Edit: Dẹo
Tần Vân vốn tưởng rằng nơi gọi là hậu hoa viên của phủ công tước thì cùng lắm cũng chỉ hơn hoa viên bình thường một chút thôi, ai dè đâu khi nhìn thấy một rừng đầy cây trước mắt thì cậu mới biết rằng mình ngây thơ cỡ nào.
Tần Vân: "... Đây đúng là vườn nhà anh ta thiệt đó hả... Có khoa trương quá không vậy."
Mặc Xá Lý hiển nhiên không muốn tiếp chuyện với đồ nhà quê như cậu.
Kha Thanh dắt hai con ngựa đến, hoàng đế đại nhân xoay người nhảy lên yên ngựa, hắn níu dây cương, quay đầu lại nhìn Tần Vân còn đang đứng như trời trồng tại chỗ.
"..." Tần Vân: "Cái thú vui lỗi thời này sao mà tui biết cưỡi lên được?!"
Kha Thanh cũng không ngờ được sẽ xuất hiện tình trạng này, ngay lúc cậu ta đang lo lắng không biết có nên đem một chiếc xe ngựa lại đây hay không, Mặc Xá Lý đã thúc ngựa đi đến.
Tần Vân được Mặc Xá Lý nâng eo, thoải mái bò lên lưng ngựa.
Mặc Xá Lý hai tay nắm lấy dây cương, cằm để trên đỉnh đầu Tần Vân, giọng lãnh đạm nói: "Ôm cho chặt vào."
"..." Tần Vân ngoan ngoãn nghe lời.
Sắc mặt Mặc Xá Lý rốt cuộc cũng hòa hoãn đôi chút, nhưng ngoài miệng vẫn ghét bỏ nói: "Sao ngươi lại vô dụng vậy hả? Nếu không có ta thì ngươi tính làm sao?"
Tần Vân lúng túng nói: "Thời bây giờ đánh giặc còn ai dùng ngựa nữa đâu, ít nhất tôi cũng biết lái phi hành khí chứ bộ... Trước khi gặp được anh, tốt xấu gì thì tôi cũng từng là hướng đạo lợi hại nhất trên tiền tuyến đó, đứng top thành tích cả năm cũng đâu phải giả..."
Mặc Xá Lý hừ lạnh, đối với hắn, việc Tần Vân phải khai thông tinh thần cho mấy lính gác tại tiền tuyến thật sự khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.
"Ai phái ngươi đi tiền tuyến." Mặc Xá Lý sắc mặt âm ngoan nói: "Hướng đạo như ngươi thì chỉ cần ngoan ngoãn làm việc tại hậu cần là được rồi không phải sao? !"
Tần Vân không phục: "Đã là đàn ông thì sao lại phải chạy đi núp ở hậu cần? Đó là nơi chỉ mấy cô nàng hướng đạo mới cần đến, hơn nữa..." Cậu liếc Mặc Xá Lý một cái, có chút đắc ý nói: "Nếu không ở tiền tuyến thì sao tôi có thể gặp được anh?"
Mặc Xá Lý biểu tình cứng đờ, hắn tựa hồ muốn cười nhưng lại cố xị mặt xuống.
Tần Vân vùi đầu vào ngực hắn, miệng ngâm nga một giai điệu không tên nào đó, ngựa chầm chậm đi về phía trước, Mặc Xá Lý cũng không giục nó chạy nhanh.
Không gian chìm vào yên tĩnh, mây trắng nhẹ trôi, nắng ấm chiếu xuống xuyên qua những tán lá, tạo thành một khung cảnh ấm áp.
Tần Vân ngân nga bài hát nào đó, lại phát hiện giai điệu hình như không đúng lắm, thất bại ngừng việc ngân nga, thì thầm nói nhỏ: "Kỳ ta, sao hát hoài hổng được"
Mặc Xá Lý liếc cậu: "Đã không biết hát còn bày đặt hát bậy." Nói xong, hắn hát tiếp đoạn Tần Vân bị ngắt.
Chờ đến khi hát xong một bài hoàn chỉnh, Tần Vân như sực tỉnh vỗ tay, cậu vẫn cảm thấy thực khó tin: "Thiệt không ngờ anh cũng hát được bài này... Vậy anh có biết tên bài là gì không?"
"Ta đương nhiên biết." Mặc Xá Lý trả lời, đàn sư tử của Arthur đang nằm cách đó không xa, hoàng đế đại nhân cúi thấp đầu ý bảo Tần Vân giúp mình mang mặt nạ, lẳng lặng nói: "Ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, ta sẽ bảo vệ em."
==============
Việc đầu tiên Thẩm Trác Phàm cần làm vào mỗi buổi sáng đó là.... hốt cứt. Tuy thời bây giờ khoa học kỹ thuật đang rất là phát triểm, có gì cứ việc sai robot trí năng làm thay, nhưng khổ nỗi cậu lại đang nuôi một đám mèo, mỗi khi robot định đến gần bồn vệ sinh, là lại bị đám boss này 'hội đồng', ăn cho đủ vuốt mèo. Tròn Tròn – robot đáng thương, cứ mỗi lần như vậy vừa chạy vừa gào to cứu mạng: "Chủ nhân cứu mạng! Chủ nhân cứu mạng! Hốt cứt! Hốt cứt!"
Thẩm Trác Phàm: "..."
Cậu nhận mệnh ngồi chồm hổm xuống bắt đầu sự nghiệp cào cát, vứt đống chất thải vào bịch nilon, đang bận rộn thì chợt nghe thấy tiếng chuông gió ở cửa vang lên.
"Tiệm vẫn chưa mở cửa, nếu quý khách muốn mua mèo, vui lòng ngồi đợi một lát." Thẩm Trác Phàm đưa lưng về phía cửa lớn giọng nói, cậu cột bịch rác xong đứng dậy, xoay người nhìn xem ai đến.
Lâm Đống Lương tháo mũ xuống, y mỉm cười gật đầu chào: "Chào buổi sáng, Trác Phàm."
Gấu mèo nhỏ dè dặt lại thẹn thùng, ngay cả khi đám mèo không hề thấy nó, nó cũng chỉ dám đứng im ôm đùi Lâm Đống Lương, đuôi xù lúc lắc.
Thẩm Trác Phàm mang ra một ly sữa, gấu mèo nhỏ nhìn thấy cậu thì mắt sáng rỡ, lắc lư chập chững bò lên vai cậu.
"Hóa ra nó vẫn thích cậu như vậy." Lâm Đống Lương cười nói: "Chỉ khi nhìn thấy cậu nó mới không thẹn thùng."
Thẩm Trác Phàm cũng cười : "Vậy sao? Nó ở đâu? Đang nằm trên vai em?"
Lâm Đống Lương không nói, y kéo tay Thẩm Trác Phàm vuốt ve gấu mèo nhỏ, Nguyên Bảo thoải mái híp mắt, cuộn tròn cọ cọ lòng bàn tay Thẩm Trác Phàm.
"Thật đáng tiếc." Thẩm Trác Phàm tiếc nuối nói: "Đã lâu rồi không được gặp nó."
Lâm Đống Lương kiên định: "Về sau chắc chắn sẽ có cơ hội gặp lại."
Thẩm Trác Phàm lắc lắc đầu, trong mắt cậu có hoài niệm nhưng không có hy vọng: "Ngay cả anh cũng phải bó tay cơ mà... Trừ phi thật sự có hướng đạo thần cấp xuất hiện... Nhưng điều đó khả thi sao?"
Lâm Đống Lương trầm mặc, Thẩm Trác Phàm cười an ủi: "Tình huống lúc ấy rất nguy cấp, em cũng không trách anh. Mấy năm này.... hắn sống thế nào?"
"Không tốt, sao mà sống tốt cho được." Lâm Đống Lương cười khổ: "Công tước tuy rất hận Nội Các, nhưng cũng hận hoàng gia tại sao lại không chịu can thiệp, có thể bảo trì vị trí trung lập đã là tốt lắm rồi, lính gác cấp song S nếu nổi điên cũng đâu phải chuyện đùa, chỉ với thuốc cân bằng thì làm sao cho đủ... Tuy hắn không thể nhớ ra được cậu là ai, nhưng người hầu trong phủ hắn đều thuê những người có diện mạo tương tự cậu, mỗi lần phát tác nhìn mới có thể áp chế đôi phần."
Thẩm Trác Phàm nhắm chặt mắt, dè dặt hỏi: "Nội Các... không an bài hướng đạo cấp cao cho anh ấy sao?"
Lâm Đống Lương bất đắc dĩ nói: "Sao lại không, ngoại trừ bệ hạ, thì người bị cống nạp nhiều nhất chính là phủ công tước, nhưng chỉ toàn phí công vô ích mà thôi."
Thẩm Trác Phàm cau mày, sắc mặt khó coi.
Lâm Đống Lương: "Hướng đạo vừa bước vào cửa, ngay cả mặt công tước còn chưa kịp gặp, đã trực tiếp bị bắt dẫn đi hầu hạ tắm rửa diệt bọ chét cho mấy con sư tử... Cả đám hướng đạo đều bị dọa cho sợ gần chết."
Thẩm Trác Phàm: "..."
"Bệ hạ thế mà lại có hướng đạo rồi đấy..." Lâm Đống Lương nhìn về phía Thẩm Trác Phàm: "Người nọ tên là Tần Vân, cậu quen không?"
===============
Arthur đang bị đám sư tử vây quanh, hắn có một mái tóc dài màu hoa lửa đỏ, hoa lệ mà trương dương, đôi mắt màu phỉ thúy sâu lắng, anh tuấn lại lãnh khốc, hắn đứng cầm một cây trường tiên (roi dài), đối mặt với lính gác cao cấp khác cũng không thèm che dấu tinh thần thú của mình.
Con tàn bạo sư lớn gấp đôi những con sư tử bình thường an tĩnh nằm phủ phục cạnh chân hắn, lạnh lùng chăm chú nhìn kẻ xa lạ xâm nhập vào lãnh địa của mình.
"Thật hiếm thấy." Arthur nhướng mày, ngả ngớn cười cợt: "Ngươi mà cũng tìm được hướng đạo cho bản thân rồi cơ đấy, có dám chắc là lúc cậu ta khai thông cho ngươi sẽ không bị bức đến điên luôn không?"
Mặt nạ trên mặt Mặc Xá Lý che khuất biểu tình của hắn, nhưng vẫn có thể nhìn ra được hắn đang rất là không vui: "Liên quan gì tới ngươi"
Arthur thu hồi vẻ cười cợt, hắn đứng tựa lưng vào một con sư tử, không chút để ý: "Vậy điều gì đã khiến ngài phải đích thân đến đây vậy, bệ hạ?"
"Ta muốn mượn người của ngươi." Mặc Xá Lý nói: "Mười lính gác cấp cao có kinh nghiệm ám sát."
Arthur lạnh mặt, hắn nhìn chằm chằm Mặc Xá Lý, châm chọc nói: "Ngươi thật sự tin rằng ETA Star sở hữu gen hướng đạo thần cấp? Bất chấp việc bị Nội Các nắm được hành tung, đến đây mượn binh của ta?"
Mặc Xá Lý lạnh lùng nói: "Ta không tin, nhưng ta muốn chứng thực xem Olympus đang định giở trò gì."
"Muốn đi thì tự mà đi đi, đừng liên lụy tới người của ta." Arthur cắn răng, mắt hắn biến thành màu đỏ sậm, tàn bạo sư bên cạnh phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp. Khi Tần Vân nhìn thấy hắn đang muốn bộc phát sự nóng nảy, theo bản năng muốn tiến đến trấn an, lại bị Mặc Xá Lý ngăn lại.
Arthur thở dốc, hắn đoạt lấy ống tiêm từ trong tay thị vệ, mắt không thèm nháy lấy một cái trực tiếp tiêm vào tĩnh mạch, như thể không hề cảm thấy đau một chút nào, nhanh chóng tiêm thêm một mũi.
Liên tục tiêm vào 3 mũi, Arthur mới thoáng khôi phục lại được bình tĩnh, hắn âm lãnh nói: "Mơ cũng đừng mơ tưởng đến, 6 năm trước ta đã không trợ giúp Nội Các tìm gen thần cấp, thì bây giờ ngươi cũng đừng hòng ta sẽ đồng ý giúp ngươi"
Mặc Xá Lý không có tức giận, hắn tiến lên phía trước vài bước, bình tĩnh nói: "6 năm trước, ta vừa mới đăng cơ, còn chưa có quyền lực gì đáng nói, mà nếu ngươi lúc ấy ưng thuận đứng về phe ta, thì hướng đạo của ngươi cũng đâu bị 'tử hình' đơn giản như vậy."
Tàn bạo sư của Arthur dựng lông, nhe răng gầm gừ trừng trừng nhìn hắn.
Mặc Xá Lý mang theo chút thương hại cùng ẩn ẩn trào phúng nói: "Nội Các muốn tính kế, âm thầm gán cho Thẩm tội danh phản quốc, vậy mà đồ ngu nhà người cũng răm rắp nghe theo, tin tưởng mà để cậu ta đi."
=================
"Kế hoạch phục hồi gen thần cấp của ETA Star?!" Thẩm Trác Phàm sắc mặt tái nhợt, cậu kích động nhảy dựng lên: "Các người muốn hại chết Tần Vân phải không?! 6 năm trước tôi đã gặp phải chuyện gì các người đều đã quên rồi phải không?!!"
"Anh đương nhiên là không thể quên được." Lâm Đống Lương đau đầu trấn an cậu: "Cho nên anh mới đến đây để hỏi cậu rốt cuộc Tần Vân là ai, vì sao bệ hạ lại lựa chọn cậu ta."
Thẩm Trác Phàm: "... Bệ hạ cũng đi?!"
Lâm Đống Lương: "Ngài ấy bây giờ đã là lính gác của Tần Vân, đương nhiên phải cùng đi."
"..." Thẩm Trác Phàm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hỗn loạn: "Vậy thân thế của Tần Vân thì có liên quan gì đến chuyện này?"
"Sao lại không liên quan." Lâm Đống Lương nghiêm túc nói: "Ngay cả xúc tua tư duy của cậu cũng không thể tiếp cận được bệ hạ, vậy mà một hướng đạo cấp thấp như Tần Vân lại có thể."
Thẩm Trác Phàm cười trừ, cậu cũng không biết nên giải đáp vấn đề này như thế nào.
Lâm Đống Lương hoang mang hỏi: "Tần Vân thực sự không hề có tinh thần thú thật sao?"
============
Tác giả xin được phát biểu cảm nghĩ:
Chương này là để giải thích vì sao lần đầu tiên Tần Vân khai thông tư duy cho Tê Chiếu, Tê Chiếu lại có bản mặt cổ quái như vậy, thực ra thì trong thâm tâm hoàng đế bệ hạ lúc ấy đang rất là kinh tủng: "Đậu móa, trời xanh có mắt, cuối cùng thì người cũng thương xót không để ta phải (làm) cô (chó) đơn (FA) cả đời nữa phải không?!"...
=Hết chương 11=