Hàn Tử Lam từ trong cơn đau đớn chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu nâu xa lạ. Hàn Tử Lam theo bản năng quay đầu nhìn xung quanh, đầu lại ẩn ẩn đau đớn. Bên cạnh giường hình như là một nữ tử, nàng đang quỳ gối bên cạnh ngủ say, cách ăn mặc rất kì lạ. Căn phòng này cũng kì lạ không kém, chật hẹp, xập xệ, đồ vật cũng chẳng có gì nhiều, một cái giường góc phòng, một chiếc bàn tròn giữa nhà, một tủ quần áo. Hàn Tử Lam nhíu mày, cách bài trí như này giống hệt thời cổ trang mà hắn từng thấy trên TV ngày trước.
Hàn Tử Lam lấy hết sức gượng ngồi dậy, chỉ là vừa động cả cơ thể liền hít một ngụm khí lạnh, xương cốt ê ẩm đau đớn tựa như bị xe tải nghiền qua, tay chân cũng không còn khí lực, mềm oặt như sợi bún. Phải mất mấy phút sau Hàn Tử Lam mới ngồi dậy được, hắn tựa vào vài thành giường thở dốc. Phần tóc mái dài khi nằm theo quán tính rẽ sang hai bên, lúc ngồi dậy thì lại trở về vị trí cũ, che lấp một nửa khuôn mặt, Hàn Tử Lam thấy vướng víu, lấy tay vuốt ngược ra sau.
Có lẽ lúc ngồi dậy hắn đã làm ảnh hưởng đến nữ tử kia, nàng dụi mắt tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Hàn Tử Lam đang ngồi tựa giường nhìn mình, nàng lập tức tỉnh táo, vẻ mặt vô cùng vui sướиɠ, giây lát đôi mắt ầng ậng nước, nhào vào lòng Hàn Tử Lam ôm chặt
"Thiếu gia, cuối cùng người cũng tỉnh rồi. Người có biết Nguyệt Nhi lo lắm không?"
Hàn Tử Lam cả người đang đau đớn đột nhiên bị nữ tử ôm chặt lại hít một ngụm khí lạnh. Nữ tử tên Nguyệt Nhi này nhìn trông nhỏ nhắn nhưng sức lực lại mạnh kinh người, một cái ôm này của nàng liền đem xương cốt của hắn ôm sắp gãy rồi. Hàn Tử Lam chịu không nổi, khó khăn nói
"Nguyệt Nhi, ta đau quá, ngươi buông ra đi."
Nguyệt Nhi nghe thấy tiếng kêu của Hàn Tử Lam lập tức buông ra, gương mặt nhỏ đỏ bừng lộ vẻ hối hận
"Thật xin lỗi, thiếu gia, là ta nhất thời vui quá."
Thấy vẻ mặt hối lỗi của nữ tử, Hàn Tử Lam cũng không khó tính chấp nhất với nữ nhân, chỉ phẩy phẩy tay tỏ ý không sao. Nữ tử lập tức lấy lại dáng vẻ vui tươi năng động, cười tươi hớn hở nhìn hắn
"Thiếu gia, người ngủ lâu như vậy chắc đói bụng rồi, để ta đến nhà bếp lấy đồ ăn."
Nguyệt Nhi nói là làm, lập tức xoay người đi luôn, Hàn Tử Lam còn chưa kịp phản ứng. Căn phòng bây giờ chỉ còn lại một mình hắn, yên tĩnh quỷ dị, chỉ có một ánh nến nhỏ trên bàn đem lại ánh sáng cho cả căn phòng. Hàn Tử Lam ngồi suy tư lại tình huống hiện tại của mình. Hắn đưa tay sờ sờ trán, trên đầu chỉ có một lớp băng vải mỏng, sờ tới sờ lui cũng chẳng tìm được một cái lỗ thủng nào. Đầu có chút đau nhưng không phải là cái cảm giác đau thấu xương khi bị viên đạn bắn xuyên qua đầu. Lại nhìn quanh phòng, nhớ lại trang phục của nữ tử vừa rồi. Nguyệt Nhi búi hai búi tóc nhỏ trên đầu, mặc váy màu hồng, nếu như hắn không lầm thì đó là trang phục thời xưa. Lại nhìn xuống thân mình, Hàn Tử Lam mặt liền tối sầm. Hắn là người ưa sạch sẽ, mà trang phục trên người lại là một bộ quần áo màu nâu rách rưới bẩn thỉu, nhìn qua như 10 năm chưa giặt.
Hàn Tử Lam chống tay lên giường, lấy hết sức đứng dậy đi tìm cái gương. Cả người run rẩy không có khí lực, thân hình vừa đi được hai bước liền vô lực tựa như cây nhỏ bị gió quật ngã, đổ rạp xuống đất. Đúng lúc Nguyệt Nhi vừa vào, nàng liền đặt bát cháo lên bàn, gương mặt hoảng hốt, chạy vội tới đỡ Hàn Tử Lam dậy.
"Thiếu gia, ngài chưa khoẻ, sao lại đứng dậy? Ngài phải nằm nghỉ trên giường chứ."
Thân là một nam tử hán đại trượng phu mà lại phải để một nữ tử nhỏ bé đỡ dậy, Hàn Tử Lam cảm giác lòng tự tôn của mình bị chà đạp một cách nghiêm trọng. Vốn định mở miệng từ chối nhưng chân căn bản không có sức, hắn đành im lặng để nàng dìu về giường.
"Nguyệt Nhi, đưa cho ta cái gương."
Nguyệt Nhi vẻ mặt có chút thắc mắc nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đi lấy cho Hàn Tử Lam một cái gương nhỏ. Hàn Tử Lam lại vén tóc mái dài lên, vừa nhìn vào trong gương liền triệt để ngây ngẩn.
Trong gương là một thiếu niên trẻ, ước chừng 16, 17 tuổi. Gương mặt nhem nhuốc bẩn thỉu, nhưng nhìn kĩ thấy được nước da của hắn rất trắng, có chút nhợt nhạt, sống mũi cao nổi bật so với nhiều người Châu Á. Đặc biệt là đôi mắt của thiếu niên. Hắn có đôi mắt màu xanh dương, trong suốt như pha lê, mê hoặc lòng người, là con lai. Hàn Tử Lam chắc chắn một điều, hắn đã trọng sinh đến một thế giới khác rồi. Có điều, cái tạo hình này đối lập hoàn toàn so với kiếp trước của hắn. Kiếp trước Hàn Tử Lam hắn đường đường là một nam nhân đầy nam tính, cao 1m85, cơ bụng sáu múi cuồn cuộn, vậy mà kiếp này lại là một thằng nhóc yếu ớt tay trói gà không chặt, đến cả đi đứng cũng phải để một nữ tử nhỏ bé dìu.
Thấy Hàn Tử Lam cứ nhìn vào trong gương rồi ngơ ngẩn, Nguyệt Nhi đứng bên cạnh nở nụ cười
"Thiếu gia có đôi mắt màu xanh hiếm có rất đẹp, chỉ là người luôn để tóc mái dài che đi, thật là đáng tiếc."
Nghe thấy giọng nói của Nguyệt Nhi, Hàn Tử Lam lúc này mới hoàn hồn trở lại. Hắn vẫn luôn không biết tên cùng gia cảnh của khối thân thể này, liền nhớ tới trên đầu thiếu niên có quấn băng trắng chi chít, có thể lấy cớ mất trí nhớ được. Hàn Tử Lam giả vờ hắng giọng, gương mặt lập tức biến đổi thành sợ hãi đáng thương
"Nguyệt Nhi, ngươi là ai, đây là đâu, còn ta là ai?"
Thứ lỗi cho Hàn Tử Lam hắn không thể nghĩ ra câu nào tốt hơn, kiếp trước hắn dù sao cũng chỉ xem mấy bộ phim tình cảm cẩu huyết cùng Diệp Chi Lăng trên TV mà thôi.
Nguyệt Nhi thế mà lại tin, đôi mắt nàng lập tức rơm rớm nước mắt
"Thiếu gia, người bị đánh đến mất trí nhớ rồi sao?"
Hàn Tử Lam vẻ mặt bất đắc dĩ gật đầu, may là nữ tử này ngây thơ, hắn nói gì cũng tin. Nguyệt Nhi thấy vậy liền muốn khóc, nhưng nàng nhanh chóng gạt đi nước mắt, bình tĩnh kể lại cho hắn toàn bộ từ đầu đến cuối.
Năm nay là năm nay Huyền Thiên thứ 15, dân chúng bình an, thiên hạ thái bình. Thân chủ này cùng tên cùng họ với hắn, năm nay 17 tuổi, con trai thứ hai của Hàn gia. Mẹ của Hàn Tử Lam nghe nói là một nữ nhân dị tộc, có đôi mắt xanh giống hắn, nàng bị bán đến thanh lâu làm kĩ nữ. Gia chủ Hàn gia, Hàn Khiêm, một lần đi thanh lâu ngủ với nàng, vô tình làm nàng có thai, sinh ra Hàn Tử Lam. Mẹ Hàn Tử Lam lấy hắn ra ép buộc Hàn lão gia. Vì sợ làm ảnh hưởng đến danh tiếng Hàn gia, Hàn Khiêm đành phải đưa hai mẹ con vào trong tiểu viện sau nhà giấu đi. Mẹ hắn vì muốn bảo vệ hắn nên luôn bắt hắn để tóc mái dài che đi đôi mắt xanh ngọc kia. Cuối cùng mẹ Hàn Tử Lam bị bệnh chết khi hắn được 10 tuổi. Thời đại này vẫn còn cổ hủ, coi mắt xanh của hắn là tà ma, vì vậy bí mật về đôi mắt xanh của hắn chỉ có Hàn Khiêm, Hàn phu nhân cùng nữ tử tên Nguyệt Nhi biết, còn lại không một ai biết đến. Hàn Tử Lam từ nhỏ đến lớn luôn nhút nhát, nhu nhược, luôn bị con trưởng bắt nạt. Lần này, con trưởng Hàn gia, Hàn Tử Thiên vì không theo đuổi được Chu tiểu thư, về đem Hàn Tử Lam ra đánh trút giận. Trong lúc nóng nảy vô tình đánh vào đầu Hàn Tử Lam cũ khiến hắn chết, Hàn Tử Lam ở tương lai liền xuyên vào.
Nữ tử tên Nguyệt Nhi kia là nha đầu theo hầu hắn từ nhỏ tới lớn, là người thứ hai ngoài mẹ ruột là thực sự quan tâm, chăm sóc hắn. Nàng nhiều lần phải ra mặt bảo vệ Hàn Tử Lam không bị con trưởng ức hϊếp.
Hàn Tử Lam tiếp thu đống thông tin về thân chủ xong thì thở dài một tiếng, hắn sao lại xuyên vào khối thân thể yếu ớt này chứ. Nhưng dù sao ông trời cũng cho hắn cơ hội thứ hai, hắn cùng không còn cách nào khác, đành phải chấp nhận. Được rồi, từ bây giờ, Hàn Tử Lam hắn sẽ sống thật tốt, thật vui vẻ thay cho thân chủ của kiếp trước. Nhưng trước tiên, hắn cần phải đi tắm, thay đồ mới sạch sẽ, nãy giờ mặc bộ đồ bẩn thỉu này hắn cảm thấy ngứa ngáy khó chịu rồi.
"Nguyệt Nhi, ta muốn đi tắm."
Nguyệt Nhi ngạc nhiên, nàng lập tức lắc đầu
"Thiếu gia, người vừa mới tỉnh lại nên nghỉ ngơi thì hơn. Bây giờ cũng muộn rồi, người đi tắm sẽ không tốt."
Hàn Tử Lam đem lời nàng nói bỏ ngoài tai, nãy giờ ngồi nghỉ hắn cảm giác thân thể đã có sức lực hơn nhiều. Hàn Tử Lam tự bước xuống giường, bước đi hơi loạng choạng nhưng không ngã. Tay hắn tháo đi băng gạc trắng trên đầu, mở tủ quần áo. Hàn Tử Lam nhìn đống quần áo trong tủ, tuy không nhiều nhưng ít ra vẫn còn sạch sẽ lành lặn, vậy mà thiếu niên không mặc, lại đi mặc bộ đồ ăn mày rách rưới bẩn thỉu kia, thật không hiểu thẩm mĩ kiểu gì.
Hàn Tử Lam chọn một bộ đồ màu trắng nhìn đơn giản nhất, cầm trên tay, đôi mắt màu xanh lạnh nhạt nhìn thẳng nữ tử thấp hơn một cái đầu trước mặt
"Ta muốn đi tắm, ở đây có chỗ nào tắm không?"
Bị đôi mắt xanh như ngọc nhìn chằm chằm, Nguyệt Nhi bất giác ngẩn người. Nàng cảm giác đôi mắt xanh lạnh lùng đó như nhìn thấu tâm can. Hàn Tử Lam thấy Nguyệt Nhi không phản ứng, lấy tay vẫy vẫy trước mặt nàng. Nguyệt Nhi nhanh chóng lấy lại tinh thần, thấy Hàn Tử Lam cương quyết như vậy thì nàng cũng hết cách, đành chấp nhận thoả hiệp
"Sau nhà có một hồ nước nóng, bình thường thì chỉ có người của Hàn gia, ngoại trừ ngài, là được sử dụng. Nhưng bây giờ cũng là nửa đêm rồi, nô tì nghĩ mọi người đã ngủ hết rồi, thiếu gia có thể ra đó tắm được."
Hàn Tử Lam nghe vậy không suy nghĩ thêm, hắn chỉ hạn không thể lập tức nhảy vào hồ luôn, giọng nói không giấu được nóng vội
"Vậy ngươi dẫn ta đi nhanh đi."
Nguyệt Nhi dẫn Hàn Tử Lam đến hồ nước nóng sau nhà, từ tiểu viện của hắn tới hồ cũng không xa mấy, đi bộ hai, ba phút là tới. Nhìn thấy hồ nước Hàn Tử Lam liền ngẩn người, hồ nước nóng ở Hàn gia thực sự rất đẹp. Xung quanh miệng hồ lát đá, trồng nhiều loại cây cỏ cùng hoa lá, gần đó là một cây ngân thảo to lớn. Hơi nước từ trong hồ bốc lên khiến không khí xung quanh trở nên mờ ảo. Khung cảnh nên thơ như vậy khiến Hàn Tử Lam không nhịn nổi, lập tức cởi đồ muốn bước xuống. Nguyệt Nhi là nữ tử nên đứng ngoài canh cho hắn tắm.
Cố Tư Hải bận bịu cả ngày không ngủ được, hắn nhớ tới sau Hàn gia có một hồ nước nóng liền quyết định tới đó ngâm mình. Không ngờ vừa tới gần liền nghe thấy tiếng người, hắn theo bản năng nhảy lên cây ngân thảo gần hồ, nấp sau tán cây, từ trên cao nhìn xuống. Là một thiếu niên vẻ ngoài bẩn thỉu cùng một nha đầu trẻ tuổi, tiếng nói lanh lảnh kia là của nàng, thiếu niên từ đầu đến cuối chỉ gật đầu coi như đáp lời.
Thiếu niên này ăn mặc rách rưới, tóc mái dài che mất nửa khuôn mặt, nửa đêm nửa hôm lại mò ra hồ nước nóng của Hàn gia tắm trộm, có lẽ là một tên giúp việc trong nhà. Cố Tư Hải không nhảy xuống bắt gian, ngược lại hắn còn có chút tò mò, không biết khi gột đi lớp bùn đất dơ bẩn trên người, thiếu niên sẽ có vẻ bề ngoài như thế nào.
Hàn Tử Lam trước tiên nhúng đầu ngón chân xuống trước, cảm nhận độ ấm của nước vừa phải liền dứt khoát ngâm cả người xuống. Mực nước trong hồ chỉ đến ngang eo hắn, Hàn Tử Lam thở ra một tiếng thoả mãn. Tay vốc nước kì cọ thân thể, bùn đất trên người cùng mặt liền trôi đi. Gương mặt xinh đẹp trắng nõn dần lộ diện. Hàn Tử Lam kì cọ một hồi thấy bùn đất đã trôi đi sạch sẽ, hắn chống hai tay lên thành hồ, ngửa đầu lên ngắm nhìn mặt trăng tròn. Mặt trăng ở thời đại này to và sáng hơn nhiều so với thời đại của hắn, nơi mà ánh đèn điện đã làm lu mờ đi ánh sáng của thiên nhiên. So với ánh sáng giả tạo kia thì hắn thích khung cảnh thiên nhiên hài hòa này hơn nhiều.
Cố Tư Hải từ trên cây nhìn xuống, thấy được dáng vẻ thật sự của thiếu niên liền triệt để ngẩn người. Thiếu niên có nước da trắng nõn, thân hình gầy yếu đơn bạc, mái tóc đen dài xoã tung trong nước. Bùn đất theo dòng nước chảy đi, lộ ra gương mặt tuyệt mĩ, có chút lạnh lùng cấm dục. Đặc biệt là đôi mắt kia, thiếu niên có đôi mắt xanh ngọc trong sáng, ánh trăng chiếu vào càng làm đôi mắt thêm lấp lánh, tựa như hai viên kim cương mê hoặc lòng người. Một vài chiếc lá ngân thảo vàng theo gió cuốn rơi xuống hồ, một vài cái như có như không rơi xuống thân thể trắng nõn kia, thiếu niên giơ tay đón một chiếc lá hình cánh quạt. Cố Tư Hải cảm giác hơi thở như ngừng lại, khung cảnh xung quanh mờ ảo, chỉ còn lại thân thể trắng nõn đang nằm trong hồ.
Hàn Tư Lam đang nằm lim dim trên mặt hồ thì nghe thấy tiếng gọi của Nguyệt Nhi
"Thiếu gia, thiếu gia, ngài tắm xong chưa?"
Hàn Tử Lam giật mình tỉnh lại, hắn đã ngâm mình quá lâu rồi, phải nhanh chóng lên không thì bị phát hiện mất.
"Đợi chút, ta ra liền."
Hàn Tử Lam luyến tiếc nâng người khỏi hồ nước ấm áp, nhanh chóng dùng khăn lau khô một lượt rồi choàng hán phục màu trắng vào. Do phần chân vẫn còn ướt lại bước trên cỏ xanh, Hàn Tử Lam trượt chân ngã ngửa ra sau. Trước khi cái ót của hắn chạm xuống đất, một bóng người từ trên cây nhảy xuống lập tức đỡ lấy hắn. Hàn Tử Lam ngạc nhiên nhìn nam nhân lạ mặt đang đỡ mình, lòng ngập tràn nghi vấn cùng lo lắng.
Cố Tư Hải ở trên cây ngắm mỹ nhân chưa được đã thì nghe thấy nữ tử kia gọi, mỹ nhân đành phải lên, trong lòng hắn ngập tràn nuối tiếc. Mà nữ tử kia gọi thiếu niên là thiếu gia, trong Hàn gia này trừ người ngoài như hắn ra thì chỉ còn có thể là người nhà Hàn gia, vậy thiếu niên hẳn là con của lão Hàn hói đầu kia. Nhưng sao hắn chưa từng nghe Hàn gia có đứa con nào mắt xanh lại còn xinh đẹp như vậy, nhớ lại lão đầu hói cùng đứa con trai của lão, hắn liền rùng mình một cái. Cố Tư Hải nở nụ cười hứng thú, hắn nhất định phải tìm ra được mỹ nhân này có lai lịch như thế nào.
Cố Tư Hải vốn định ở trên cây đợi mỹ nhân đi rồi mới xuống, nào ngờ mỹ nhân lại trượt chân ngã. Thân là nam tử hán đại trượng phu, thấy mỹ nhân ngã thì dù là nam hay nữ hắn cũng không thể trơ mắt nhìn được, không nghĩ ngợi gì nhảy xuống đỡ lấy thân hình gầy yếu kia. Ừm, vòng eo nhỏ nhắn, cả bàn tay nhỏ nhỏ trắng nõn trong tay hắn cũng rất mềm mại.
"Mỹ nhân, không sao chứ?"
Nam nhân có gương mặt góc cạnh, nước da màu đồng khoẻ mạnh, thân hình cao lớn rắn chắc, đôi mắt đào hoa thâm tình nhìn người trong lòng. Nếu là một nữ nhân bình thường chắc chắn sẽ bị đôi mắt ấy làm xiêu lòng, mặt đỏ tim đập. Chỉ tiếc đối phương lại là Hàn Tử Lam, hắn không phải người mê cái đẹp, dù sao kiếp trước y cũng là một nam nhân cường đại không thua kém gì Cố Tư Hải.
Hàn Tử Lam nhanh chóng lấy lại gương mặt lạnh nhạt ban đầu, muốn giãy ra đứng dậy, nhưng giãy mãi không được, sức lực của nam nhân lạ mặt này rất lớn. Hàn Tử Lam lập tức lạnh mặt, đôi mắt xanh ngọc lạnh lẽo nhìn thẳng vào nam nhân cao lớn. Cố Tư Hải bị ánh mắt xanh lam nhìn, trong lòng hiện lên một trận phấn khích khó nói. Giọng nói trong trẻo nhưng cũng lạnh lùng không kém vang lên bên tai hắn
"Vị huynh đài này, ngươi ôm đủ chưa? Buông ta ra."
Cố Tư Hải lập tức buông ra, Hàn Tử Lam đứng thẳng chỉnh lại y phục bị lộn xộn rồi quay lưng bỏ đi. Trước khi đi cũng không quên quay lại nói một tiếng "Cảm ơn". Cố Tư Hải nhìn bóng mỹ nhân đi xa, tay xoa xoa cằm nghĩ ngợi.