Từng đợt cảm giác tê dại truyền từ hậu huyệt xấu hổ ra khắp toàn thân, Lãnh Tịch không khống chế được hơi run rẩy, cơ thể mất đi khống chế, đằng sau còn có âm thanh xấu hổ phát ra từ mấy thuộc hạ cùng lớn lên từ nhỏ kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu: “Hô ưm…tại…tại sao a~tại sao mày!”
Lời của Lãnh Tịch bị Chu Uý Kì đỉnh cho ngắt quãng, nhưng anh vẫn hiểu rõ ý của cậu.
Hai tay Chu Uý Kì nâng hai bên chân của cậu, theo mỗi mọt lần đỉnh cùng giữ mông của cậu dùng sức đong đưa, nghe cậu nói như vậy Chu Uý Kì sát đến vai cậu thấp giọng nói: “Muốn thao thì thao, đâu có nhiều lý do như vậy?”
Chu Uý Kì nói xong lại khẽ cười: “Lẽ nào không phải tự cậu đưa đến cửa sao?”
“Khốn kiếp a hô~” Lãnh Tịch nghiến răng nghiến lợi.
Chu Uý Kì tiếp tục nói: “Lẽ nào Doãn Huyên Huyên không nói với cậu sao? Tôi là một tên cặn bã đó.” Đâu thể nói đạo lý với cặn bã.
“A ưm~khốn kiếp quá quá sâu a!” Lãnh Tịch đã không có cách nào dùng lời nói hình dung người này rồi.
Cậu đương nhiên biết anh là cặn bã, chính là tên cặn bã này hoa tâm trêu đùa tình cảm của Doãn Huyên Huyên đơn thuần, sau đó lại vô tình vứt bỏ cô ấy đổi người mới tổn hại cô ấy, Lãnh Tịch lúc này mới ngầm tìm đến đây hảo hảo giáo huấn anh một trận, mẹ nó ai có thể ngờ được kết cục lại như vậy? Anh hai cậu chính là lão đại hắc bang, hắc ám của thế giới này cậu sao có thể không biết, cậu chính là người đứng ở đỉnh hắc ám, cậu chỉ không ngờ rằng một tên lâu la lại mạnh như vậy, to gan lớn mật như vậy mà thôi.
Chu Uý Kì cười nhẹ dùng sức đỉnh mấy cái, tư thế này đỉnh rất sâu, cự vật của Chu Uý Kì vừa dài vừa thô, lại cắm vào toàn bộ, Lãnh Tịch chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình sắp bị đâm đến rồi, nhưng cảm giác tê dại từng đợt mất khống chế ở một chỗ nào đó trong hậu huyệt lại khiến cậu mất hết mọi sức lực, sau đó không tự giác trầm luân vào trong loại kɧoáı ©ảʍ nói không nên lời này.
“A a a ưm…tao sẽ không bỏ qua cho mày a a a ưm…” Lãnh Tịch vẫn chưa hoàn toàn mất đi lý trí, mặc dù đã không thể khống chế cơ thể.
Chu Uý Kì chỉ khẽ cười, sau đó tiếp tục ôm cậu thọc vào rút ra, mà bốn người bên giường, lại giống như trúng thuốc kí©ɧ ɖụ© không khống chế được động tác, âm thanh đè nén cũng bắt đàu trở nên không kiêng dè gì, tiếng bạch bạch bạch tràn ngập căn phòng.
“Thiếu chủ hắc đạo thật dâʍ ɭσạи nha.” Chu Uý Kì ác ý cười nhẹ bên tai Lãnh Tịch, còn tăng tốc chuyển động eo đâm thẳng vào chỗ sâu.
“A a a ha ưm…” Giọng của Lãnh Tịch cũng đã biến điệu rồi, cậu hoàn toàn bị tìиɧ ɖu͙© chi phối đã không thể đáp lại lời của Chu Uý Kì.
“Tiểu thiếu gia thoải mái không?” Chu Uý Kì thở gấp truy hỏi, sau đó bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ.
“A ha thoải…thoải mái mẹ mày a a a~” Lãnh Tịch còn chưa nói xong đã cảm nhận được một cỗ cực nóng trong cơ thể, kɧoáı ©ảʍ xông thẳng lên não ngay lập tức khiến cậu phát ra một tiếng hét chói tai, sau đó cậu cũng bắn rồi.
Trong nháy mắt đại não Lãnh Tịch một mảnh trống rỗng, cậu hơi thất thần ngã ở trên người Chu Uý Kì, cứ như vậy dựa vào trong lòng Chu Uý Kì, hai tay của cậu vẫn còn bị trói.
Chu Uý Kì nâng tay ôm lấy lưng của cậu, cũng không rút thứ của mình ra, cứ giữ nguyên tư thế như vậy cắm đến chỗ sâu nhất, hơi nghiêng người sát đến bên tai cậu: “Mặc kệ tiểu thiếu gia có sướиɠ hay không, dù sao tôi cũng rất sướиɠ.”
“Khốn kiếp” Lãnh Tịch không có sức căm phẫn nói: “Hôm nay nếu mày không làm chết tao, tao chắc chắn sẽ gϊếŧ mày, chắc chắn!”
Chu Uý Kì không để ý cắn cắn bên tai cậu: “Tôi làm sao nỡ làm chết cậu chứ.” Chu Uý Kì nói xong nhìn mấy người bên giường: “Cậu nhìn bọn họ, thao rất sướиɠ nha.”