Lãnh Tịch sửng sốt trừng mắt, không dám nhúc nhích, thậm chí cơ vòng không tự chủ được dùng sức co rút lại, sợ thứ kia chảy từ bên trong ra ngoài, hình ảnh đó quá khủng bố, quá khủng bố…bốn thuộc hạ phía sau cậu còn đang nhìn…
Chu Uý Kì dường như biết cậu đang nhẫn nhịn cái gì, thế nhưng cố ý vươn bàn tay to ra phủ trên cặp mông tròn trịa của cậu, chậm rãi xoa xoa, không xoa còn tốt, vừa xoa một chút cái thứ trong tiểu huyệt kia càng là chảy ra toàn bộ, tích táp rơi trên mặt đất, thậm chí chảy xuống theo háng của cậu.
“Khốn kiếp cút ra!” Lãnh Tịch nghiến răng nghiến lợi thấp giọng chửi rủa, nhưng giờ phút này cậu hoàn toàn không chỗ dung thân, hơn nữa cậu từ nhỏ được nuông chiều bây giờ đã sụp đổ, còn có ấm ức không nói nên lời, cậu căm phẫn nhận ra mình xấu hổ đến sắp chảy nước mắt luôn rồi, tiểu thiếu gia nhà họ Lãnh đã bao giờ chịu nhục nhã như vậy chứ!
Sau đó trả lời cậu là nụ cười ác liệt của Chu Uý Kì, còn có lực độ trên tay càng ngày càng lớn.
Chu Uý Kì khẽ cười ấn Lãnh Tịch vào trong lòng mình, mắt lại nhìn bốn thuộc hạ của cậu, không ngờ Lãnh Tịch mở miệng cắn lên vai Chu Uý Kì, như là muốn cắn xuống một miếng thịt từ vai anh.
Chu Uý Kì lập tức đau đến hít một ngụm khí lạnh, nhưng vừa cúi đầu anh phát hiện ra khoé mắt trên khuôn mặt anh tuấn còn lộ ra vài phần non nớt của Lãnh Tịch vậy mà hơi ướŧ áŧ, giống như là khóc.
Chu Uý Kì hơi sửng sốt, thiết lập của nam chính ở trong tiểu thuyết này cũng đã 19 tuổi, vừa lên đại học, năm nhất đại học gặp được nữ chính, do đó ở trước mặt anh bây giờ vẫn là một đứa trẻ, nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng động tác trên tay Chu Uý Kì vẫn không ngừng, cũng không đẩy Lãnh Tịch ra, cứ để cậu cắn anh như vậy, một chút đau này không là gì với anh, tiếp đó nhìn bốn người kia: “Nhịn khó chịu không?”
Bốn người đó toàn thân run rẩy, hơi sợ hãi nhìn anh, Chu Uý Kì cười nói: “Không phải các anh vừa hay có bốn người sao, cùng nhau đến?”
“Có…có ý gì?” Một người lúng túng nói.
“Các anh thao lẫn nhau đi.” Chu Uý Kì nói như lẽ đương nhiên: “Để các anh cứ nhìn chúng tôi thì không hay.”
“Chu Uý Kì tên thần kinh này, mày cho rằng ai cũng biếи ŧɦái như mày sao!” Lãnh Tịch ngẩng đầu mở miệng liền chửi, khoé môi còn dính vết máu, trên vai Chu Uý Kì bị cậu cắn một ngụm, đã chảy máu rồi.
Chu Uý Kì không để ý cậu, dứt khoát ôm cậu đứng lên, giống như ôm trẻ con vậy, may mà Chu Uý Kì thân thể cường tráng, do đó ôm cậu đứng lên cũng không có cảm giác khó khăn gì.
Một chân đá hai người ngã lăn, lập tức dùng chân móc lên, hai người kia biến thành tư thế cẩu bò, phần mông cong lên cao cao, hai tay bị trói bọn họ cũng không dậy được, Chu Uý Kì lại cởi trói tay cho hai người khác, lập tức nói: “Còn lại còn cần tôi giúp các anh sao?”
Bốn người đều sửng sốt, phản ứng đầu tiên của hai người kia là chạy, phản ứng thứ hai mới là cứu Lãnh Tịch, nhưng lúc bọn họ nhìn về phía Lãnh Tịch, Chu Uý Kì liếc một cái, bọn họ lập tức hiểu rõ, Lãnh Tịch ở trong tay anh, bọn họ không có lựa chọn khác.
“Nhanh lên.” Chu Uý Kì không kiên nhẫn nói: “Hay là các anh muốn thao thiếu chủ của các anh?”
“Chu Uý Kì mày dám!” Mắt Lãnh Tịch sắp chảy máu rồi.
“Không không phải, không dám!” Hai người kia cũng hoảng loạn.
Vì thế cuối cùng, cuộc đời hơn hai mươi năm của hai người đàn ông lần đầu tiên cắm bảo bối của mình vào hậu huyệt của đàn ông, hơn nữa còn là hậu huyệt của anh em sống chung nhiều năm với bọn họ, mẹ nó đây là chuyện gì, đệch mẹ quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi.
“A a!”
“Thao”
Hai tiếng hét thảm thiết hai tiếng thở gấp, hai người đàn ông thô tráng bị hai người đàn ông khác thao, đau đến mức bọn họ mắt đầy sao, nhưng hình như có một ma lực, hoặc vốn dĩ vì tìиɧ ɖu͙© của bọn họ đã dâng cao, đồng thời với đau đớn lại có cảm giác nói không nên lời, do đó dưới sự thúc giục của Chu Uý Kì, hai người kia chậm rãi trừu động.
Hình ảnh trong nhất thời trở nên cực kỳ dâʍ ɭσạи. Lãnh Tịch chỉ cảm thấy tinh thần của mình cũng bắt đầu hoảng hốt rồi, lúc thì chân thật lúc thì hư ảo.
Chu Uý Kì vào lúc này lại đỉnh một cái, chỉ nghe phụt một tiếng, cắm vào lần nữa, mà bởi vì tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong còn chưa chảy sạch ra ngoài nên anh tiến vào lần nữa lại thuận lợi bất ngờ.
Cả người Lãnh Tịch run rẩy, không tự giác vùi mặt vào trong hõm vai Chu Uý Kì, không kịp mở miệng cắn chết tên khốn kiếp này, Chu Uý Kì bỗng nhiên trừu động, cơ thể của cậu lập tức giống như bị đâm thủng rồi, hoàn toàn không chịu khống chế.