Sau khi kết thúc phiên toà Lâm Như liền chạy ngay tới chỗ của Âu Diệc Phong. Từ lúc bắt đầu phiên toà đến giờ cô luôn ngồi dưới hàng ghế vô cùng lo lắng nhưng mà bây giờ gương mặt lại hớn hở vui mừng.
-"Chúc mừng!"
Lâm Như cười tươi. Hắn thấy nụ cười ấy trong l*иg ngực bỗng đập thình thịch như đánh trống,tâm trí bỗng chốc rối bời chỉ buoitj miệng đáp lại câu "Ừ,cảm ơn!" rồi nhanh chân sải bước đi khuất. Lúc ra khỏi cửa thì bị một giọng nói từ phía sau gọi lại.
-"Âu Thượng tướng,tôi...xin trả lại cái này...của ngài."
Giọng nói đấy là của gã "nhân chứng" kia. Trên tay gã cầm chiếc đồng hồ kia giơ ra trước kính cẩn cúi đầu. Âu Diệc Phong im lặng nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ.
Không nghe thấy Âu Diệc Phong đáp lại câu nào hắn liền vội giải thích.
-"Cái đồng hồ này tôi xin trả lại cho ngài,tôi xin lỗi ngài rất nhiều...do tình thế ép buộc mà tôi...tôi..."
-"Cứ giữ lấy đi,đem bán nó mà trang trải cho gia đình." Âu Diệc Phong liền ngoảnh đầu rời đi.
-"Nhưng mà...thứ này quá đắt...tôi..." Gã ấp úng,nói chuyện với Âu Diệc Phong làm lão vô cùng căng thẳng.
Âu Diệc Phong kiên nhẫn nói tiếp một câu: -"Tôi không dùng lại đồ đã bị người khác làm bẩn." rồi đi ngút.
Tên đại cẩu này đúng là chả nói được câu nào khiến người ta vừa ý.
Sau vụ việc lần đó mọi chuyện lại bắt đầu trở về đúng quy luật. Âu Diệc Phong thì ngồi trong phòng làm việc từ sáng đến tối hoặc có khi thì đến bãi tập bắn luyện tập không ngừng nghỉ. Cũng chính vì việc việc hắn điên cuồng làm việc này khiến Lâm Như vô cùng tức giân. Kể từ khi buổi xét xử kết thúc hắn tỏ thái độ lạnh nhạt với cô,thường xuyên tránn mặt cô. Mỗi lần gặp nhau cô luôn vui vẻ chào hỏi nhưng hắn chỉ nhạt nhẽo đáp lại bằng chữ "Ừ" rồi đi luôn. Nhiều lần cô đến phòng làm việc tìm hắn để buôn mấy chuyện phiếm cho vui thế mà hắn lại chỉ cắm đầu vào đống giấy tờ sắp đống trên bàn làm việc. Thậm chí đến bữa ăn hắn còn chẳng đến ăn,chỉ biết lù bù mà làm việc. Cô chẳng có ai để chơi cùng lại đến phòng làm việc của Ngô Lý Sang ngồi uống trà cùng ông. Ngô Lý Sang nhìn vẻ mặt của Lâm Như có chút khó chịu liền hỏi:
-"Tiểu Như,cháu mấy hôm nay sao vậy? Ai lại cả gan chọc giận cháu sao?"
Lâm Như thở phào một hơi rồi đáp: -"Cũng không hẳn là chọc giận mà là làm cho cháu trong lòng rất bức bối,khó chịu."
-"Nói ta nghe xem tên tiểu tử nào lại dám làm cháu khó chịu để ta đến dạy dỗ nó một trận."
-"Thôi,không cần đâu. Mà dạo này công việc của Âu Diệc Phong bận rộn lắm sao ạ?"
-"Ừ! Từ sau vụ đó mà cậu ta phải xử lý,thống kê lại rõ ràng từng số liệu,chẳng những thế còn phải đi bắt mấy tên buôn bán chất nổ chất cấm chắc là cũng đang loạn hết cả đầu."
Cô xĩu mặt lại,nghĩ thầm trong bụng "Hừ! Bận thì cũng đâu có đến nỗi không đến ăn trưa chứ. Đáng ghét!"
Thấy cô ngồi cầm tách trà,ngồi đờ người ở đó mà không nói gì liền hỏi: -"Sao vậy? Tên nhóc đó chọc giận cháu gì à?"
Cô bị giọng nói của Ngô Lý Sang làm cho giật mình.
-"Dạ không,không có chuyện gì?"
-"Thật ư?"
Cô hờn dỗi nói: -"Anh ta mấy bữa nay cứ liên tục tránh mặt cháu,nhiều lúc cháu bắt chuyện anh ta còn chẳng thèm đáp lại mà liền quay ngoắt rời đi. Biết vậy thà để anh ta ngồi tù còn hơn."
Nghe Lâm Như kể như vậy cộng thêm điệu bộ giận dỗi của cháu gái ông ta cũng ngầm đoán ra được hai đứa này đã bắt đầu phát sinh tình cảm với nhau mà không chịu thể hiện ra bên ngoài. Nghe Lâm Như kể khiến ông ta nhớ lại mối tình đầu của mình thời còn là thiếu niên. Lúc ấy ông có quen một cô gái với mái tóc thắt bím hai bên,mặc một bộ bà ba giản dị,trên đầu còn đội thêm một chiếc nón. Cô gái kia cười đùa nói chuyện dịu dàng với ông nhưng ông lại không để ý đến. Mãi tận sau này mới phát hiện bản thân càng ngày càng trở nên kì quái,tim cứ đập loạn khi nhìn thấy đối phương,mỗi lần như thế liền cong chân bỏ chạy,tránh mặt mọi lúc mọi nơi. Nhưng rồi sau này lại ông lấy hết can đảm tỏ tình và cuối cùng cô ấy đã đồng ý và hiện tại cũng chính là người vợ đang ở nhà của mình. Ông bất giác phì cười.
-"Cậu sao vậy? Đáng buồn cười lắm à?" Lâm Như bĩu môi hỏi.
-"Haha,không có gì chỉ là ta nhớ đến chút chuyện cũ thôi! Mà ta nghĩ hai đứa nên gặp nhau nói chuyện cho rõ ràng với nhau chứ cứ tránh mặt thế này lại không hay. Huống hồ hai đứa cũng coi như là bạn bè với nhau,không nói rõ sẽ khiến cho cả hai cảm thấy trong lòng khó chịu."
Lâm Như như hiểu ý ông,gậy đầu rồi tạm biệt chạy đến phòng bếp. Lúc này đã là 11 giờ trưa,mọi người đã có mặt đông đủ nhưng lại vắng mặt Âu Diệc Phong. Hôm nay lại định nhịn cơm rồi.
Cô đến gần một cậu thanh niên hỏi nhỏ: -"Này! Cậu có biết Âu Diệc Phong đang ở đâu không? Tôi đang cần tìm hắn có chút việc."
Cậu thanh niên đáp: -"Âu Thượng tướng ấy hả? Hình như là hồi nãy ngài ấy trở về phòng làm việc rồi."
Cô cảm ơn rồi sau đó lại chỗ bếp bưng hai dĩa cơm đi đến trước phòng hắn. Cô hét lớn: -"Âu Diệc Phong! Mở cửa!"
Hắn nghe thấy tiếng gọi thì liền biết ngay là cô,trong lòng hắn bỗng sục sôi như chảo dầu.
-"Này đồ khốn,có mau ra mở cửa không hả!"
Nếu như không phải là hai tay đang cầm hai dĩa cơm thì cô đã tự mình mở cửa đi vào giáo huấn hắn một trận.
Âu Diệc Phong cố gắng khôi phục dáng vẻ điềm tĩnh,chậm rãi đi ra mở cửa thấy cố hai tay đang cầm hai dĩa cơm vẻ mặt đằng sát khí. Cô tự nhiên nhiên bước vào trong đặt hai dĩa cơm xuống bàn.
-"Ăn thôi! Anh định nhịn đói à?"
Âu Diệc Phong ngơ ngác nhìn cô rồi chốc cũng ngoan ngoãn lại ngồi. Hắn ngồi phía đối diện cô liên tục nhìn cô ngấu nghiến ăn từng món.
-"Sao vậy? Ăn đi chứ? Đồ ăn không hợp khẩu vị à?"
Âu Diệc Phong nghe vậy đành miễn cường cầm đôi đũa gắp thức ăn đưa vào miệng.
Lâm Như nhìn hắn,hỏi: -"Này Âu Diệc Phong,mấy bữa nay sao vậy? Sao lại cố tránh mặt tôi như vậy? Tôi làm anh khó chịu ở chỗ nào sao?"
Âu Diệc Phong bỗng chốc đỏ mặt,cúi gằm mặt xuống ăn,trong ngực không ngừng tiếng vỗ trống "thình thịch".
-"Âu Diệc Phong ngước mặt lên nhìn tôi đi!"
Cô hai tay đưa về phía khuôn mặt của hứn,nhẹ nhàng nâng lên. Gương mặt hắn đỏ bừng toát ra lửa,đến việc thở bỗng chốc cũng trở nên vô cùng khó khăn. Hai người bây giờ bốn mắt đang nhìn nhau chằm chằm. Âu Diệc Phong như ý thức lại ngay lập tức hất tay cô ra.
-"Cô làm gì vậy?"
-"Tại vì anh không ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào tôi nên tôi mới làm thế. Nếu tôi khiến bản thân anh thấy khó chịu thì cứ nói thẳng ra,dù lời nói có độc địa đến đâu cũng được nhưng xin anh đừng im lặng như vậy...tôi...sẽ tổn thương lắm đấy."
Hắn nghe vậy mặt liền mỗi lúc đỏ hơn,tim trong người đập loạn xa như muốn nhảy vọt ra ngoài. Hắn quay người đi,hai tay che mặt lại.
-"Không phải vậy. Tôi...thật sự rất khó nói."
Lâm Như đi đến trước mặt hắn,hai tay cố gỡ hai tay hắn đang cha mặt ra.
-"Nào! Lấy tay ra,nhìn tôi và trả lời đi!"
Âu Diệc Phong từ từ lấy hai tay ra,gương mặt hắn bây giờ làm cho cô có chút bất ngờ. Dáng vẻ bây giờ thật khó tin. Gương mặt đỏ như trái cà chua,đầu tóc vuốt keo giờ đã rũ xuống. Cô không tin vào mắt mình. "Âu Diệc Phong mà cũng có lúc gương mặt như thế này sao?".
-"Thật ra không phải là tôi cố ý tránh mặt cô dâu mà chỉ là...gặp cô tôi không biết ứng xử như thế nào hết,căn bản là rất khó nói." Hắn bộ dạng tội nghiệp làm cho cô không tài nào mà rời mắt được.
-"Vậy là anh không ghét tôi đúng chứ?"
-"Ừ!"
-"Vậy sau này đừng tránh mặt tôi nữa,được không?"
Âu Diệc Phong gật đầu. Nói thật chứ nhìn hắn bây giờ cứ như chú cún to xác vậy,biết nghe lời chủ nhân. Ước gì có điện thoại ở đây chắc chắn cô sẽ chụp lại để về nhà ngắm mất.
-"Tiếp tục ăn cơm thôi,nhịn đói là không được đâu."
****HẾT CHƯƠNG 55****
!!!Nhớ nhấn sao🌟 cho tui nha mấy bồ