Chung Tình

Chương 8: Cộng Tác (2)

Editor: Dẹo

Cyprus vốn là một quốc đảo, đồng thời nó được mệnh danh là thánh địa tình yêu, bởi tại đây bạn có thể ngắm nhìn toàn cảnh bờ biển đẹp nhất dải ngân hà, đặc biệt là về đêm, rất thích hợp cho những đôi yêu nhau cho nên các cặp đôi yêu đương nồng nhiệt đều đua nhau đổ về nơi đây.

Lúc bọn Tần Vân đến, trên bờ biển đã có không ít người, người thường tuy không nhìn thấy được tinh thần hệ nhưng cũng không thể loại trừ khả năng ở đây xuất hiện cặp đôi lính gác và hướng đạo.

"Anh phóng tinh thần thú ra tại đây có ổn không đó?" Tần Vân lo lắng hỏi: "Có dọa sợ người ta không?"

Tê Chiếu lười phản ứng, hắn tìm một tảng đá ngầm không người nhảy lên, quay đầu hướng Tần Vân vươn tay: "Lại đây."

Tần Vân đứng bên cạnh Tê Chiếu, chung quanh có rất nhiều cặp đôi nhìn về phía bọn họ, Tần Vân bị nhìn đến luống cuống: "Chỗ này có hơi đông thì phải... Nhiều người như vậy, ổn không đó..."

"Không tốt, không tốt tẹo nào..." Tần Vân chậm rãi há to miệng, cậu máy móc ngửa cổ lên, trợn mắt há hốc mồm OAO nhìn Tê Chiếu đang đứng bên cạnh: "Rồ... rồng rồng rồng... rồng áaaa!" Cậu kích động vươn tay bưng kín miệng mình, quay đầu nhìn quanh bốn phía, có mấy đôi liếc về phía bên này, nhưng phản ứng vẫn bình thường.

Tần Vân cứng nhắc quay đầu lại, cự long màu đen vẫn ngồi xổm tại chỗ, nó theo động tác của Tần Vân nghiêng nghiêng đầu, động tác này khiến nó trông rất buồn cười.

"Ta gọi nó là Trọng Diễm." Tê Chiếu ngữ khí bình thản nói, như thể đang nói hôm nay thời tiết thật đẹp: "Trừ ngươi ra, không còn ai có thể thấy nó."

================

Trăng sáng nhô lên cao, Ngân hà Cyprus rộng lớn tráng lệ, trên bờ biển các cặp tình nhân an tĩnh dựa sát vào nhau, lặng lẽ nói lời yêu.

Trọng Diễm vui vẻ bay loạn, dường như nó rất thích những ngôi sao kia, vươn móng vuốt quơ quào đủ kiểu, hoặc là nằm ườn hướng cái bụng tròn vo lên trời ngắm sao, lại lim dim muốn ngủ.

Tần Vân nhịn không được nở nụ cười, cậu nhìn người đang nằm bên cạnh, Tê Chiếu nằm dựa trên tảng đá ngầm từ từ nhắm mắt lại, hai cánh tay gối ra sau đầu, hô hấp chậm rãi an ổn ngủ.

Tần Vân nhìn hắn hồi lâu, mới một lần nữa quay mặt đi, nhìn sao trời sáng lấp lánh trên đỉnh đầu.

Cánh lớn của Trọng Diễm xẹt ngang qua, nó xoay vài vòng rồi dừng ở trước mặt Tần Vân, nó cúi đầu, trên ngực treo lủng lẳng một món trang sức sáng chói lóa.

"..." Tần Vân: "Thì ra cái ốp điện thoại đó là của mày..."

Trọng Diễm lúc lắc uốn éo, nó níu níu cái cánh, ý đồ muốn che mặt thẹn thùng.

Tần Vân thật cẩn thận vươn tay ra, Trọng Diễm trừng mắt nhìn, nó thuận theo cúi thấp đầu, để đối phương xoa xoa đầu mình.

"Mày đúng là một đại gia hỏa uy phong xinh đẹp." Tần Vân cảm thán nói, xúc cảm mát lạnh trơn nhẵn từ lòng bàn tay truyền đến, long lân (vảy rồng) màu đen dưới ánh trăng ánh lên sắc sáng dìu dịu.

Tần Vân từ từ vươn xúc tua tư duy "vuốt ve" phần đầu và cổ của nó, Trọng Diễm thoải mái ngửa bụng, hai cánh vẩy vẩy, cái đuôi bự đằng sau đập đập lên mặt biển.

Tần Vân: "..." Dù gì mi cũng là một khốc huyễn long, mi bán manh như vậy mà coi được à?!

==================

Tê Chiếu nhíu mày nhìn Tần Vân tay chân run rẩy, mệt rả rời, không đồng ý nói: "Không cần chiều nó làm gì, sẽ bị chiều hư."

"Sao, sao vậy được..." Tần Vân xoa bóp cánh tay đau nhức: "Bình thường nó chỉ có thể quanh quẩn bên cạnh anh, cũng sẽ cô đơn chứ."

Tê Chiếu liếc cậu một cái, sắc mặt thối không chịu được.

Tần Vân hắc hắc cười, nửa đùa nửa thật nói: "Kỳ thật thì anh ở một mình lâu như vậy... cũng rất cô đơn đúng không?"

Tê Chiếu không tiếp lời, hắn mở cửa phi hành khí, đột nhiên quay đầu lại, mặt cơ hồ áp lên mặt Tần Vân, hắn kéo áo đối phương ra nhìn nhìn, thấp giọng nói: "Ký hiệu hình như lại nhạt đi rồi."

Tần Vân: "... Thì sao?" Cậu nghẹo đầu muốn nhìn đằng sau lưng, lại bị Tê Chiếu cứng rắn chế trụ cằm hôn xuống.

"..." Tin tức tố không biết đã hấp được bao nhiêu, còn môi thì đã bị hôn đến sưng tấy...

"Lần sau lại tới đây đi." Tần Vân thắt dây an toàn, cậu ngáp một cái, có chút mệt mỏi muốn ngủ: "Ngân hà Cyprus đúng thực là rất đẹp nha."

Tê Chiếu chỉnh chế độ điều khiển tự động, giảm tốc độ để tránh xóc nảy, hắn thuận miệng hỏi một câu: "Hửm, hôm nay còn chưa ngắm đã sao?"

Tần Vân cụp mi, mơ mơ màng màng oán giận nói: "Trọng Diễm quá lớn... Chắn hết tấm nhìn của tui... Cái gì cũng ngắm không được."

Tê Chiếu: "..."

==================

Thẩm Trác Phàm đang cho Bé Cưng ăn cơm, trên màn ảnh năng lượng đột nhiên xuất hiện mặt của Tần Vân, Bé Cưng liền không thèm ăn nữa, ngao ngao chạy lại, dùng móng vuốt khều khều màn ảnh.

"Ha ha, thật tiếc là mi sờ tới mai cũng không được đâu cưng à." Tần Vân cười ha ha, cậu chào Thẩm Trác Phàm một tiếng: "Tháng sau tao phải đi làm nhiệm vụ, thuốc ức chế tao gửi cho mày rồi đó, lo mà nhận hàng nha."

Thẩm Trác Phàm nhíu nhíu mày: "Mới đó đã phải nhận nhiệm vụ? Nguy hiểm không?"

Tần Vân: "Chắc là có đi... Bất quá lần này sẽ có một lính gác đi theo 'hộ tống' tao đó nha, không cần lo đâu."

Thẩm Trác Phàm trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: "Tần Vân, mày có biết gã lính gác đã đánh dấu mày là ai không?"

"Biết." Tần Vân cầm cần câu gắn lông vũ thông qua màn ảnh đùa nghịch với Bé Cưng: "Có chuyện gì không?"

Thẩm Trác Phàm hít vào một hơi: "Tinh thần thú của hắn là rồng?"

Tần Vân khựng lại, lúng túng nói: "Hề hề, mày biết rồi à..."

"Vấn đề không phải là tao có biết hay không." Thẩm Trác Phàm đau đầu bóp bóp trán nói: "Vấn đề đó là, mày nghĩ ai là người sở hữu thần cấp tinh thần thú?"

Tần Vân: "??"

Thẩm Trác Phàm liếc mắt xem thường: "Mặc Xá Lý · Tê Chiếu · Issa, đây là tên đầy đủ của đương kim hoàng đế, tất cả các trang mạng lớn đều có ảnh của hắn, đàn ông hoàng kim độc thân được chào đón nhất toàn vũ trụ, nghe đồn là trước kia từng phá nát tinh thần hệ của 'một vài' hướng đạo viên có ý đồ trèo lên giường hắn... Mày cứ suốt ngày lo đâm đầu vào đánh giặc, chút tin tức cơ bản nhất mà cũng không biết à?"

Tần Vân ngu một cục nhìn Thẩm Trác Phàm, cần câu trong tay "Ba" một phát rơi xuống đất, Bé Cưng ngao ngao gọi loạn, nhào lên cào cào màn hình.

===================

Tần Vân loay hoay lượn lờ ngoài hoàng cung nửa ngày, hôm nay mới sáng sớm cậu đã chạy đến đây, dọc đường cũng vì không quen mà bị lạc, đến khi tới nơi thì phát hiện cậu một tý thông tin cá nhân cơ bản về Tê Chiếu cũng không biết đã ngu lắm rồi, lại còn khi không đi chạy đến đây đúng là một hành vi ngu không kém....

Mình thật sự là thảm hại quá mà ... Tần Vân buồn bực nghĩ, cậu chắc chắn là vị hướng đạo đầu tiên trên toàn vũ trụ sau khi đã được đánh dấu mà vẫn ngu ngơ không biết lính gác của mình là ai, có thân phận gì.

Đang lúc do dự không biết có nên rời đi hay không, cửa hoàng cung lại đột nhiên mở ra, thanh âm hiền từ hòa ái của lão quản gia Barking vang vọng trong không gian quảng trường rộng lớn.

"Tần Vân tiên sinh thân mến." Barking cung kính nói: "Hoan nghênh ngài đã đến đây."

Tần Vân phản xạ có điều kiện hướng phía thanh âm chào theo nghi thức quân đội: "Cám ơn cám ơn! Ngài khách khí rồi!"

Vị quản gia nào đó: "..."

Barking khụ khụ hai tiếng, ông nhìn về phía bàn làm việc của Mặc Xá Lý, cười nói: "Bệ hạ, vị hướng đạo của ngài rất thú vị."

Mặc Xá Lý liếc mắt ra ngoài cửa sổ, tức giận nói: "Thú vị gì chứ, ngốc muốn chết đi được."

Tần Vân còn chưa kịp lên lầu đã nhìn thấy Barking đang cung kính đứng tại chân cầu thang, ông hơi nghiêng người: "Chào ngài, Tần Vân tiên sinh."

"Đừng, đừng khách khí." Tần Vân khẩn trương đến độ nhảy dựng cả lên: "Hân hạnh được gặp ngài!"

Barking nở nụ cười, ông vỗ vỗ lưng Tần Vân: "Người trẻ tuổi không có gì phải sợ cả, ta mang cậu đi gặp bệ hạ."

Thư phòng của Mặc Xá Lý rất lớn, ở giữa còn có vách ngăn phân phòng ra thành hai gian, lúc Tần Vân đi vào liền nhìn thấy Trọng Diễm đang lăn lộn trên mặt đất tự cạp đuôi mình, thấy cậu đến liền nâng đầu lên nhìn.

Barking quan sát vẻ mặt của cậu, nhẹ giọng hỏi: "Cậu có thể nhìn thấy Trọng Diễm điện hạ?"

"Ah, đúng vậy." Tần Vân nhìn Trọng Diễm bò dậy vẫy vẫy cánh, mũi thở phì phì, nó duỗi đầu cọ cọ gò má cậu, Tần Vân sờ soạng nó hồi lâu mới chợt nhớ ra Barking còn đang đứng bên cạnh.

Lão quản gia không chấp nhặt, ông đưa cho Tần Vân một tách trà, bưng khay điểm tâm đưa tới trước mặt đối phương, mỉm cười nói: "Bệ hạ vẫn đang bận, phiền cậu ngồi chờ ở đây cùng Trọng Diễm điện hạ ngồi trong chốc lát."

Tần Vân nơm nớp lo sợ vội vàng đáp ứng, chờ đến khi Barking đi rồi mới thở phào một hơi.

"Bây giờ chỉ còn lại hai ta thôi ha." Tần Vân sờ sờ đầu Trọng Diễm.

Tinh thần thú không thể cách chủ nhân quá xa, Trọng Diễm nếu đã ở trong này, cũng đồng nghĩa với việc Mặc Xá Lý đang ngồi tại gian phòng bên kia, Tần Vân vừa cắn miếng bánh quy vừa ghé đầu dòm kính thủy tinh nửa ngày, Trọng Diễm cũng học bộ dáng của cậu nghiêng đầu nhìn nhìn.

"Sao nhìn hoài không được vậy ta?" Tần Vân than thở, cậu lè lưỡi làm mặt quỷ với cái kính, Trọng Diễm cũng bắt chước nhe răng trợn mắt.

Tần Vân làm mắt cá chết, Trọng Diễm cũng học đòi làm theo.

Tần Vân làm mũi heo: "Ục ục ét ét!"

Trọng Diễm chống mũi bự: "Hô! Hô!"

Tần Vân: "Em là quả táo nhỏ của anh~ " (*)

Trọng Diễm lắc lắc đuôi, kết quả là đuôi của nó không cẩn thận quất lên mặt Tần Vân một phát...

Tần Vân: "..."

=============

Barking làm điểm tâm ăn rất ngon, Tần Vân cắn một miếng bánh táo, ánh mắt dừng trên cổ Trọng Diễm.

"Răng Sún (*) ?" Tần Vân ngắm ngắm mặt dây chuyền hình rồng trong suốt: "Mi tự làm hả... Nom được dữ ha."

Trọng Diễm mang ánh mắt phát sáng long lanh nhìn cậu, nó nâng cánh dùng sức vung vẩy, sau đó một đống thủy tinh bùm bùm rơi xuống đất.

"..." Tần Vân: "Mớ này đều do mày làm?"

Trọng Diễm đắc ý gật đầu, nó tựa hồ có chút kích động, muốn đứng lên thì đột nhiên bị trượt chân, thân hình béo bự ngã ầm đè lên đống đồ, mớ thủy tinh nguyên bản đã sứt sẹo oanh liệt hy sinh.

Tần Vân: "..."

Trọng Diễm: "... QAQ "

Tần Vân: "Tao gắn tao gắn! Tao giúp mày dán! Không cho khóc!!"

Rồng đen to béo ôm cánh ngồi xổm góc tường, khóc thút thít. Tần Vân ngồi bệt trên mặt đất, vừa dùng nhíp gắn lại vừa an ủi nó: "Mày yên tâm, tao tuyệt đối sẽ dán cho mày một cái mô hình Răng Sún siêu cấp long lanh hoa lệ lóng lánh, đảm bảo chói mù mắt chó nhân loại luôn."

Trọng Diễm vừa rớt vài giọt nước mắt rồng vừa gật gật đầu.

Tần Vân thở dài, cậu cởϊ áσ khoác đưa qua: "Ngoan, lau sạch nước mũi đi."

Khi Skate bước vào, Trọng Diễm vẫn đang xì mũi, cái áo khoác đáng thương đã nhễ nhại nước mũi, Tần Vân ngồi dán mô hình đến xuất thần nhập hóa, hoàn toàn không phát hiện trong phòng lòi ra thêm một người.

Thẳng đến cửa trung gian tự động bật mở, cậu mới có phản ứng.

"..." Tần Vân đứng lên, không quên đem "Răng Sún" vừa dán xong đeo lên cổ Trọng Diễm.

Skate khụ một tiếng, nhịn cười nói: "Nó không dễ chiều lắm... Vất vả cho cậu rồi."

Tần Vân xấu hổ cúi đầu khom lưng: "Không hề gì."

Skate sắc mặt nghiêm túc đoan chính, làm thủ thế 'mời', Tần Vân vội vàng khiêm nhượng, vị tướng quân lúc này mới không khách sáo nữa, dẫn đầu đi vào thư phòng, Tần Vân như trút được gánh nặng theo sau cùng vào, chờ đến khi bước vào, cậu theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua ——

Tần Vân: "? ? ? ! ! ! !"

Skate chợt nghe "rầm" một phát, Tần Vân trợn trắng mắt, thần tình dữ tợn nhào thẳng về phía cửa kính, từ đây nhìn ra có thể nhìn thấy toàn cảnh bên ngoài, kể cả cái cục to bự đang nhí nha nhí nhố ôm "Răng Sún" nhảy tưng tưng ngoài kia...

Skate: "Làm sao vậy... ? Ah, tôi quên mất, đây là kính một chiều, bên ngoài không nhìn được vào trong, thiết kế hiện đại phải không?"

Tần Vân: "... #¥%@#¥%*& " (=)))))))))))))))) Chết chưa con, chơi dại hả)

Skate chả hiểu ra làm sao nhìn về phía hoàng đế bệ hạ đang đoan đoan chính chính ngồi tại bàn làm việc kia: "Cậu ta bị làm sao vậy?"

"..." Mặc Xá Lý mặt không đổi sắc tiếp tục lật sách.

Skate mang vẻ mặt cổ quái nói: "... Bệ hạ, ngài đọc《 Sổ tay những điều cần chú ý khi kết hợp nhiệt 》để làm gì?"

NOTE:

Răng Sún *: Em rồng trong How to train your dragon (a.k.a Bí Kíp Luyện Rồng) đó. Bộ dạng manh manh so vs Trọng Diễm thì y xì nhau cả thôi =)))Cháu nó hát bài "Quả Táo Nhỏ" của Khoái Tử Huynh Đệ đấy các bác ạ =)))))

Dẹo said: #Bệhạà #đãthíchcònngại #Triểnđianhơi

#Cònconlợnlailongkia #mấtmặtbốmàyquáconơi

#Tầncưng #Tiếttháonókhócđòivềkìa #Chơidạixongvuikhôngem

#Mộtnhàbangười #Conhưtạimẹ #giamônbấthạnh