Edit: DẸO
Khi Tần Vân rời khỏi phủ công tước vẫn chưa thể lấy lại được tinh thần, bọn họ tranh cãi cả nửa ngày, vậy mà lại vẫn phải ra về tay không...
"Vậy là thôi rồi đó hả?" Tần Vân khó có thể tin được: "Thế chúng ta đến đây chi vậy..."
Mặc Xá Lý tựa hồ đã đoán trước được kết quả, lãnh đạm nói: "Đến đây phá hắn ta cho vui chút thôi."
"..." Tần Vân: "Hai người các anh có quan hệ tốt thiệt đó..."
Mặc Xá Lý nhéo nhéo gáy cậu: "Đừng có nói vớ vẩn."
Đầu ngón tay hắn mơn trớn gáy Tần Vân, cảm nhận xúc cảm trơn nhẵn dưới tay: "Ta và Arthur từ xưa tới giờ vẫn chưa từng là kẻ thù của nhau."
Tần Vân: "? ?"
Mặc Xá Lý: "Sau này ngươi sẽ hiểu." Hắn thu tay về, vỗ nhẹ ót đối phương: "Ít ra thì chúng ta đều không đồng ý với việc Nội Các hay là Olympus quá chấp nhất đối với gen thần cấp, bọn chúng có tham vọng muốn can thiệp vào chính quyền, phân chia đế quốc, điều đó là không thể tha thứ được."
"Ta thà để gen thần cấp bị tuyệt tích dưới tay mình." Mặc Xá Lý bình tĩnh nói: "Điều chỉnh nội bộ, củng cố đất nước, để cho thần cấp vĩnh viễn đi vào truyền thuyết, trở thành dĩ vãng."
"..." Tần Vân há miệng thở dốc: "... Vậy mà tôi còn tưởng anh nói muốn cô độc suốt quãng đời còn lại chỉ là nói giỡn thôi chớ."
Mặc Xá Lý: "..."
Tần Vân lộ vẻ mặt sùng bái: "Hóa ra là anh nói thật..."
==================
Tinh thần lực của Lâm Đống Lương nhẹ nhàng bao vây đại não thần kinh của Thẩm Trác Phàm, nhưng nơi bị chấn thương vẫn không có chút khởi sắc nào, thẳng đến khi kiệt sức y mới không cam lòng ngừng lại.
"Để em gọi Skate đến đây đón anh." Thẩm Trác Phàm thấy Lâm Đống Lương đang sắp bất tỉnh, lo lắng nói: "Anh có đứng dậy được không?"
"Anh ta mà đến chỉ càng thêm phiền thôi." Lâm Đống Lương mỏi mệt phất phất tay, y ôm Nguyên Bảo đang cuộn tròn ngủ say, ngồi nghỉ ngơi chờ thể lực khôi phục lại: "Nãy nói đến đâu rồi nhỉ?"
"Mẹ nuôi của Tần Vân." Thẩm Trác Phàm rót cho y một ly nước: "Là vị hướng đạo đầu tiên cũng là học sinh ưu tú nhất của học viện Averio, nhưng sau đó lại mất tích một cách khó hiểu."
Lâm Đống Lương cau mày: "Những tư liệu này anh đều biết, thân thế Tần Vân cũng không phải là bí mật gì khó nói."
Thẩm Trác Phàm gật đầu: "Chính xác, những việc đó đều có thể tra ra, nhưng chúng ta đã xem nhẹ một điều."
Lâm Đống Lương nhìn cậu.
Thẩm Trác Phàm: "Vì sao một hướng đạo cấp song S lại đi thu nhận một đứa bé mà ngay cả tinh thần thú cũng không có?"
==================
"Kể ra thân thế của tôi rất là nhấp nhô." Tần Vân sau khi làm xong cái băng đô chuột Micky thì lại bắt tay vào làm một cái gối ôm: "Lúc 8 tuổi, khi ấy tôi còn tưởng mình là người thường, mẹ nuôi là người đã cưu mang tôi và nuôi tôi lớn, sau đó tôi mới biết mình là hướng đạo nhưng lại không hề có tinh thần hệ."
Mặc Xá Lý hừ lạnh, xem thường nói: "Ta không có hứng thú với thời ấu thơ của 'băng vệ sinh'."
"Tôi là đang an ủi anh đấy." Tần Vân không chịu thua nói: "Kể cho anh nghe là để nói cho anh biết trên đời này không có gì là tuyệt đối cả, anh vẫn còn trẻ, không nên có quan niệm bi quan như là muốn sống cô độc suốt quãng đời còn lại biết không!"
Mặc Xá Lý bị chọc cười: "Ngươi đang muốn giáo huấn ta?!"
Tần Vân đỡ trán: "Tôi chỉ đang nói đạo lý thôi mà...."
Mặc Xá Lý cười lạnh nói: "Ngươi đã quên ta chính là một tên bạo quân? Ngươi từng thấy bạo quân nghe hiểu đạo lý bao giờ chưa?"
Tần Vân: "..."
Trọng Diễm thấy Tần Vân tặng cho mình băng đô Mickey đương nhiên vui sướиɠ vô cùng, nhưng mà khi đến phòng huấn luyện Mặc Xá Lý lại không cho nó đeo theo.
"Trên đầu mày đã có sẵn hai cái sừng rồi còn muốn mang thêm làm gì?" Mặc Xá Lý vẻ mặt ghét bỏ: "Xấu muốn chết."
Trọng Diễm bị đả kích, nó ỉu xìu xụ mặt, mếu máo chực khóc, Tần Vân vội vội vàng vàng an ủi nó: "Không sao không sao hết! Lần sau tao sẽ làm cho mày một cặp sừng kim cương đẳng cấp chói lóa! Đảm bảo đẹp hơn cái này gấp trăm lần!"
"..." Mặc Xá Lý im lặng mài kiếm, tỏ vẻ cam chịu.
Hiện tại Tần Vân đã có thể thuần thục đan xúc tua tư duy thành "áo giáp" trang bị cho Trọng Diễm, Mặc Xá Lý vừa mới mài kiếm xong đã thấy hướng đạo nhà mình đang tiện tay thắt thêm cái nơ to bự lên sừng Trọng Diễm, khiến cho con xuẩn long vốn đã bánh bèo nay lại càng thêm bèo bọt.
"..." Mặc Xá Lý tiếp tục nhịn, hắn tiện tay chém bay đầu một con cá sấu đang lăm le gần đó...
Tần Vân lại một lần nữa đan xúc tua tư duy thành một cái váy cho Trọng Diễm, sau đó còn tiện tay tặng kèm thêm hoa hòe ren rúa đính lên đuôi nó, cậu hưng phấn gọi Mặc Xá Lý lại: "Thấy đẹp hông?! Có thấy sững sờ nói không nên lời không!!"
Mặc Xá Lý vác kiếm, mặt không đổi sắc nhìn một người một thú trước mặt.
"..." Tần Vân chột dạ, còn Trọng Diễm bị Mặc Xá Lý nhìn đến hoảng, ngoan ngoãn chạy đi gϊếŧ cá sấu, "Làn váy" theo động tác của nó bay phấp phới, "cánh hoa" đính trên đuôi nó cũng theo gió tung bay...
Mặc Xá Lý hít một hơi thật sâu: "... Ngươi coi nó thành búp bê barbie à?!"
Ngay cả khi tính cách hoàn toàn bất đồng, nhưng cảm xúc của chủ nhân vẫn sẽ có ảnh hưởng trực tiếp đến trạng thái của tinh thần thú, vậy nên mặc kệ Mặc Xá Lý có ra vẻ phẫn nộ cỡ nào, thì Tần Vân vẫn có thể biết hắn không thật sự tức giận.
Theo số lần huấn luyện ngày càng tăng, độ phối hợp ăn ý cũng tăng theo, lúc khống chế Trọng Diễm đồng thời Tần Vân đã có thể phân ra chút tinh lực để chiếu cố ý thức vân của Mặc Xá Lý, thậm chí trong tình thế bắt buộc, cậu còn có thể ngưng tụ tinh thần lực tạo thành "tiễn" để công kích, tuy nhiên tần suất bắn trúng mục tiêu lại chả ra làm sao.
"Đến cả việc bắn cung cũng bắn không xong." Mặc Xá Lý nghiêm khắc nói: "Kỹ thuật bắn cung của ngươi tệ chả kém gì đàn bà."
Tần Vân lí nhí cãi: "Bậy bạ... mấy cô nàng có bao giờ động đến mấy thứ này đâu mà biết bắn..."
Mặc Xá Lý đen mặt rống to: "Đừng tưởng là ta không nghe thấy!"
Tần Vân bị hắn rống đến hoảng, tay run lên, lại bắn trật lần nữa...
Mặc Xá Lý tức giận chửi thề một câu, một con cá sấu đã phát hiện ra chỗ ẩn náu của họ, Mặc Xá Lý hết cách, đành phải ôm lấy Tần Vân đổi nơi ẩn núp khác.
Trọng Diễm bay vòng vòng trên không, nó gầm gừ nhìn mấy con cá sấu, ngẫu nhiên sẽ xông tới chụp chết vài con, nhưng chỉ có thể tranh thủ vào những lúc chúng lơ là, dù sao bị dính hỏa cầu của chúng cũng không phải chuyện đùa.
"Lần trước phải gϊếŧ 4 con... Lần này tận 40 con..." Tần Vân ngay cả ý định muốn chết cũng có: "Tôi nhớ rõ ràng là ngay cả D tinh cũng không có tận 40 con đâu!"
Mặc Xá Lý bình tĩnh nói: "Nội trong 1 giờ mà vẫn không gϊếŧ sạch được, hệ thống sẽ tự động phóng xuất thêm 20 con voi ma mυ'ŧ."
Tần Vân: "... Sao anh không gϊếŧ tui luôn đi..."
Mặc Xá Lý nhìn cậu: "Nếu ngươi đã muốn thế thì ta đành 'tốt bụng' đáp ứng vậy."
Tần Vân tự biết mặt mình không dày bằng hoàng đế bệ hạ, cam chịu ngậm miệng, cậu nhìn Mặc Xá Lý nhẹ nhàng rút long lân kiếm, động tác thong thả chém cá sấu.
"Không chỉ tu bổ ý thức vân của ta không, mà còn cần phải học cách khống chế nó." Mặc Xá Lý bình tĩnh hạ mệnh lệnh.
Tần Vân nhịn không được khẩn trương, cậu nuốt nuốt nước miếng: "Tôi sẽ cố gắng..."
"Cố gắng?" Mặc Xá Lý cười mỉa, hắn túm cổ áo Tần Vân, hung hăng hôn lên môi đối phương, hồi lâu sau mới chịu buông ra: "Phải có khí thế như vậy, đã rõ chưa?"
Tần Vân không dám chùi chùi miệng, chỉ có thể ngây ngốc đứng tại chỗ.
Mặc Xá Lý mặt không đổi sắc hỏi: "Còn chưa ăn đủ tin tức tố?"
Tần Vân: "..." Tiên sư nhà anh! Có thằng điên nào lại đi xài cách này để bổ xung tin tức tố cho đối phương cơ chứ! Anh muốn hại tôi đau tim chết sớm phải không?!
Cá sấu thường rất giảo hoạt và gian trá, thuộc hàng sinh vật bậc trung có trị số thông minh khó đối phó, tuy rằng gϊếŧ hết được 40 con là một điều không tưởng, nhưng nằm phơi thây chờ chết cũng là một hành động hèn nhát.
Tần Vân không dám tùy tiện tách khỏi Mặc Xá Lý, cậu cắm đầu theo sau vị lính gác nhà mình, xúc tua tư duy với vào trong mây ý thức của đối phương.
"Long nhãn" bên mắt trái của Mặc Xá Lý hơi hơi nheo lại, đồng tử kim sắc dựng đứng.
Con cá sấu đang đưa lưng về phía bọn họ dường như cảm nhận được nguy hiểm, cái đuôi to lớn của nó quất về phía này...
=Hết chương 12=
Dẹo said: #Chanàoconnấy #địavịgiađìnhtuộtdốckhôngphanh #Thươngbệhạ =))))))))))))))