Editor: Dẹo
Tần Vân thấy mình thật đau khổ, thân là hướng đạo cấp thấp còn chưa nói, không được che chở đã đành, đằng này còn bị lính gác bắt nạt.
Albers: "... Đừng tưởng anh không biết chú mày đang thầm mắng anh... Đám xúc tua của chú đang nhéo anh đau điếng kia kìa!"
Bạch hồ nhẹ nhàng nhảy lên vai Tần Vân, đuôi lông xù tựa khăn quàng mềm mại quấn quanh cổ cậu. Albers xoa xoa huyệt thái dương, nhìn thoáng qua chỗ tinh thần thú của mình.
"Nó gặp ai cũng nhe nanh múa vuốt nhưng sao vừa nhìn thấy chú thì lại như vầy nhỉ..." Albers kia gãi gãi cằm hồ ly nhỏ: "Coi bộ chú em rất có sức hút với mấy con tinh thần thú của lính gác."
Tần Vân: "Chắc là vì sức ảnh hưởng của em nhỏ, tinh thần thú thường chỉ có cảnh giác với nguy hiểm hoặc đối với người có tinh thần thú cao hơn nó thì mới lộ ra biểu hiện khẩn trương và thần phục. Mà em thì làm gì có tinh thần lực đâu, đương nhiên bọn nó sẽ không sợ em."
Albers ngẫm lại thấy cũng đúng, hắn cùng Tần Vân tiếp tục đi về phía tiền tuyến, Senas thì lên đường đi về doanh hậu cần ở phía Bắc, còn các hướng đạo khác cũng đi theo lính gác về khu họ phụ trách.
"Bên ta công việc nặng nhất đấy." Albers đang lắp phi hành khí loại nhỏ, hắn nhìn thoáng qua Tần Vân: "Mình chú trụ nổi không?"
Tần Vân nhíu mày: "Ngài hãy tin tưởng tôi, trưởng quan." Nói xong liền sải bước vào khoang điều khiển đơn.
Albers phất tay, hắn vừa được Tần Vân 'tút' lại ý thức vân (mây ý thức), trạng thái đều về lại level MAX, hơn nữa tinh thần thú của hắn là hồ ly, tốc độ phóng đâu thể chậm được.
"Được rồi..." Tần Vân hít sâu rồi mang mặt nạ phòng hộ, cậu tự cho mình một lời khích lệ: "Cố lên! Tần Vân! Hơn 100 thằng thần kinh đang chờ đón mày đấy!"
Albers: "..."
Tuy nói sinh vật ở G tinh đều là động vật lưỡng cư cấp thấp, nhưng thể trọng lớn, máu nhiều, da dày thịt béo, muốn diệt một con phải cần đến hai lính gác.
Lúc Tần Vân đến, mấy chục tên lính gác đang bao vây diệt một ổ rắn, do số lượng rắn rất nhiều mà vóc dáng từng con lại to, đám lính gác vô cùng hỗn loạn. Đứng từ xa Tần Vân đã cảm giác được tinh thần lực của bọn họ đang sắp phát điên đến nơi rồi.
"Woa, Oh my god..." Tần Vân mở cửa phi hành khí, đứng trên cao nhìn xuống: "Con sói kia bắt đầu có vẻ khó chịu rồi đây..." Cậu không dám tùy tiện nhảy xuống chiến trường, mà chỉ hạ thấp đường bay, thử dùng xúc tua tư duy dò la tình hình, con sói hiển nhiên đã phát hiện ra cậu.
"Ngoan nào nhóc con." Tần Vân vươn xúc tua tư duy vuốt ve sống lưng nó rồi trượt dần lên đầu: "Nào, bây giờ chạy lại giúp chủ mày cắn đuôi con rắn kia đi... Đúng rồi, là nó đó!"
Vị lính gác chủ nhân con sói ngẩng đầu lên, Tần Vân liếc mắt đã nhận ra hắn: "Chương Tiến!"
Đều là người phương Đông, ấn tượng của Chương Tiến đối với Tần Vân làm sao không sâu cho được, tâm tình của hắn dần ổn định, động tác lưu loát cắt con rắn dài cỡ 30m làm đôi, hắn đứng trên phiến đá gào to với Tần Vân, thủ thế hai tay chờ sẵn: "Người anh em! Mau nhảy xuống!"
Tần Vân không chút do dự nhảy khỏi khoang điều khiển.
Chương Tiến vừa tiếp được cậu, hoảng sợ hô: "Sao cậu nặng dữ vậy?!"
Tần Vân chỉ chỉ cái balo trên lưng: "Cái này chỉ cỡ 20kg thôi hà." Cậu nhanh chóng vươn xúc tua quét sạch mớ hỗn độn trong ý thức vân của đối phương, cau mày nói: "Cậu đã liên tục chiến đấu hơn 96 giờ rồi, vị hướng đạo trước đó đâu?"
"Gói ghém chạy về hậu cần lâu rồi." Chương Tiến bất đắc dĩ đáp, con sói của hắn vừa thấy Tần Vân đã kích động muốn nhảy dựng, nức nở chạy lại ôm đùi cậu: "Đám hướng đạo bọn họ yếu ớt quá chừng, trừ cậu ra, còn lại tên nào cũng giống đàn bà."
Tần Vân tức giận nói: "Xin lỗi nha, thật tiếc khi tôi chả phải đàn bà."
Chương Tiến cười ha ha thụi cậu một quyền: "Cậu là chiến hữu của bọn tôi." Hắn vừa dứt lời, giơ tay chào theo kiểu quân đội: "Hướng đạo Tần! Chân thành cảm ơn ngài đã đến cứu viện kịp thời!"
"Ngụy biện." Tần Vân cười, đạp hắn một đạp, cậu nhanh lẹ xử lý vết thương trên da của Chương Tiến, xong lại quay qua khai thông tinh thần cho con sói của hắn: "Tôi tự chạy được, cậu không cần bảo vệ tôi, làm gì thì làm, gϊếŧ thì cứ gϊếŧ, tốc chiến tốc thắng."
Chương Tiến vẫn chưa yên tâm: "Vừa chạy vừa tiếp viện có quá sức chịu đựng của cậu không?"
Tần Vân: "Yên tâm đi, chỉ là mấy con rắn thôi mà, tôi tin tưởng hiệu suất của các cậu."
Chương Tiến cụng tay với cậu: "Nhớ tự lo cho mình đó, nếu không bắt kịp thì báo một tiếng." Hắn đùa giỡn nói: "Nếu kiệt sức, anh em sẽ liếʍ hồi sức cho cậu... nhớ hưởng thụ đãi ngộ đó cho tốt nha. Haha!"
Tần Vân trợn mắt xem thường, giơ ngón giữa thay câu trả lời. ╭∩╮(ꐦ눈 益 눈 )
Vác cái balo siêu bự chạy loạn (cứu trợ) tại hỗn chiến không phải chuyện dễ, xúc tua tư duy của Tần Vân hầu như không có thời gian nghỉ ngơi, nói cho hoa mỹ chút là Phật nghìn tay phổ độ chúng sinh...
Có rất nhiều lính gác biết cậu, vì thế nên mới chạy có nửa vòng Tần Vân đã có một đám fan hâm mộ các loại, tinh thần thú nào chó, nào chim, nào sói cun cút chạy theo sau.
"Tao chịu thua với mày rồi nha." Tần Vân vừa "vứt bàn tay" (ý chỉ mấy cái xúc tua) vừa kháng nghị với con khỉ đang bám trên người mình, tinh thần thú làm nũng với cậu, duỗi cánh tay dài ngoằng khoe nách.
"..." Tần Vân không nhịn nữa thẳng tay "quăng" cô nhóc xuống đất: "Chỗ đó mày tự đi mà gãi, đừng có nhờ tao!"
Trong đám lính gác cấp thấp, tinh thần hệ hình sói và linh cẩu chiếm đa số, bởi vì cùng có tập tính đi săn, nhóm lính gác phối hợp tương đối ăn ý, Tần Vân chạy một vòng quan sát đội hình săn bắn của bọn họ, tìm vị trí trong phạm vi phù hợp để tiện cho việc vươn xúc tua tư duy kịp thời.
Mắt thấy đám mãng xà đang vơi dần, xúc tua tư duy của Tần Vân mới từ từ thu lại, Albers dẫn đầu rút khỏi chiến trường, đến bên cạnh tiến hành nhiệm vụ bảo hộ cậu.
"... Sao thế?" Đồng tử Tần Vân đen láy, nhưng trong tròng mắt đã hơi hướm kim sắc nhàn nhạt, Albers không ngờ tinh thần lực của cậu lại mạnh đến vậy, vừa lo cho mấy chục tên lính gác một lần còn có thể phân tâm nói chuyện với hắn.
"Bên hậu cần mới báo tin, có phi thuyền không xác định đổ bộ xuống G tinh." Bạch hồ của hắn vươn đầu lưỡi phấn nộn cẩn thận liếʍ đi mồ hôi trên trán Tần Vân: "Rất có khả năng là người của Olympus."
Tần Vân cau mày: "Đông không?"
Albers biểu tình không tốt lắm: "Có đến bốn con tàu... Nếu nhét kín người vào, số lượng sẽ nằm ngoài dự đoán của chúng ta." Ngưng một lát, hắn bổ sung thêm: "Hơn nữa, phần lớn đều là lính gác."
Tần Vân: "Chúng ta có nên gọi viện binh không?"
Albers nói: "Anh vừa phát tín hiệu cầu cứu rồi, nhưng chờ tới khi có người phái được viện binh tới thì cũng đã là 2 ngày sau."
Tần Vân không nói nữa, đám mãng xà gần như đã bị gϊếŧ sạch, kim sắc nơi đáy mắt cậu cũng chậm rãi biến mất, Chương Tiến và con sói của hắn đứng thủ một bên.
"Thiếu tướng!" Hắn hướng Albers làm nghi thức chào quân đội, thần thái sầu lo nói: "Lũ khỉ phát hiện một phi hành khí dừng cách đây 2km."
Tần Vân nhìn vẻ mặt không chút biểu tình của Albers. Nhưng khi nhìn hồ ly đột nhiên hạ thấp thân thủ thế tấn công, hai lỗ tai dựng lên, phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ mang tính uy hϊếp đã bán đứng tâm trạng của hắn.
Cậu theo bản năng vươn xúc tua tư duy vuốt ve trấn an vật nhỏ, bờ vai căng cứng của Albers cũng dần thả lỏng.
"Anh để Chương Tiến mang chú đến nơi an toàn." Albers khôi phục bình tĩnh, hắn quay đầu nhìn Tần Vân: "Chú là hướng đạo, trên chiến trường luôn được ưu tiên hưởng quyền lợi được sống."
"Cái đó chỉ áp dụng cho hướng đạo bậc trung trở lên thôi mà." Tần Vân lãnh tĩnh phản bác: "Em chỉ là hướng đạo quèn, là một chiến sĩ, em có nghĩa vụ trụ lại tiền tuyến ra sức chiến đấu."
Albers há miệng thở dốc, hắn còn muốn nói tiếp, lại bị Tần Vân lần thứ hai cướp lời: "Hơn nữa anh cũng không thể cam đoan trên tàu địch sẽ không có hướng đạo."
Trong chiến tranh, có hướng đạo và không hướng đạo là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, chỉ cần có một hướng đạo bên cạnh, cho dù là chỉ lác đác vài lính gác cũng có thể hạ gục được 100 tên địch, trừ phi bên địch có lính gác cao cấp hơn, có khả năng áp chế hướng đạo, nếu không dưới thì bất cứ tình huống nào, hướng đạo luôn là nhân tố quan trọng quyết định thắng thua.
"Hiện tại điều chúng ta có thể làm là kéo dài thời gian, đợi đến khi cứu viện đến." Albers dù gì cũng là thiếu tướng, đứng đầu bao người, hắn đương nhiên hiểu rõ trên chiến trường cần nhất điều gì: "Tần Vân, chú cùng Chương Tiến phụ trách mai phục, nếu có gặp hướng đạo... Không được lấy cứng đối cứng."
"Đánh không lại thì nhanh chân mà chạy..." Tần Vân an ủi hắn: "Em hiểu mà, sếp cứ yên tâm, em nhất định sẽ chạy thật nhanh để về bên sếp!"
Albers: "... Đánh được thì vẫn phải đánh!"
Tổ đội Chương Tiến kể cả Tần Vân tổng cộng cũng chỉ có 10 người, mai phục tại gần nơi tàu không gian đáp xuống, Tần Vân cố gắng duỗi xúc tua tư duy thăm dò, đối với tình huống hiện tại, nếu cậu có thể xác định được vị trí quân địch trước đương nhiên sẽ có lợi thế hơn.
"Ở hướng ba giờ có 8 tên lính gác, không có hướng đạo." Tần Vân đè thấp thanh âm nói: "Có thể tập kích từ phía sau... Giải quyết từng người một."
Chương Tiến: "Bọn tôi không ở lại cậu có ổn không?"
Tần Vân nghĩ nghĩ: "Tôi sẽ nấp ở đây, các cậu xử lý xong thì quay lại tìm tôi."
Chương Tiến do dự một lát liền thuận theo chủ ý này, hắn gật đầu với Tần Vân, làm khẩu hình miệng nhắc cậu phải cẩn thận.
Chỉ còn lại một mình Tần Vân nhưng cậu không hề lo sợ, xúc tua cũng không thu lại ngay, mà thử đi thăm dò hướng khác, tuy nhiên khi mới vươn được nửa đường, ý thức vân của cậu đột nhiên bị tập kích!
"Hướng đạo cấp cao!" Chỉ trong nháy mắt, Tần Vân đã có thể xác định được trình độ của đối phương, cậu nhanh chóng thu xúc tua về, nhưng đã muộn, lưới tư duy của đối phương đuổi theo sát nút, nơi cậu ẩn nấp cuối cùng cũng bị bại lộ.
Tròng mắt Tần Vân đã hoàn toàn biến thành màu kim sắc, cậu nhảy dựng lên, theo bản năng chạy như điên về hướng ngược lại, hướng đạo kia cư nhiên không thèm mang theo lính gác mà tự mình đuổi theo.
"Hướng đạo cấp cao đúng là toàn hạng quái thai!" Tần Vân phẫn hận nghĩ, đừng thấy cậu là hướng đạo cấp thấp mà coi khinh, ngay cả bây giờ nếu đổi thành bọn Chương Tiến bị rơi vào tình thế này cũng chưa chắc đã có thể thoát được.
Tần Vân cảm thấy có phi hành khí xẹt ngang qua đỉnh đầu mình, cậu còn tưởng là hướng đạo kia đuổi tới cửa, vừa định quay đầu, lại chợt nghe "Ầm" một tiếng, cái phi hành khí nhìn qua có vẻ cao cấp với bề ngoài sang chảnh láng cóng kia cứ thế đâm sầm xuống đất.
Tần Vân: "..."
Cửa phi hành khí bị một lực mạnh hất văng, bị chính chủ nhân đạp bay, người đi ra có khuôn mặt bê bết máu.
Tần Vân còn chưa kịp phản ứng, xúc tua tư duy đã bị người ta mạnh mẽ chặt một nhát, tình huống ập đến quá bất ngờ khiến cậu đau đến khuỵu cả gối.
Trước mặt cậu xuất hiện đôi giày dã chiến, Tần Vân nhịn đau ngẩng đầu lên, nửa bên mặt đối phương dính đầy máu nhỏ giọt rỉ xuống bộ đồ rằn ri, cậu phải cố mở căng mắt mới nhìn rõ được trên ngực người nọ mang huân chương đế quốc.
"Cùng phe?" Nam nhân lẩm bẩm, hắn cau mày hít hít mũi: "Hướng đạo?"
Tần Vân đau đến nói không ra hơi, cậu nghĩ 'Chất dẫn dụ của ông đây nhạt thế mà mầy cũng cũng ngửi ra được, quả là mũi chó săn có khác!'
"Không có tinh thần lực? Hướng đạo cấp thấp?" Nam nhân hừ một tiếng, khinh bỉ nói: "Đồ vô dụng."
Tần Vân: "..." Hay lắm đmm
Đối phương vòng ra sau cậu, hướng đạo phe địch vừa lúc đuổi tới, tên đó ngạc nhiên khi thấy địch nhân lòi ra thêm 1 người.
Tần Vân lúc này mới để ý thằng cha ban nãy vừa chửi mình vô dụng cũng có có tinh thần lực quái đâu.
"Cẩn thận!" Tần Vân chịu đựng cơn đau đầu, vội lên tiếng nhắc nhở: "Tên đó là cấp cao..." Còn chưa dứt lời, đối phương đã động thủ.
"Muốn dụ dỗ ta?" Nam nhân híp mắt, một tay bóp cổ hướng đạo kia, hắn cúi đầu ngửi ngửi, sau đó lộ biểu tình chán ghét: "Hạng như ngươi mà cũng đòi dụ dỗ ta?" Vừa dứt lời, tên hướng đạo kia liền nhũn như bãi bùn ngã phịch xuống đất, mảng đỏ ửng trên mặt từ từ lan rộng xuống cổ.
Tần Vân trợn tròn mắt, cậu thử vươn xúc tua thăm dò, mới phát hiện đối phương đã hoàn toàn thu lưới ý thức của mình lại, còn về phần tinh thần thú hình con linh dương kiêu ngạo kia... Tới giờ vẫn còn đang khuỵu gối bên chân nam nhân nọ, cọ cọ ống quần bẩn của hắn.
"Tên đó... bị làm sao vậy?" Tần Vân không dám tin hỏi.
"Kết hợp nhiệt, cưỡng chế động dục." Nam nhân huơ huơ chân, giống như đang ghét bỏ khi bị một thứ bẩn thỉu chạm vào: "Ta chỉ nhả ra chút chất dẫn dụ mà thôi, ờ, thứ bỏ đi này chẳng có định lực gì cả."
Tần Vân: "... Anh là lính gác? Vậy tinh thần thú của anh đâu?!"
"Ngươi nghĩ rằng ta đây cũng giống như ngươi sao?" Nam nhân dùng con mắt bên mặt không dính máu tà tà liếc cậu, cười khinh miệt: "Biết điều thì câm ngay cho ta, băng vệ sinh."
Tần Vân: "..."
=Hết chương 2=
Dẹo said: Vợ mày đấy con à =)))) Cứ chửi đi :)))))) Sau này mày hứng cho đủ nhé