Bảo Bối Phong Cách Thích Trêu Chọc Thượng Tướng

Chương 51: Ngày xét xử(1)

Thoáng chốc cũng đã đến ngày xét xử. Âu Diệc Phong được một số viên cảnh sát dẫn đến toà án. Nơi đây đã tập trung đông đủ từ đại uý,thượng tá,trung tướng đến đại tướng. Tất cả có mặt ngày hôm nay để xem rõ thục hư của vụ việc này như thế nào. Toà án quân sự gồm có thẩm phán,hội thẩm,kiểm soát viên,thư kí,bị cáo. Tất cả đang chuẩn bị lại nghiêm ngặt để bước vào buổi xét xử.

Đúng 8 giờ!

-"Kính thưa tất cả các quý vị có mặt trong buổi xét xử ngày hôm nay, vui lòng tất cả ngồi lại ngay ngắn và chỉnh tề để chúng ta bắt đầu vào việc chính của ngày hôm nay." Thẩm phán dõng dạc.

-"Kính thưa các viên chức,công chức,Đại tướng. Như chúng ta đều đã biết vụ xét xử này liên quan đến bị cáo Âu Diệc Phong,là một Thượng tướng tài giỏi trong quân đội đang được tình nghi là giao dịch ma tuý trai phép,buôn bán vũ khí trong quân đội khi chưa được sự cho phép của cấp trên. Và người khởi tố bị cáo Âu Diệc Phong chính là Đại tướng Nhân Trịnh Kha,người đã phát hiện ra sự việc này."

-"Được rồi! Vậy trước tiên cho tôi xin hỏi bị cáo Âu Diệc Phong một điều nhé. Bị cáo là một Thượng tướng nên câu hỏi này chắc cũng không quá khó,hãy trả lời cho tôi người buôn bán vận chuyển vũ khí trái phép bị xử phạt như thế nào?"

-"Theo điều 251 bộ luật hình sự 2015 và được bổ sung 2017 về tội mua bán vận chuyển ma tuý như sau: 1. người nào mua bán trái phép thì bị phạt tù từ 02 đến 07 năm; 2. nếu phạm tội có tổ chức từ hai người trở lên,lợi dụng quyền hạn,chức trách,dưới 16 tuổi,các chất cấm thuốc phiện,nhựa cần sa,tái phạm nghiêm trong sẽ bị phạt tù từ 07 năm đến 15 năm."

Hỏi câu này liệu có phải là quá dễ đối với một người như hắn không?

-"Rất tốt! Vậy bị cáo có biết mình phạm tội thuộc khoản nào của điều 251 không?"

Hắn đứng nghiêm,im lặng không nói gì. Hắn thừa biết rằng mình sẽ bị buộc tội vào khoản nào nhưng không dám nói. Hắn thừa biết rằng bản thân mình bị người khác hãm hại,đổ oan,muốn nhấn chìm hắn xuống đầm lầy đen mà không bao giờ ngóc đầu lên được.

-"...Với cương vị là một Thượng tướng tôi xin thề rằng mình chưa bao giờ làm những việc này cả."

Nhân Trịnh Kha đứng bên nghe thấy vậy thì lên tiếng: -"Cậu đang cố gắng phủ nhận những việc làm mà cậu gây ra hay sao,Âu Diệc Phong? Cậu nói những việc này không phải cậu làm thì hãy chứng minh cho tôi xem nào."

Chứng minh sao? Chỉ cho một ngày thôi thì làm sao có thể tìm ra nhân chứng và vật chứng nhanh đến thế cơ chứ.

-"Vậy Đại tướng Nhân hãy đưa ra bằng chứng để ông kết rằng bị cáo Âu Diệc Phong phạm tội đi."

-"Được thôi! Hãy đưa nhân chứng và vật chứng lên đây nào!"

Nhân Trịnh Kha vỗ tay mấy cái binh sĩ đã dẫn theo một người đàn ông râu ria lên trước toà.

-"Thưa thẩm phán,đây là nhân chứng của tôi."

Mọi người ở hàng ghế bây giờ liền dồn hết ánh nhìn vào người đàn ông kia,Âu Diệ Phong cũng theo đó mà nhìn chằm chằm vào hắn.

-"Người đàn ông này chính là người buôn bán và vận chuyển ma tuý mà tôi đã bắt được vào tuần trước. Sau khi điều tra và kiểm soát thì tôi đã phát hiện được trong túi áo của có vô số giấy tờ,lấy ra xem thì đó là giấy tờ buôn bán ma tuý trên đó có viết người giao dịch với chúng là Âu Diệc Phong. Lần đầu nhìn đầu nhìn qua thì tôi vẫn không tin lắm nhưng sau khi đối chiếu chữ kí và dấu vân tay thì đúng hoàn toàn là của Thượng tướng Âu. Nếu không tin thẩm phán và hội thẩm phán mọi người cứ đối chiếu xem thử."

Kiểm soát viên cầm lấy mấy tờ giấy bảo người đưa đến mấy giấy tờ trước kia Âu Diệc Phong đã kí để đối chiếu,đưa hình mẫu giấu vân tay kiểm tra. Sau 10 phút kiểm nghiệm thì cuối cùng đã xong. Theo kết quả kiểm nghiệm cho thấy dấu vân và chữ kí đều là của Âu Diệc Phong.

Thẩm phán cầm mấy toè giấy rồi quay qua hỏi tên người đàn ông kia. -"Tất cả mấy cái này đều là thật sao? Có thật là anh đã buôn bán ma tuý với Âu Diệc Phong không?"

Người đàn ông run người,liếc mắt ra phía đằng dau thì thấy Nhân Trịnh Kha đang trừng mắt liền liếc mắt lên trên nhìn thẩm phán nói: -"Chính Âu Diệc Phong đã giao dịch cho chúng tôi ma tuý,cứ mỗi tháng hai lần chúng tôi sẽ hẹn nhau tại một căn nhà hoang ven khu nhà của dân."

-"Ông có chứng cứ nào nữa không? Tôi muốn nó xác thực hơn một chút."

Ông ta mò mẫm trong túi áo của mình rồi đưa ra một chiếc đồng hồ nhìn rất sang trọng và đắt tiền.

-"Đây là chiếc đồng hồ của Âu Diệc Phong,hắn ta đưa cho tôi bảo là tiền hợp tác trong thời gian qua."

-"Đưa đến cho Âu Diệc Phong xem đi."

Hắn cầm lấy chiếc đồng hồ,không thể nào tin được nó rất giống với chiếc đồng hồ của hắn. Đây là một chiếc đồng hồ rất đắt tiền,số lượng có hạn không phải muốn là mua được dễ dàng. Chiếc đồng hồ này đã được hắn đeo vào cuộc họp nhiệm kì lần trước,ai cũng phải ngắm nhìn nó,chói loá thế kia mà. Nhưng hắn nhớ rõ ràng đã cất nó trong tủ ở phòng làm việc rồi mà,sao bây giờ nó lại ở trong tay người đàn ông kia? Thật khó tin.

Nhân Trịnh Kha trên môi nở một nụ cười đắc ý.

-"Nhân chứng vật chứng rõ ràng như thế này cậu còn chối được nữa không?"

-"..."

-"Số ma tuý không cánh mà bay,số vũ khí biến mất dần dần tất cả đều là do cậu hết Âu Diệc Phong."

Ngô Lý Sang ngồi ở phía sau chẳng biết nên làm gì,chỉ ngồi im mà suy nghĩ. Dù gì cũng là đồng nghiệp làm nhiệm vụ với nhau trong suốt mấy năm qua,tận mắt thấy cảnh anh bạn của mình gặp khó khăn mà không làm gì được,cảm thấy trong lòng thật bức bối.

-"Như mọi người đều thấy,tất cả đã rõ ràng ngay trước mắt. Ai cũng đều thấy,cũng đều nghe tất cả. Vậy tôi xin kết án..."

-"Khoan! Chờ đã!"

Một cô gái nhanh chân chạy vào trong,đứng ở giữa toà hét lớn.

-"Xin hãy cho chúng tôi thêm chút thời gian nữa được không? Một chút thời gian nữa để tìm chứng cứ."

-"Cô là..."

-"Tôi tên là Lâm Như. Tôi xin thẩm phán hãy tạm thời dừng cuộc xét xử này lại và tiếp tục cuộc xét xử này sau ba ngày nữa được không?"

-"Chẳng phải trước đó đã cho thời gian tối thiểu là một ngày rồi sao?"

-"Nhưng nó là quá ít. Một ngày ngắn ngủi làm sao mà tìm ra được chứ. Hãy cho chúng tôi thêm ba ngày nữa thôi."

Cô đứng trước toà khẩn thiết van xin. Ngô Lý Sang nghe vậy cũng vội vàng đứng dậy.

-"Xin hãy cho chúng tôi thêm thời gian ba ngày nữa."

-"Đại tướng Ngô..."

-"Thẩm phán,chúng ta nên giải quyết vụ việc này để tránh đêm dài lắm mộng." Nhân Trịnh Kha cắt ngang.

Thẩm phán ngồi yên suy ngẫm hồi lâu,thở dài nói:

-"Tôi sẽ cho thời gian thêm ba ngày nữa để tìm chứng cứ,buổi xét xử hôm nay hãy dừng lại tại đây và sẽ được hoãn đến ba ngày sau. Tất cả mọi người giờ có thể trở về."

Cô vui mừng nhìn về phía Âu Diệc Phong,lon xon chạy tới phía hắn.

-"Chúng ta đi thôi nào!"

****HẾT CHƯƠNG 51****

nhấn sao cho tui nha