Hôm nay chính là ngày xét xử cuối cùng của Âu Diệc Phong. Tất cả đã có mặt đầy đủ ở đây. Thẩm phán nghiêm trang dõng dạc nói:-"Phiên toà chính thức bắt đầu. Nhân Đại tướng ông vẫn giữ nguyên những câu nói ngày hôm trước,không thêm không bớt cái gì nữa đúng chứ?"
Ông ta vẻ mặt đắc chí,cười nhếch môi: -"Tôi vẫn giữ nguyên những câu nói những bằng chứng,nhân chứng trước đây. Bây giờ muốn xem xem thử Âu Thượng tướng đây đã tìm được chứng cứ gì chứng tỏ mình trong sạch."
-"Được! Vậy Âu Diệc Phong,bắt đầu đi."
Âu Diệc Phong gương mặt điềm tĩnh,mặc một chiếc áo sơ mi xắn tay áo lửng phối với chiếc quần âu lịch lãm tôn lên khí chất của một người thuộc giai cấp thương lưu.
-"Thưa thẩm phán,tôi xin bắt đầu trình bày. Tôi đầu tiên xác nhận rằng bản thân không buôn bán vũ khó trái phép trong quân doanh,càng không buôn bán hay tàng trữ chất cấm nào."
-"Vậy dấu vân tay chữ kí kia là của ai?" Nhân Trịnh Kha nói giọng điệu mỉa mai,kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
-"Vân tay và chữ kí có thể làm giả được mà." Giọng nói đấy là của Hà Trạch,anh ta đến đây với tư cách là luật sư của Âu Diệc Phong.
-"Nhân Đại tướng đây có tin tôi có thể làm giả dấu vân tay của ông được không?" Hà Trạch ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía ông ta.
-"Còn về phần chữ kí. Tôi nói thật chữ kí của ông tôi còn có thể kí giả được nữa kìa." Hà Trạch vênh mũi nói.
Âu Diệc Phong lên tiếng: -"Tôi muốn gặp gã lần trước đổ oan rằng tôi với gã giao dịch vũ kí. Ông ta đâu?"
Gã lần trước được xem là nhân chứng chủ chốt của vũ án này đã được dẫn lên. Âu Diệc Phong trừng mắt nhìn ông ta hỏi: -"Ông nói tôi đã giao dịch hàng hoá lậu với ông đúng chứ?"
-"Đúng,đúng vậy! Không những thế cậu còn đưa tôi chiếc đồng hồ đắt tiền bảo là tiền cọc rồi sau này đưa thêm tiền cho tôi." Lão e dè nói từng câu từng chữ mắt không ngững liếc qua Nhân Trịnh Kha đang dương dương tự đắc.
-"Ồ vậy luôn à? Tôi không biết là bản thân mình đã cho ông hay là người nào đó vào phòng tôi trộm bảng thống kê số lượng vũ khí với chiếc đồng hồ đi nữa." Âu Diệc Phong thản nhiên nói rồi trừng mắt với gã.
Gã rùng mình,không dám hẻ nửa lời.
Nhân Trịnh Kha đứng ở phía đối diện tỏ vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ. -"Âu Diệc Phong nói suông bằng lời thì ai chẳng nói được chi bằng cậu đem nhân chứng ra đi."
Âu Diệc Phong nghe vậy thì liền cười khẩy. -"Được thôi!"
Hắn liếc qua Hà Trạch,cậu ta dường như hiểu ý liền vội gật đầu.
Hà Trạch đưa chiếc laptop lên phía trên chỗ ngồi của thẩm phán khiến mọi người đều tò mò,ngạc nhiên. Không biết anh ta cho thẩm phán xem cái gì mà khiến ông ta sắc mặt khó tin nhìn Hà Trạch chằm chằm rồi nhìn sang Âu Diệc Phong.
-"Có thật không vậy?" Thẩm phán hỏi nhỏ.
-"Ngài cứ nhìn đi,giọng nói,gương mặt này không thật thì là gì nữa." Hà Trạch đáp.
Thẩm phán tức run người đập mạnh vào bàn,gương mặt đằng đằng sát khí nhìn về phía Nhân Trịnh Kha nhưng ông ta không để ý vẫn đứng cười vẻ mặt đắc thắng.
-"Đem Phan Hình Trí đến đây đi. Chắc là hắn ta cũng góp phần không nhỏ trong vụ việc mưu hại tôi đâu nhỉ,Nhân Đại tướng."
Ánh mắt của Âu Diệc Phong như muốn thiêu đốt luôn cả cái phiên toà này vậy. Cảm thấy phiên toà bỗng chốc thật trở mên ngột ngạt.
-"Đưa Phan Hình Trí đến đây." Thẩm phán ra lệnh ngay lập tức Phan Hình Trí đã bị áp giải đến phiên toà.
Phan Hình Trí được đưa đến trước mặt thẩm phán. Trước mặt thẩm phán hắn vẫn thản nhiên như không có chuyện gì.
-"Có phải cậu nhân lúc tôi không rõ sống chết nằm trong bệnh viện cậu đã lẻn vào phòng tôi phải không?"
Phan Hình Trị không vội từ từ cẩn thận trả lời câu hỏi của Âu Diệc Phong. -"Không,tôi không hề vào phòng của Thượng tướng. Ngài nói vậy là đổ oan cho tôi rồi."
Âu Diệc Phong cười khinh bỉ.
-"Thế là cậu không biết rồi trong phòng tôi có lắp camera ẩn đấy. Nếu cậu vẫn khăng khăng phủ định vậy thì được thôi tôi đành mở camera lên để kiểm chứng vậy."
Phan Hình Trí giật bắn người,hắn nào biết ở phòng làm việc của Âu Diệc Phong còn có camera ẩn chứ. Hắn sợ hãi,cúi gằm mặt xuống liếc sang Nhân Trịnh Kha. Âu Diệc Phong mở camera lên quan sát đúng thật là Phan Hành Trí đã vào lấy tờ số liệu thống kê vũ khí rồi lấy những tờ mật liệu còn cắp luôn cả chiếc đồng hồ hàng tỷ của Âu Diệc Phong.
Phan Hành Trí giờ chỉ biết im lặng. Bây giờ Nhân Trịnh không còn cười đắc thắng nữa,từ thế chủ động đã rơi vào thế bị động.
-"Phan Hình Trí,giờ còn biện minh thêm lời gì nữa không?"
-"Tôi...tôi...thật ra tôi bị Nhân Đại tướng ép buộc làm vậy thôi,Âu Thượng tướng xin hãy hiểu cho tôi."
Phan Hình Trí đúng là chưa đánh đã khai,sợ chết đến nơi nên mới bán đứng đồng minh như thế quả thật là hèn hạ,chẳng đáng mặt nam nhi. Loại người sợ chết bỏ bạn này khiến Âu Diệc Phong kinh tởm. Hắn đã biết rằng Nhân Trịnh Kha là kê đứng sau nhưng chưa nói ra mà phải bắt ép ông ta tự khai ai nào ngờ tên Phan Hình Trí này lại khai ra trước.
Nhân Trịnh Kha tức giận,hét vào Phan Hình Trí: -"Này Phan Hình Trí! Cậu ăn nói cho cẩn thận vào tôi bắt ép cậu từ khi nào cơ chứ."
Hà Trạch thấy Nhân Trịnh Kha hét làm ồn ào cả phiên toà liền cất tiếng: -"Thôi nào,bình tĩnh bình tĩnh. Nhân Đại tướng ông tức giận gì chứ,đừng làm ồn ào gây ảnh hưởng đến phiên toà. Dù sao cũng là một bọn với nhau cả mà nên hoà thuận mới phải."
Nhân Trịnh Kha lấy lại bình tĩnh sau đó nói tiếp: -"Cậu luật sư đây sao chắc chúng tôi là một bọn."
Ông ta vẫn tiếp tục nói càng nói càng cùn.
Hà Trạch cười cười. -"Chắc chứ,rất chắc là đằng khác. Nào nào,mọi người cùng nhau nghe một cuộc hội thoại nhé.
Hà Trạch bật phát đoạn hội thoại. Nghe thôi là cũng biết là giọng của Nhân Trịnh Kha và Phan Hình Trí. Nội dung của cuộc hội thoại ấy chính là hai người bày mưu tính kế cùng nhau hãm hại Âu Diệ Phong,dìm hắn xuống không thể nào mà ngẩng mặt lên. Chúng làm vậy là vì lòng đố kỵ lấn át trong lòng. Tại sao Âu Diệc Phong chỉ mới 28 tuổi thôi mà đã leo đến chức Thượng tướng,được mọi người tung hô. Còn được dự đoán năm 32 tuổi sẽ đạt được chức Đại tướng,trở thành Đại tướng trẻ tuổi tài ba nhất của đất nước.
Mọi người nghe xong đều xì xào bàn tán.
-"Ôi trời! Không Nhân Đại tướng lại có lonhf đố kỵ như vậy?"
-"Tôi cứ tưởng là ngài ấy chính trực và uy phong lắm cơ."
Nhân Trịnh Kha vẫn bất chấp tất cả diễn ra trước mặt tiếp tục tung lời biện minh.
-"Nếu như thật vậy thì sao? Vậy số vũ khí và ma tuý kia ở đâu?"
Hà Trạch cười lớn vào mặt ông ta.
-"Nhân Trịnh Kha,ông không thấy bản thân càng ngày càng nói ngu hơn rồi à. Số vũ khí và ma tuý đó chẳng phải chính ông là người rõ nhất sao."
Hà Trạch bắt đầu sai người đem máy chiếu vào sau đó cắm dây vào laptop rồi trình chiếu lên một đoạn video. Đó chính là đoạn video Nhân Trịnh Kha đêm hôm sai người lén lút vận chuyển vũ khí và ma tuý trong kho đem bán sang biên giới nhân lúc Âu Diệc Phong đang nằm viện,sau đó đổ hết mọi trọng trách lên Âu Diệc Phong.
Nhân Trịnh Kha bây giờ mới câm nín,vẻ mặt lo sợ,trên trán ướt đẫm mồ hôi.
Hà Trạch cười mỉa một câu: -"Sau này ăn vụng đừng đổ lỗi cho người khác."
Thẩm phán nhìn gã được Nhân Trịnh Kha xem là "nhân chứng". Gã ta hoảng sợ liền vội quỳ xuống.
-"Thẩm phán thật ra tôi ở nhà có mẹ già đau ốm,con nhỏ đói khát vì không còn cách nào nên đành phải nhận tiền của Nhân Trịnh Kha để làm nhân chứng nếu không cả nhà tôi sẽ chết mất.
Gã khóc đỏ cả mắt. Thẩm phán nhìn là biết những lời gã nói là thật nên cũng không hỏi gì nhiều. Định kết thúc phiên toà tuyên bố Âu Diệc Phong vô tội nhưng Hà Trạch xen vào nói thêm mấy câu.
-"Thẩm phán chớ đã vội,vẫn chưa thể kết thúc được đâu! Nhân Trịnh Kha còn có tội hành bao che cho vụ gϊếŧ người của cháu trai nữa kìa,không biết thẩm phán tính xử như thế nào đây."
-"Còn có vụ này nữa à? Nhân Trịnh Kha bị cáo nói đi chuyện bao che gϊếŧ người là như thế nào?" Thẩm phán ngơ người,tức giận quát lên.
Nhân Trịnh Kha không ngờ vụ việc năm ấy xảy ra thế mà giờ lại có người đào lại.
-"Đừng hỏi ông ta,chắc chắn ông ta là người kín mồm kín miệng không dễ gì mà ông ta khai đâu. Trước tiên hãy gặp người nhà của nạn nhân cái đã."
Minh Tiến từ dưới hàng ghế bỗng đứng phắt dậy đi lên phía trước,nơi đang là tâm điểm của phiên toà.
-"Thưa thẩm phán,tôi chính là người nhà của nạn nhân."
-"Được rồi! Vậy cậu hãy bắt đầu kể lại vụ việc xảy ra đi."
Minh Tiến kể lại hết toàn bộ sự việc của ba năm trước,về gia cảnh,về bố mẹ,về việc Nhân Đại Nguyên điên cuồng đâm từng nhát dao vào bụng mẹ,đến viên cảnh sát và Nhân Trịnh Kha. Cậu ta vừa kể không cầm được nước mắt,hai dòng nước chảy dài trên khuôn mặt.
Hà Trạch cho người đưa người cảnh sát của ba năm trước và Nhân Đại Nguyên đến toà. Thẩm phán cau mày tra hỏi viên cảnh sát thì hắn liền thừa nhận.
-"Thật ra lúc đấy tôi đã điều tra được vụ ân ấy định đem lên toà thì không biết ma xui quỷ khiến gì Nhân Đại tướng lại đến tìm gặp tôi sau đó đưa cho tôi một cái phong bì bên trong cũng những phải 30 triệu. Tôi nhất thời vì hồ đồ tham lam mà trót dại không phân biệt được đúng sai mà phán Nhân Đại Nguyên vô tội."
Nhân Đại Nguyên cả người run lẩy bẩy,nhìn về phía Nhân Trịnh Kha. -"Chú..."
-"Im mồm!" Nhân Trịnh Kha quát vào mặt hắn. Sự việc nay đã bại lộ,tất cả đã không còn,cái chức vụ Đại tướng này coi như cũng bỏ. Thân ông ta bây giờ lo chưa xong lấy hơi đâu mà lo cho Nhân Đại Nguyên.
Thẩm phán cuối cùng quyết định phán Âu Diệc Phong vô tội. Nhân Trịnh Kha vì ván chuyển vũ khí và ma tuý trong quân doanh buộc thêm tội trạng bao che gϊếŧ người án tù 5 năm,cách chức Đại tướng. Còn Nhân Đại Nguyên tội gϊếŧ người cướp của man rợ nên buộc án tử hình.
****HẾT CHƯƠNG 54****
Trời ui ba tháng nay bận học mấy má ưi nên là hổng có chương mới,bữa giờ xin hứa sẽ cố gắng chăm chỉ ra chương để nhanh chóng kết thúc bộ truyện. Cảm ơn mọi người^^
*Nhớ nhấn sao cho tui nhen!