Trọng Sinh Chi Trang Chủ Phu Nhân

Chương mở đầu

31/12/2021, 23:40, Westminster, London, Anh

Hôm nay là đêm giao thừa, người dân thủ đô London đều đổ ra đường, gương mặt tràn đầy niềm hạnh phúc cùng háo hức đón chờ năm mới. Các con đường chìm trong màu trắng xoá của tuyết, ánh đèn lấp lánh mọi nẻo đường. Theo tục lệ, người dân London thường tập trung quanh tháp đồng hồ Big Ben, đợi đúng giờ đồng hồ sẽ vang lên hồi chuông chào đón năm mới. Còn 20 phút nữa.

Trong căn phòng cao nhất ở toà nhà cao tầng đối diện, một nam nhân mặc vest đen cao cấp đang ngồi trên ghế chủ tịch nhìn khung cảnh bên ngoài qua lớp cửa kính dày. Toà nhà này là trụ sở của tập đoàn Z. Bầu không khí lạnh lẽo, trống vắng, tối đen chỉ nương nhờ chút ánh sáng từ đèn đường. Hắn ngồi đó một mình, tay cầm một ly rượu vang đỏ, thỉnh thoảng nhâm nhi một ngụm, đôi mắt nhìn thẳng về phía tháp đồng hồ Big Ben.

"Thảnh thơi nhỉ, Hàn Tử Lam?"

Trong căn phòng tối vang lên một giọng nói mỉa mai khác, nam nhân tên Hàn Tử Lam kia cũng chẳng giật mình, cũng chẳng quay đầu lại, tựa như hắn đã biết rõ từ sớm, mắt vẫn bình tĩnh nhìn về tháp đồng hồ Big Ben đằng xa. Hàn Tử Lam nhạy bén nhận ra có một vật lành lạnh dí sát vào sau đầu, là súng, nhưng hắn vẫn nhàn nhã nhìn về phía trước, nhấp ngụm rượu vang đỏ trong ly, miệng câu lên một nụ cười bình tĩnh

"Lăng Lăng, cuối cùng em cũng đến rồi."

Nam nhân kia cười lạnh một tiếng, càng dí sát súng vào đầu Hàn Tử Lam, giọng nói lạnh nhạt

"Hàn Tử Lam, sắp chết tới nơi rồi mà anh vẫn còn bình tĩnh được như vậy sao?"

Hàn Tử Lam vẫn không phản ứng gì, thần thái vẫn lạnh nhạt điềm nhiên như cũ, chọc cho Diệp Chi Lăng tức phát điên

"Hàn Tử Lam, anh có nghe tôi nói gì không?"

"Em phải thực sự làm đến nước này sao?"

Hàn Tử Lam cuối cùng cũng phản ứng lại, trong giọng nói ẩn chứa đau đớn, Diệp Chi Lăng nhất thời bị xao động nhưng hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, căm phẫn nói

"Đúng, tôi nhất định phải gϊếŧ chết anh để trả thù cho bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi là bị bố mẹ của anh lừa, họ vì tin tưởng các người, dồn hết tâm sức để giúp các người có được cơ ngơi như ngày hôm nay. Vậy mà các người lại nỡ lòng nào phản bội họ, dồn bố mẹ tôi vào con đường chết. Hàn Tử Lam, tôi căm hận các người."

Hàn Tử Lam cười khổ một tiếng, chuyện thất đức bố mẹ hắn làm, hắn đã sớm biết từ lâu. Cả chuyện Diệp Chi Lăng là con trai của Diệp gia, hắn cũng biết. Chỉ là, Hàn Tử Lam hắn lại đem lòng yêu Diệp Chi Lăng, hắn luôn hy vọng có thể dùng tình yêu của mình đền đáp em ấy. Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn là kẻ tự mình đa tình. Bố mẹ hắn cũng đã bị Diệp Chi Lăng gϊếŧ chết, này cũng là do bọn họ tự tạo nghiệp, tập đoàn từ sớm cũng đã không còn là của hắn nữa, người hắn yêu cũng đã quay lưng lại, vậy Hàn Tử Lam cũng không còn lí do gì để sống nữa rồi.

Hàn Tử Lam quay lại nhìn Diệp Chi Lăng một lần cuối rồi nhắm mắt lại, trên môi nở một nụ cười chua chát. Diệp Chi Lăng cũng đau đớn không kém, trong suốt 5 năm vừa qua ở bên cạnh Hàn Tử Lam, hắn cũng đã yêu Hàn Tử Lam rồi. Chỉ là mối hận thù này quá lớn, Diệp Chi Lăng không bỏ xuống được. Diệp Chi Lăng đau đớn dí mũi súng vào trán Hàn Tử Lam, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.

"Đoàng!!"

"Boong....Boong....Boong."

Tiếng chuông đúng giờ vang lên cùng lúc với tiếng súng, trước khi mất đi ý thức hoàn toàn, Hàn Tử Lam lại nở một nụ cười mỉa mai chính bản thân mình. Kiếp này Hàn Tử Lam hắn cũng không tiếc nuối điều gì. Hàn Tử Lam cùng Diệp Chi Lăng kiếp này hẩm hiu, không thể đi với nhau đến cuối con đường, hắn cũng đã trả nợ Diệp Chi Lăng xong, chỉ hy vọng đến kiếp sau không gặp lại.