Thao Nát Những Bá Tổng Đó

Chương 43: Bá tổng trăm tỷ quỳ trên đất bị thao đến mềm nhũn, cúc hoa bị chụp ảnh, quay phim giữ lại hình ảnh

“A hô ưm~ưm…” Theo tiếng côn ŧᏂịŧ va chạm bạch bạch bạch, tiếng rêи ɾỉ đứt quãng thoát ra từ kẽ răng của Cố Khuynh Châu, cho dù anh ta cố gắng cắn chặt răng cũng vô dụng.

Hai tay của anh ta bị trói ở sau lưng, một tay Chu Uý Kì túm tay anh ta, một tay khác móc lấy eo anh ta từng lần từng lần va chạm côn ŧᏂịŧ của mình, cơ thể của Cố Khuynh Châu bởi vì bị ép cong lên, mặc dù trên người còn treo áo sơ mi và áo vest, nhưng bắp thịt trước ngực bị đè đến dính ở trên kính, giống như mở ra cho cả thế giới, còn hai chân thì bị đâm đến run run rẩy rẩy.

Chân Cố Khuynh Châu rất dài, vừa dài vừa thẳng, tư thế như vậy làm chỗ đầu gối của anh ta đặc biệt gợi cảm, mà phần mông cong lên càng vô cùng co dãn.

“Nếu Cố tổng muốn kêu thì tận tình kêu đi, đừng nhịn nữa.” Chu Uý Kì bỗng nhiên đỉnh một cái, cả cây cắm vào hoàn toàn, dưới lực mạnh cả người Cố Khuynh Châu bị đâm đến dính trên kính, bao gồm cả côn ŧᏂịŧ không biết từ lúc nào đã đứng thẳng lên của anh ta.

Điều này đặc biệt khiến Cố Khuynh Châu phát cáu và nhục nhã, anh ta vậy mà bị thao đến cứng rồi, mẹ nó đây là chuyện gì vậy?

Nhưng cơ thể đã hoàn toàn mất kiểm soát rồi, Chu Uý Kì mỗi lần cắm sâu vào hậu huyệt của anh ta đều là một đợt cảm giác no trướng khiến cả người

run rẩy, anh ta tức giận nhận ra mình thậm chí có thể cảm nhận được cây côn ŧᏂịŧ trong cơ thể kia thô đến đáng sợ cỡ nào, hình thái đó có bao nhiêu dữ tợn, mà thứ đó từng lần căng vách thịt của anh ta ra như là muốn đâm nát dạ dày, trực tiếp thao chết anh ta.

Không biết thao bao lâu, Chu Uý Kì đã thả hai tay của Cố Khuynh Châu ra, đổi thành hai tay túm lấy eo của anh ta tàn nhẫn thao.

Trong căn phòng tràn đầy tiếng “bạch bạch bạch” này, côn ŧᏂịŧ thao vào lại rút ra.

“A a a~a…” Cố Khuynh Châu đã cắn nát khoé miệng rồi, tiếng rêи ɾỉ cuối cùng cũng không chặn nổi nữa trào ra từ trong miệng, lại bị Chu Uý Kì đâm đến ngắt quãng: “A a a~a ưm…a ha…a a a a!”

“Huyệt của Cố tổng, thao lên thật sự sướиɠ.” Chu Uý Kì nói xong đột nhiên tăng nhanh tốc độ, lực hông kinh người của anh, Cố Khuynh Châu trực tiếp bị anh đâm đến đứng không vững nữa.

“Bạch bạch bạch…”

“A a a a a a….chậm chút, thao chậm a a a a…chậm chút oa a a a a…Chu Uý Kì a a a tôi…a”

Cố Khuynh Châu đã không khống chế được chính mình, cả người đều đang lắc lư dưới va chạm của Chu Uý Kì, chân của anh ta cũng sắp không chống được nữa rồi.

“Hô không…không được a a a rồi, không được rồi…dừng lại a a a a”

Hai chân Cố Khuynh Châu đột nhiên nhũn ra mềm mại ngã xuống, nhưng Chu Uý Kì không định bỏ qua cho anh ta, anh liền đẩy một phát tư thế quỳ này, cả người Cố Khuynh Châu quỳ sấp trước cửa sổ sát đất, còn phần mông thì vểnh lên cao cao, Chu Uý Kì nắm lấy hai bên eo của anh ta.

Phụt một tiếng, Cố Khuynh Châu chỉ có thể nghiêng đầu trên mặt đất chống đỡ cơ thể, nghe thấy rõ ràng tiếng côn ŧᏂịŧ đâm nát tràng đạo, mà tư thế này khiến hậu huyệt của anh ta càng lộ ra ở trước mặt Chu Uý Kì, mỗi một lần trầm hông đều có thể cắm cả cây vào, cắm đến nơi không thể sâu hơn được.

Cố Khuynh Châu chỉ cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đều sắp bị côn ŧᏂịŧ lớn dài như vậy đâm thủng rồi, nhưng từng đợt tê dại trong vách thịt truyền đến, cảm giác tê dại không thể khống chế khiến cơ thể anh ta vô cùng sướиɠ, theo va chạm của Chu Uý Kì mà run rẩy, vui sướиɠ, từng chút chìm sâu vào trong kɧoáı ©ảʍ mất kiểm soát,

Chu Uý Kì cong eo giống như chó đực điên cuồng va chạm, tiếng bạch bạch bạch kí©ɧ ŧɧí©ɧ màng nhĩ hai người, mà vách thịt nóng rực co rút càng khiến Chu Uý Kì thoải mái đến cả người vui sướиɠ, cho nên tốc độ va chạm càng nhanh.

“Ha~” Chu Uý Kì thở dốc khom người, tay từ ngoài eo anh ta quấn đến phía trước, đột nhiên phì cười nhận ra, Cố Khuynh Châu vậy mà đã bị thao bắn rồi.

Trên kính của phần dưới cửa sổ sát đất loang lổ dấu vết, cùng với bạch trọc trên đất, còn có trên côn ŧᏂịŧ bị đâm đến không ngừng lắc lư của Cố Khuynh Châu còn tí tách tí tách treo một ít.

Chu Uý Kì thoả mãn tiếp tục hung hăng thao: “Cố tổng bắn rồi, bị thao bắn rồi.”

“A a a a câm a a a ưm miệng…câm miệng hô ưm…không được a a a a cậu…cậu muốn thao chết tôi sao a a a a…sắp thủng rồi…hô a a a a!”

Cơ thể lắc lư kịch liệt đột nhiên lại run rẩy một trận, đầu Cố Khuynh Châu một mảnh trống rỗng, tiếp đó liền bắn ra lần nữa, anh ta hoàn toàn không dám tin mình sẽ bị thao bắn, càng không ngờ rằng sẽ ở trong thời gian ngắn ngủi bắn nhiều lần như vậy.

Nhưng anh ta còn đang ở trong loại cực hạn kɧoáı ©ảʍ mà thao huyệt mang đến, côn ŧᏂịŧ trong hậu huyệt lại nóng đến khiến anh ta tỉnh táo lại lần nữa, kɧoáı ©ảʍ bị căng ra khiến côn ŧᏂịŧ anh ta vừa mới bắn lại một lần nữa run run rẩy rẩy cứng lên.

“A…a a a ưm…thật sự không được nữa a…sắp chết rồi a a a…”

Giọng của Cố Khuynh Châu đã trở nên khàn rồi, nhưng người đằng sau giống như là sẽ không mệt, vậy mà đến một lần cũng chưa bắn.

Đúng vào lúc này, Chu Uý Kì tháo cà vạt ra, hai tay Cố Khuynh Châu bị trói ở sau lưng lập tức lấy được tự do, nhưng anh ta bây giờ đâu còn có sức lực, hai tay chỉ có thể khó nhọc chống ở trên đất, mà anh ta thì giống như một con chó quỳ sấp ở trên đất vểnh mông cho Chu Uý Kì thao.

Cuối cùng, không biết lại thao bao lâu, Chu Uý Kì bỗng nhiên cắm cả cây vào, giống như muốn xuyên qua cả người Cố Khuynh Châu, anh bám vào trên người Cố Khuynh Châu rốt cuộc bắn toàn bộ ra, bắn ở trong cơ thể Cố Khuynh Châu.