Chung Tình

Chương 1: G tinh (1)

Editor: Dẹo

Chi nhánh đường hàng không số 3 trong hệ ngân hà.

Trong lúc mơ hồ, Tần Vân bị một dòng khí mãnh liệt đánh thức, khi còn nhỏ cậu thường hay bị say tàu, vừa mới bước chân lên phi thuyền không bao lâu cậu đã bị một trận buồn ngủ ập tới, nhưng chắc cũng gần đến nơi rồi, cậu cũng nên tỉnh táo lại một chút.

"Tiền tuyến báo tin thắng trận, đã chiếm đóng hành tinh G." Viên chỉ huy hướng đạo lần này không có kinh nghiệm chinh chiến là bao, dù sao thì tình hình chiến đấu ở đây cũng không mấy ác liệt, việc lính gác nóng nảy cũng ít.

Quân hạm trưởng là một người bình thường, hắn đương nhiên hiểu rõ thế cục trước mắt, khẩu khí thoải mái nói: "Điều kiện ở hành tinh G không thích hợp cho lũ ngoại tinh ấy sinh sản và phát triển, hầu như đều là những sinh vật cấp thấp, nhưng vị trí của nó cũng không tồi, tương đương với một căn cứ quan trọng, nếu bố trí tốt quân đội nơi đó sẽ trở thành một vòng phòng ngự hoàn hảo."

Viên chỉ huy hướng đạo phụ họa nói: "Nói rất đúng, trải qua bao tháng ngày kiên trì ròng rã, đế quốc cuối cùng cũng có thể yên tâm hơn rồi."

Quân hạm trưởng chỉ cười trừ, không đáp lời.

Tần Vân híp mắt, lần này trên quân hạm có hơn 100 hướng đạo cấp thấp giống cậu. Kể từ công lịch năm 2434, Trái Đất bị sinh vật lạ xâm lấn, nhân loại gần như bị tuyệt chủng, nhưng chỉ là "gần như" thôi nhé.

Ngàn năm lịch sử đâu phải cứ nói diệt là diệt được, nhân loại sở dĩ mạnh mẽ, là bởi vì họ luôn ngoan cường đấu tranh để bảo tồn sinh mệnh và khả năng thích ứng cao, vì thế họ tạo nên kỳ tích, nhưng tùy theo trình độ tiến hóa mà rủi ro là không thể tránh khỏi.

Có tiến hóa, cấp bậc tương ứng tự nhiên cũng được hình thành, những hướng đạo cấp thấp ngay cả tinh thần lực cũng không có như cậu chỉ có thể đứng tại tiền tuyến hỗ trợ trấn an các lính gác cấp thấp mà thôi.

Dẫu vậy Tần Vân vẫn luôn lạc quan, lính gác và hướng đạo đều có cấp bậc phân chia, cấp bậc càng cao, cao thủ càng ít, càng đồng nghĩa với việc quyền tự do bị quản chế, huống hồ nhân số hướng đạo chỉ bằng một nửa số lính gác, hướng đạo cấp thấp vẫn chưa bị đánh dấu phải dẫn dắt năm lính gác cùng một lúc, tuy có hơi mệt, nhưng sẽ không bị ép buộc đánh dấu hay bị ràng buộc cả đời, theo một phương diện nào đó mà nói thì Tần Vân vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình.

Đùa chứ, chờ thế giới hòa bình, một hướng đạo không có tý lực tinh thần chả khác người thường là bao như cậu, có thể cầm tiền trợ cấp của quân đội rồi tự do yêu đương, tự tìm cho mình một cô vợ ngoan hiền để kết hôn, mỗi ngày không cần phải ở chung với mấy tên thần kinh nóng nảy này nữa... Còn gì tươi đẹp hơn thế nữa không!

Tần Vân vừa nghĩ đến đây, liền thấy những ngày tiếp theo đều tràn đầy nhiệt huyết, đừng nói là phụ trách năm người, bắt cậu đồng thời 'massage' cho tận 100 tên thần kinh đầu óc có vấn đề cậu cũng chịu!

"Cậu lần nào cũng có mấy cái suy nghĩ quan trọng hóa vấn đề như vậy không thấy mệt à?" Senas, người có tinh thần lực thấp nhất ở đây, mỗi lần cậu ta tìm trùng cỏ đều phải mất cả nửa ngày: "Cho đối phương liếʍ mặt cậu một phát có chết đâu mà kinh thế."

Tần Vân vừa nghĩ đến cảnh đó, liền thấy da gà da vịt đều thi nhau nổi hết cả lên: "...Cậu nghĩ mấy kẻ ngày nào cũng ở trên tiền tuyến đánh giặc có đánh răng không?"

"..." Senas: "Sao mà cậu cứ thích đem sự thật tàn nhẫn tát vào mặt tui thế hả?!"

Tần Vân bĩu môi, cậu không thể không nói, bởi vì cậu đã từng 'được' trải nghiệm tư vị đó một lần rồi. Khi ấy, một tên lính gác vừa lội bùn mai phục vài ngày đến gần, mới cách gã đó một thước mà cậu đã suýt bị cái mùi 'thơm tho' ấy xông cho xỉu luôn.

Senas: "Nhưng mà tốc độ suy nghĩ của cậu cũng nhanh thật đấy, cậu có chắc là mình không có tinh thần lực thật không ? Điều này rất không khoa học chút nào à nha..."

Tần Vân liếc mắt xem thường: "Tôi quen rồi." Lúc gen hướng đạo của cậu thức tỉnh, cũng không có nảy sinh phản ứng sinh lý gì nghiêm trọng, nếu không phải khi ở trường học kiểm tra sóng điện não phát hiện ra thì có lẽ bây giờ cậu đã sớm ghi danh vào học viện nghệ thuật tại thủ đô rồi.

Về điểm này thì Senas cũng có chút đồng tình với cậu: "Tuy tinh thần lực của tôi yếu, nhưng ít nhiều gì cũng coi như là có."

"Có cũng như không." Tần Vân nhịn không được châm chọc: "Đều là 'băng vệ sinh' với nhau cả mà thôi!"

Biệt danh "băng vệ sinh" này đã xuất hiện từ lâu lắm rồi, có thể nói đây là xú danh riêng của hướng đạo cấp thấp, ý chỉ những kẻ kém cỏi nhất, duy nhất, dùng xong thì vứt đi. Bọn họ không phụ trách một lính gác cố định nào, bởi vì căn bản không ai nguyện đánh dấu bọn họ. Ngay cả những lính gác kém cỏi nhất còn có tinh thần lực đủ để công kích động vật, đối với mấy sinh vật đơn bào như trùng cỏ đương nhiên sẽ khinh thường đến cực điểm. Giữa tinh thần lực với nhau không thể sinh ra cộng hưởng, đương nhiên giữa người với người cũng vậy, nhưng hướng đạo bậc trung trở lên rất hiếm, lại còn được pháp luật bảo hộ nghiêm ngặt, so ra thì những hướng đạo cấp thấp như cậu gộp lại đúng là có thể coi như một quần thể khổng lồ. Thể chất của hướng đạo cấp thấp không cường hãn hơn người bình thường là bao, tư duy ý thức cũng không lợi hại được như hướng đạo cấp cao, nhưng công việc đơn giản như trấn an lính gác thì vẫn có thể. Mà mỗi tháng, mấy lính gác lại có vài ngày trải nghiệm na ná như kỳ kinh nguyện của phụ nữ, cho nên sự tồn tại của hướng đạo cấp thấp quả thật chẳng khác gì băng vệ sinh... Có thể chống tràn đê, vừa dùng xong là ném, không cần chịu trách nhiệm, cũng chả cần phải lo bị ràng buộc cả đời.

"Là bởi vì chất dẫn dụ của chúng ta quá yếu, chỉ đủ để trấn an lính gác chứ không có tác dụng gì nhiều." Senas quang minh chính đại nói: "Chúng ta cũng rất vĩ đại đấy chứ, có ích cho đời lại không hại đối phương lên cơn động dục!"

Tần Vân bất đắc dĩ nói: "Cái đó gọi là kết hợp nhiệt... Sao nghe từ miệng cậu lại thành chuyện đáng khinh thế này." Cậu dừng một chút, cảm thán nói: "Tuy loại chuyện này là do hướng đạo câu dẫn, nhưng cũng phải xem xem lính gác người ta có ưng thuận hay không, giống như cậu là một đóa hoa, tỏa hương thơm ngát, tự nhiên sẽ có nhiều người thích..."

Senas không lưu tình mà ngắt lời nói: "Thôi đi, chúng ta dù có là băng vệ sinh hương lavender người ta cũng không thèm, đừng có nằm mơ giữa ban ngày."

Tần Vân: "..."

Tiếp đãi cả đám là người phụ trách quân đoàn ngân hà số 36, thiếu tướng Albers, Tần Vân không phải lần đầu thấy hắn, trung bình một năm có tới bảy tám lần cậu được phân đến đội của Albers.

Trái với thái độ đối đãi với hướng đạo cấp cao, quân nhân hầu như đều đã xem hướng đạo cấp thấp thành chiến hữu của mình, vậy nên lúc ở chung bọn họ vẫn luôn hòa hợp đến không ngờ.

"Tần Vân!" Albers cười chạy về phía cậu, hắn cho Tần Vân một cái ôm chào đón nồng nhiệt: "Thật vui khi được gặp lại chú."

"Đây cũng thế." Tần Vân cùng hắn cụng tay, viên chỉ huy hướng đạo ban nãy chỉ nhìn thoáng qua bên này rồi mặc kệ, dù sao lính gác cũng không bị hướng đạo cấp thấp ảnh hưởng.

Tinh thần hệ của Albers là một con hồ ly trắng, tuy lực công kích không cao, nhưng tốc độ lại nhanh.

"Chào người đẹp." Tần Vân ngồi xổm xuống chào hỏi bé hồ ly, cậu nhóc cúi đầu, cọ cọ đầu mềm vào tay cậu.

Tần Vân nở nụ cười: "Trạng thái của nhóc ấy khá tốt, Albers." Cậu thu xúc tua tinh thần lại, đứng lên nói: "Xem ra tình hình chiến đấu ở đây rất nhàn nhã ha."

Albers cười không đáp, bé hồ ly mềm nhẹ quấn quanh mắt cá chân Tần Vân, đuôi to quẩy vài cái, liền an tĩnh ghé bên chân cậu.

Trạng thái tinh thần thú phản ánh trực tiếp trạng thái của chủ nhân, Tần Vân đã từng tiếp xúc qua nhiều rồi nên cậu hiểu rõ, đối với nhiệm vụ lần này cũng xem như không có gì đáng lo ngại.

"May quá." Senas cảm động đến phát khóc: "Lần này sẽ không dính dãi đầy mặt nữa!"

Tần Vân: "..."

Khi bọn Tần Vân đến G tinh, tình hình chiến đấu ở đây đã gần chuyển sang hồi kết, chỉ còn khoảng vài trăm lính gác trụ lại thu dọn tàn cục, làm báo cáo.

"Dẫn 10 người đủ không?" Chỉ huy hướng đạo lo lắng hỏi.

Albers đứng tư thế nghiêm chào theo nghi thức quân đội: "Báo cáo trưởng quan! Chỉ cần hướng đạo Tần là đủ!"

Viên chỉ huy bị khí thế của hắn dọa sợ, lúng ta lúng túng nói: "Ờm, vậy được rồi, cẩn thận chút."

Tần Vân kiểm tra trang bị vũ khí của mình, trên lưng cậu vác balo thuốc tầm 20 kg, để dễ dàng hành động, tay cậu cầm sẵn hai thanh dao găm.

Albers nhìn cậu nhẹ nhàng thong dong, vuốt cằm nói: "Nhìn bộ dạng của chú còn tưởng lính dưới quyền anh, tùy tiện ném ra ngoài mặt trận chắc cũng chả ai ngờ chú là hướng đạo đâu."

Tần Vân bất đắc dĩ trừng hắn, kiểm tra lại lần cuối trang phục dã chiến của mình, tiêu sái nâng hai ngón tay đặt ngang trán làm động tác chào: "Tôi đã sẵn sàng, thưa trưởng quan."

Địa thế ở G tinh không khác Trái Đất mấy, chẳng qua là quanh năm mưa lớn sương dày, nên đám cỏ thấp nhất cũng đã cao ngang đầu Tần Vân, xét theo góc độ nào đó mà nói thì đây hẳn là một rừng "cây" ...

"'Dân bản xứ' ở đây thế nào?" Senas vừa cắt cỏ mở lối vừa hỏi, con trùng cỏ của cậu hiển nhiên rất thích nơi này, hiếm khi ngoan ngoãn nằm im trên vai cậu không chạy loạn.

Albers nhịn không được dùng ngón tay chọt chọt bụng trùng cỏ, sinh vật đơn bào này hoàn toàn không nổi lên chút phản ứng nào, nhúc nhích cũng lười.

Tần Vân quan sát xung quanh, suy đoán: "Chắc là giống động vật lưỡng cư thời tiền sử ở Trái Đất, hoàn toàn không có trí tuệ, và..." Cậu thở dài: "Thể tích hẳn cũng không nhỏ đâu."

Senas nghe thấy bốn chữ "thể tích không nhỏ" thì đứng ngay đơ luôn, thiếu chút nữa bị dọa vãi tè: "Sẽ, sẽ xuất hiện rồng hả?!"

Albers tiếc nuối lắc đầu: "Nếu được như trong truyền thuyết nói thì tốt quá rồi, nó là tinh thần thú thần cấp mà các nhà khoa học vẫn luôn muốn tìm kiếm trong gen của các lính gác."

Tần Vân và Senas đều trầm mặc, tinh thần lực thần cấp, gen lính gác và hướng đạo đứng đầu, đến nay chỉ có vương tộc Issa được kế thừa, nhưng việc phục chế gen đã khiến cho khả năng khống chế tinh thần lực lỏng lẻo dần, cho đến tận đời Mặc Xá Lý bệ hạ vừa đăng cơ năm ngoái, mới xuất hiện được một lần đột biến gen hiếm hoi, trở thành lính gác thần cấp mạnh nhất trong 500 năm trở lại đây, nhưng cũng chỉ có mỗi lính gác mà thôi.

Vị hướng đạo thần cấp duy nhất, đã hy sinh trong sự kiện quân phản động "Black Rose" 100 năm trước để bảo vệ đồng đội của mình tại Olympus, tính đến nay vẫn chưa ai tìm thấy xác ông.

"Lễ vật thần ban" là cơ hội để cứu sống nhân loại, nhưng lại bị hủy bởi chính tay nhân loại, thật mỉa mai làm sao.

"Bệ hạ chắc hẳn sẽ phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại, di chứng sau khi phục chế gen sẽ dần biến xấu, ngay cả khi Mặc Xá Lý bệ hạ có anh minh thế đâu đi chăng nữa, thì việc duy trì ổn định đế quốc vẫn sẽ gặp nhiều gian truân." Vẻ mặt Albers ngưng trọng, hồ ly đi sát hắn cũng bị cảm xúc của chủ nhân ảnh hưởng, nhe nhe nanh. Tần Vân vươn xúc tua tư duy, nhẹ nhàng xoa đầu nó.

"Con người không có ai là vạn năng cả." Tần Vân cũng chỉ có thể nói một câu an ủi: "Còn về phần Mặc Xá Lý bệ hạ..."

Senas cướp lời: "Hắn ta thực ra là một tên bạo quân đúng không?"

Đăng cơ chưa đầy một năm, nhưng đã nhiều lần khởi binh tấn công các tinh hệ khác – G tinh là tiểu hành tinh thứ 7 bị công chiếm, hơn nữa chiếu theo tiến độ này, hoàng đế rõ ràng đang mang dã tâm muốn đánh chiếm đủ cả 26 tinh hệ sau đó triệu hồi rồng thiêng... (Nghe như kiểu tập hợp 7 viên ngọc rồng ý....)

"Hắn ta chắc chắn sẽ tèo đời sớm..." Senas mang lòng đầy sợ hãi nói: "Hắn nhất định là 1 tên bệnh thần kinh mãn cấp, hết thuốc chữa rồi."

Trái lại, Tần Vân rất cảm thông cho hoàng đế bệ hạ: "Quân bộ hiện tại vẫn chưa được thống nhất, các phe phái nội bộ cũng nhiều, Olympus lại tự tách thành liên minh... Hoàng đế mỗi đời đều vô cùng chấp nhất với cái nơi đó không phải sao? Tiên đế Hạ Lộ tuy có tinh thần lực thần cấp nhưng lại thiếu hụt gen nên mới phải đè nén dã tâm đem quân đi đánh chiếm nơi đó, bây giờ đổi thành Mặc Xá Lý..."

Cậu nhìn về phía Albers: "Tôi nghe nói bệ hạ do di chứng của việc đột phá tinh thần lực để lại nên vẫn luôn mang mặt nạ... Có khi nào là do hắn bị hủy dung không?"

Cuối cùng Albers cũng kiềm lòng không đậu mà vò đầu cậu.