Chung Tình

Chương 9: Cộng Tác (3)

Edit: Dẹo

Skate nghiền ngẫm nhìn hai người trừng nhau, mặt Tần Vân nhăn nhó như thể đang nói "Ta đây muốn liều mạng với mi"; "Tui hờn thế giới"; "Tui là vô hình", so ra thì biểu cảm trên mặt Mặc Xá Lý đơn giản hơn nhiều.

Hoàng đế bệ hạ trong suốt quá trình đều không có chút biểu cảm dư thừa nào, hắn liếc liếc mắt nhìn Skate: "Ngươi còn chuyện gì muốn nói?"

Skate đương nhiên hiểu đối phương đang hạ lệnh đuổi khách, tuy biết là vậy nhưng xưa nay da mặt dày như tường thành trét xi măng vẫn luôn là ưu điểm của hắn.

"Thần muốn nói đến sự kiện ETA Star." Hắn nhìn thoáng qua chỗ Tần Vân: "Nếu bệ hạ đã muốn đích thân đi thì cần phái thêm nhiều hộ vệ một chút."

Tần Vân nghe được chữ "ETA Star" thì có phản ứng, cậu có chút khẩn trương nhìn chằm chằm Skate.

Mặc Xá Lý nửa bên mặt đeo mặt nạ, ngữ khí bình thản nói: "Ta sẽ tự an bài, không cần ngươi quan tâm."

Skate bĩu môi, bày ra vẻ mặt "Tốt thôi, ngài là Boss", rồi lại quay sang nói với Tần Vân bằng ngữ khí đặc biệt "ý vị sâu xa": "Vậy thì, từ nay về sau có gì đành phải nhờ cậu nhớ chiếu cố bệ hạ rồi."

Tần Vân: "..." Đậu má, ai mà thèm chiếu cố hắn ta?! Tui còn yêu đời lắm đó có biết không hả?!!

Ngay sau khi Skate vừa đi, không khí quỷ dị vừa nãy lại ập về lần nữa, Tần Vân dời lực chú ý nghiêm túc nghiên cứu cái sừng trang trí trong thư phòng, còn Mặc Xá Lý tiếp tục với sự nghiệp nghiên cứu quyển《 Sổ tay những điều cần chú ý khi kết hợp nhiệt 》của mình...

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Mặc Xá Lý mới ngẩng đầu đánh vỡ trầm mặc: "Thật ra thì mới vừa nãy ngươi chơi đùa cùng Trọng Diễm... Ta không có thấy gì cả."

Tần Vân vứt cho hắn một ánh mắt "Anh nghĩ anh lừa được tui sao, đang lừa con nít à??". 凸(⊙▂⊙╬)

Mặc Xá Lý nghĩ nghĩ, giọng điệu nghiêm túc nói: "Ta rất bận, ngươi cũng thấy đấy, ta có rất nhiều văn kiện cần xử lý, làm gì có thời giờ chú ý tới ngươi với Trọng Diễm."

"..." Tần Vân hơi hơi dao động.

Mặc Xá Lý: "Hơn nữa ta là hoàng đế, không cần phải lừa ngươi để làm gì."

Tần Vân: "... Anh ngay cả chuyện mình là hoàng đế cũng gạt tui... Ai mà tin được có khi nào anh sẽ đem vụ hồi nãy tui múa ba lê ra rêu rao khắp nơi hay không..."

Mặc Xá Lý ngẩn người, theo quán tính mà hỏi lại: "Hồi nãy ngươi hát bài "Quả Táo Nhỏ" cơ mà?"

Tần Vân: "..."

Mặc Xá Lý: "..."

Tần Vân bi phẫn gào to: "Đó thấy chưa! Anh lừa tuii! Anh còn dám nói không thấy gì cả!!"

=================

Bởi vì lúc chiều thành công lắp cho Trọng Diễm một cái mô hình "Răng Sún" siêu cấp lóng lánh, kết quả là con rồng béo này 'thương nhớ' Tần Vân đến độ đi ngủ cũng hận không thể ôm đùi cậu như gối ôm mà ngủ.

Bất đắc dĩ Mặc Xá Lý đành phải cống hiến nửa cái phòng ngủ chia cho cậu và con rồng béo kia.

Hoàng đế bệ hạ ngay cả giờ ngủ cũng không được yên, Mặc Xá Lý vừa xét duyệt nốt những văn kiện còn sót lại, vừa phải chịu đựng hai đứa một người một rồng rảnh rỗi ăn không ngồi rồi ở góc phòng kêu ca phàn nàn các kiểu về hắn.

"Mấy cái này là do Tê Chiếu làm cho mày?" Tần Vân nhíu mi đánh giá cái đống đồ sáng lòe lòe trước mắt.

Trọng Diễm vươn móng vuốt, vẻ mặt ghét bỏ gảy gảy.

Mặc Xá Lý đen mặt: "... Hồi trước là đứa nào đã cảm động tới khóc nhè khi ta ráp xong hả?!"

Tần Vân: "Anh có chắc là vui phát khóc chớ không phải là thấy xấu quá mới khóc không?"

Mặc Xá Lý nghe vậy trên trán liền nổi lên một đoạn gân xanh: "Ngươi ăn phải gan cọp đúng không? Muốn bị thao đến kêu cha gọi mẹ đúng không? !"

Tần Vân: "..." Ê ê, này này?! Mấy lời này ngài học ở đâu ra vậy bệ hạ!!

===============

Từ khi biết Tê Chiếu chính là Mặc Xá Lý, Tần Vân đối với loạt hành động mà mặt không đổi sắc của hắn tập mãi cũng thành quen, hoàng đế bệ hạ dù có thức trắng cả đêm không ngủ thì sáng hôm sau vẫn có thể mang thần thái sáng láng lôi cậu ra khỏi ổ chăn xách đến phòng luyện tập mà "hành hạ" như thường, vậy nên có chết cậu cũng không dám lơ là.

"Loài điểu nhân trừ hình dạng bản thể ra còn có thêm một trạng thái thứ hai." Mặc Xá Lý lần đầu tiên thả Trọng Diễm trong phòng luyện tập: "Trạng thái thứ hai chính là trạng thái công kích giống tinh thần thú của lính gác."

Tần Vân rất muốn hỏi anh có chắc là con rồng mang xuân tâm thiếu nữ nhà anh có thể quánh lộn được không...

Mặc Xá Lý: "Ngươi chỉ cần khống chế cảm xúc của Trọng Diễm, tránh cho nó kích động quá lại dùng miệng cắn mấy con súc sinh kia là được... Đã rõ chưa?"

Tần Vân: "... Gì cơ? Ngăn nó dùng miệng.... cắn?"

Mặc Xá Lý thực sự rất muốn nổi khùng, hắn hít một hơi thật sâu, nhẫn nại nói: "Dùng miệng không vệ sinh, chụp một tát là đủ gϊếŧ cả đám rồi."

Tần Vân khó có thể tin được, vặn hỏi lại: "Đánh nhau mà cũng phải chú ý an toàn vệ sinh... Vậy còn tui lăn lộn trên chiến trường một tháng không được tắm thì sao."

"..." Mặc Xá Lý vẻ mặt ghét bỏ nhích ra xa cậu mấy mét.

Tần Vân: "... Hôm qua tui có tắm à nha."

Nếu bệ hạ đã nói muốn cậu trông chừng Trọng Diễm, Tần Vân đương nhiên phải nghe theo, Trọng Diễm đi đâu cậu liền chạy theo đó, dù sao Mặc Xá Lý cũng sẽ ở cách đó không xa, thời khắc nguy hiểm có thể đến hỗ trợ, nhưng hiển nhiên cậu đã đánh giá thấp giá trị vũ lực của con rồng béo này.

Trong sân huấn luyện lâu lâu lại nghe thấy tiếng gào thét phẫn nộ của Mặc Xá Lý: "Khống chế! Khống chế nó mau! Ngươi tính cho nó phá sập chỗ này à?!"

Tần Vân oa oa kêu to: "Tui đâu có chạy kịp nó! Móa nó chớ, con này có còn là con rồng béo tui biết không vậy? ! Xuân tâm thiếu nữ của nó cất đâu rồi?!!"

Mặc Xá Lý: "Ngươi nghĩ nó là cái gì?! Nó là một con rồng!"

Tần Vân vừa chạy vừa thở hổn hển, nhưng phạm vi mà xúc tua tư duy có thể vươn tới cũng có hạn, trạng thái này của cậu nếu đem so với Trọng Diễm mà nói thì giống như xe đạp rượt theo xe đua vậy, có muốn cố cũng theo không kịp.

Mặc Xá Lý hừ một tiếng, hắn nhảy lên chỏm đá lớn, định thu hồi Trọng Diễm vào trong ảo cảnh ý thức.

"Từ từ!" Tần Vân cản hắn lại: "Để tôi thử xem đã!"

Mặc Xá Lý dù không mấy tin tưởng lắm, nhưng vẫn lui xuống chờ.

Xúc tua tư duy dán trên lưng Trọng Diễm chậm rãi phân đôi, ngay sau đó thành ba, cứ thế tăng dần... Từ từ đan chéo l*иg vào nhau tạo thành một cái "lưới" thật lớn, lưng và ngực Trọng Diễm đều được 'lưới' bao quanh, như thể đang mặc một kiện "chiến bào" .

Mặc Xá Lý kinh ngạc: "Sao ngươi làm được?"

Tần Vân không cách nào trả lời hắn, bởi vì đây cũng là lần đầu tiên cậu phân tách xúc tua tư duy của mình thành như vậy, tinh thần lực bị tiêu hao khiến cậu sắp trụ không nổi nữa rồi.

Trọng Diễm rốt cục cũng được trấn an, ngoan ngoãn quơ móng vuốt chụp chết quân địch, Mặc Xá Lý không dám rời khỏi Tần Vân, những thời điểm như vầy hướng đạo rất dễ trở thành bia ngắm đạn, không có chút năng lực tự vệ nào.

"Còn, còn bao nhiêu tên nữa..." Tần Vân cuối cùng cũng dời đi được chút lực chú ý, trang phục dã chiến trên người cậu ướt đẫm mồ hôi.

Mặc Xá Lý nhìn lướt qua: "Còn bốn tên nữa." Hắn hơi nôn nóng nói: "Có ổn không? Ngay cả chút xíu này cũng không trụ nổi nữa."

"..." Tần Vân lắp bắp nói không ra hơi: "... Anh, bộ anh muốn ép tui thành cái xác khô à... Đừng, đừng tưởng anh là hoàng, hoàng đế, thì tui không dám cáo, cáo trạng anh!"

==================

Skate đem danh sách đã chỉnh sửa kỹ lưỡng đưa cho Lâm Đống Lương, vẻ mặt của hắn thả lỏng hẳn: "Chờ bệ hạ đi đến ETA Star, chúng ta cũng có được vài ngày rảnh rang, em muốn đi chơi đâu không?"

Lâm Đống Lương bất đắc dĩ nói: "Anh thực sự không lo chút nào sao... Hướng đạo kia đã đến đây? Thật không có vấn đề gì chứ?"

"Cho dù có vấn đề thì cũng do bệ hạ tự mình quyết định." Skate cười cười: "Sao vậy, em lo lắng?"

"Anh cho là ai cũng được như anh chắc?" Lâm Đống Lương tức giận nói, y lớn lên cùng Skate, đừng nhìn vẻ bề ngoài bình tĩnh tao nhã của hắn mà lầm, thực ra đây lại là một tên máu lạnh ăn cả vào trong xương, đúng là chủ nào tớ nấy mà.

"Em không có lo lắng cho bệ hạ, mà là lo cho vị hướng đạo kia kìa." Lâm Đống Lương sầu muộn nói: "Số lượng lính gác cùng hướng đạo của Olympus đóng quân tại ETA Star cũng không ít hơn lũ người chim kia là bao, huống chi bệ hạ còn là thần cấp... Quá nguy hiểm, cậu ta có thể sẽ chết."

Skate không nói gì: "Thật may mắn, bệ hạ vẫn chưa cùng cậu ta hoàn thành bước dấu hiệu cuối cùng."

Lâm Đống Lương không đồng tình nhìn hắn.

"Nghĩ thoáng chút đi bảo bối." Skate vươn tay ôn nhu mơn trớn mặt đối phương: "Chính quyền tựa như một bãi chiến trường vậy, nơi đâu cũng có kẻ phải hy sinh, chúng ta đều biết rất rõ. Em đã quên Thẩm rồi sao? Nếu không phải chúng ta làm bộ không biết chuyện gì cả, để yên cho Nội Các diệt trừ y, cố ý để lộ lời đồn khiến Berlin triệt để đắc tội với công tước Garcia, thì chẳng phải là kẻ điên kia bây giờ vẫn sẽ kiên định ngồi ở vị trí trung lập sao?"

Sắc mặt Lâm Đống Lương kém đến cực điểm, cái kế hoạch kia là do chính y tự mình vạch ra, sau đó đã khiến cho đàn em ưu tú nhất học viện hướng đạo của y phải làm vật hy sinh.

"Anh thật tàn nhẫn, Skate." Lâm Đống Lương cười khổ nói: "Muốn cho em phải khắc cốt ghi tâm cái quá khứ đó sao? Muốn để em nhớ kỹ rằng mình là một tội đồ sao?"

"Chúng ta đều là." Skate hôn hôn môi y, mỉm cười nói: "Có lẽ một ngày nào đó anh cũng sẽ phải đứng ra làm vật hy sinh, nhưng em chắc chắn sẽ sống tốt."

Sống tốt, sau đó hãy quên anh đi.

=================

"Thôi miên?" Tần Vân nghi hoặc lặp lại, cậu hỏi Thẩm Trác Phàm: "Mày nghe ở đâu ra vậy?"

"Đừng có lắm lời, biết được nguyên lý vận dụng là tốt lắm rồi." Thẩm Trác Phàm không kiên nhẫn tiếp tục giải thích: "Lính gác hoặc hướng đạo trên cấp S có thể làm được, thôi miên bạn đời của mình, khiến đối phương nghĩ rằng mình chưa từng trải qua quá trình đánh dấu kết hợp, cũng đồng nghĩa với việc một bên coi như là đã chết, nhưng người còn lại sẽ không bị suy sụp hay sụp đổ tinh thần, còn về việc có thể duy trì được trong bao lâu thì phải xem thử thực lực của người kia thế nào."

Tần Vân: "... Ba vụ này thì liên quan gì tới tao? Mày mới nói là chỉ có cấp S trở lên mới làm được cơ mà."

Thẩm Trác Phàm quả thực là hận không thể nhào qua đập cho cậu thông: "Sao mày ngu quá vậy hả? Bây giờ mày đang là hướng đạo của một lính gác thần cấp, mấy tên cao sang tài năng lại cấp S đều thuộc hàng cặn bã đấy mày có biết không!"

Tần Vân: "Trên chiến trường mấy loại cặn bã gì gì đó tao chấp hết được mà..."

Thẩm Trác Phàm: "..."

Tần Vân: "Tao nói thật đó, mày có thể nói gì đó hữu dụng hơn tý được hông? Ví dụ như là làm thể nào để một lúc quản được tận hai đứa thần kinh không bình thường lâu lâu lại chập dây chẳng hạn."

Thẩm Trác Phàm: "..."

Tần Vân: "Hay là mày chịu khó ráp vài ba cái mô hình lập lòe chói lóa đẹp đẹp rồi gửi cho tao đi? Mày có biết là ban ngày tao bị xách đi huấn luyện mà ban đêm lại phải còng lưng ra ráp nó khổ dữ lắm không?"

Thẩm Trác Phàm: "......"

Tần Vân: "Thiệt đó, mấy ngày nay tao ráp đến còng lưng luôn rồi nè."

=Hết chương 9=

Dẹo said: #Bệhạà #Tuichốngmắtlêncoingàingạokiềuđượcbaolâu =))))))))))))))