau hoàng đế.

Trong phòng thí nghiệm không có ai, Beste nhìn thi thể Hạ Lộ được đặt ngay trung tâm, bà lo lắng định tiến lại xem thì đột nhiên bị dính cứng ngắc tại chỗ.

Mặc Xá Lý đứng sau lưng bà, nhìn thi thể cha mình bị mất một lỗ ngay ngực.

Trọng Diễm bay trên không trung, nó nhịn không được mà xà lại gần, như đang an ủi củng đầu lên bả vai Beste. Mặc Xá Lý hít sâu một hơi, hắn lo lắng gọi: "Beste..." Vừa dứt lời, trên trần đột nhiên hiện lên ánh huỳnh quang, Mặc Xá Lý giận dữ hét "Cẩn thận!" Hắn vội bay đến ôm lấy Beste lăn sang một bên.

Trọng Diễm phát ra một tiếng rít dài, một l*иg giam khổng lồ giam lấy nó.

Kyle xuất hiện trên đài thực nghiệm, góc áo gã bị cháy rụi, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy.

"Hoan nghênh đến Olympus." Gã nhẹ nhàng búng tay, l*иg giam đột nhiên nổ tung khiến cánh Trọng Diễm bị thương, nó rên lên đau đớn.

Mặc Xá Lý một tay bưng "long nhãn", một tay bảo hộ cho Beste. Kyle nhíu mày, gã không ngờ tinh thần hệ đã bị vậy mà hắn vẫn trụ được.

Trọng Diễm nằm gục xuống, cố dùng đôi cánh xức sẹo bọc lấy thân mình, tiếng rống ngày càng yếu ớt, nó kinh ngạc mở to mắt mà nhìn Mặc Xá Lý.

"Ngài thật sự là một vị lính gác cường hãn, bệ hạ." Kyle khẽ cười, gã biết Mặc Xá Lý đã không còn sức mình đánh lại mình, còn Beste, bà chỉ là một hướng đạo, chẳng có gì phải sợ.

Kyle quơ quơ cái hộp đựng gene trong tay: "Tôi vừa moi được thứ này đây, hẳn giờ cũng có kết quả kiểm tra rồi đấy, muốn cùng nhìn thử không nào?"

"Rốt cuộc các người muốn lấy gene lính gác thần cấp để làm gì?" Beste gắt gao ôm chặt lấy Mặc Xá Lý, đỡ hắn không bị ngã xấp xuống, bà phẫn nộ đến phát run.

Kyle nhìn bà: "Dì Beste à, chắc bà không biết tôi đâu nhỉ, nhưng tôi lại biết bà đấy, sau khi bà rời khỏi Olympus, thí nghiệm của bọn này bị tê liệt hoàn toàn, mãi gần hai năm trước bọn này mới tra được nguyên nhân tại sao năm đó bà lại phá hủy phòng thí nghiệm."

"Một người thường nhưng mang trong mình gene thần cấp kết hợp với một hướng đạo cấp 3S không ngờ lại có thể sinh ra được một hướng đạo thần cấp, như vậy nếu tôi dùng 80% gene hướng đạo thần cấp kết hợp với 100% gene lính gác thần cấp thì sẽ tạo ra một con quái vật như nào đây?" Kyle dần trở nên điên cuồng: "Olympus sẽ trở thành mảnh đất của thần, nhưng thực đáng tiếc..." Gã ta dùng ánh mắt xem thường lia về phía Mặc Xá Lý: "Bên cạnh ngươi rõ ràng có một hướng đạo thần cấp, vậy mà lại không biết tận dụng, chẳng trách hoàng thất lại suy đồi."

Beste cắn răng nói: "Ngươi điên rồi."

Kyle khẽ hừ, ngón tay gã chạm nhẹ vào chiếc hộp, ánh mắt ẩn ẩn sự hưng phấn: "Các người hẳn phải nên cảm tạ tôi, vì đã tìm được gene lính gác thần cấp."

Một màn hình ảo xuất hiện giữa không trung, hiện lên một đoạn gene hình xoắn ốc, đột nhiên Kyle khẩn trương hẳn, gã ta nhăn mày mà kiểm tra hình ảnh đa chiều.

"Làm sao lại có thể..." Gã tự lẩm bẩm nói.

Beste đứng dưới quầng sáng, bà không dám nhìn vào khuôn mặt giống mình như đúc trên màn hình toàn tức.

"Issa đế vương chỉ muốn được hợp táng cùng người mình yêu." Mặc Xá Lý đột nhiên nói, hắn nhìn về phía Hạ Lộ đang nằm trên bàn mổ: "Phụ thân đã đem tình yêu chôn sâu trong đáy lòng, đến cả khi chết cũng không nói ra."

Vị hoàng đế trẻ tuổi đứng dậy, cự long nằm trong l*иg giam cũng nhẹ nhàng cử động hai cánh, mà khi Kyle kịp phát hiện cũng đã muộn, tròng mắt Beste đã biến thành màu xám tro, Hắc Châu đứng bên cạnh bà, tuấn mã nhẹ giương cao móng, hí vang.

"Không biết tự lượng sức mình!" Kyle khinh miệt nói: "Bà nghĩ bản thân là ai mà vọng tưởng muốn khống chế được ta?!"

Beste mặt mày tái nhợt, mồ hôi chảy dọc xuống cằm, bà nhếch mép, nở một nụ cười yếu ớt: "Vua cũng thua thằng liều, đâu còn gì để mất, chưa thử sao biết được?"

Đồng tử trong mắt Kyle co lại, tinh thần lực của Beste thực thể hóa thành những cung tên bàng bạc bắn về phía gã.

Mặc Xá Lý dùng toàn lực phi long lân, mũi kiếm hung hăng cắm vào l*иg giam.

"Mau bay ra đây!" Mặc Xá Lý giận dữ hét: "Trọng Diễm!"

Cự long ra sức đập đôi cánh mang đầy thương tích, bức khỏi sự giam cầm, tiếng long ngâm vang khắp thiên địa, Mặc Xá Lý rút long lân nhảy lên lưng Trọng Diễm, cự long lao vụt về phía Kyle...