Ngay sau khi Âu Diệc Phong bị mấy viên cảnh sát đưa đi,Lâm Như khó hiểu liền bắt một chiếc taxi đuổi theo xe cảnh sát đến tận quân khu. Cô nhanh chân chạy một mạch vào trong quân khu,tìm đến phòng làm việc của Ngô Lý Sang,mở tung cánh cửa ra làm ông ta đang ngồi trong phòng bỗng giật mình.
-"Gì vậy?"
Cô thở hộc,chạy nhanh quá nên mất sức ,không nói được rõ câu.
-"Cậu...hộc...cháu...có...hộc..."
Ngô Lý Sang bước tới đỡ lấy cô vào ngồi xuống ghế.
-"Cháu cứ ngồi xuống đây đã đi có chuyện gì từ từ hẵng nói."
Cô ngồi xuống hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh,điều chỉnh nhịp thở lại bình thường.
-"Uống một ly trà đi."
-"À vâng,cháu...cảm ơn!"
Cô hai tay nhỏ bé cầm lấy ly trà,trà vẫn còn nóng,mùi hương bay bổng trên không. Cô đưa ly trà gần miệng,một ngụm nốc hết ly trà nóng ấy.
-"Cậu! Âu Diệc Phong sao lại bị mấy viên cảnh sát bắt đi vậy? Có chuyện gì sao ạ?"
Sắc mặt Ngô Lý Sang u ám,ông đưa tay xoa nắn vầng trán nhăn nheo luôn lo nghĩ của mình. Thở dài một hơi ông nói với Lâm Như:
-"Âu Diệc Phong,cậu ta bị tình nghi buôn bán vũ khí trong kho không hợp pháp với các nước lân cận,giao dịch số ma bị tịch thu cho mấy tay xã hội đen."
-"Hả?"
Cô đứng hình mất chục giây. Thế quái nào mà anh ta lại làm mấy cái việc này được chứ. Quả là khó tin mà.
-"Chắc chắn là anh ta bị người khác hãm hại rồi."
-"Ừ,ta cũng nghĩ như vậy nhưng bây giờ chúng ta không có chứng cứ nào để chứng minh cậu ta trong sạch cả. Vả lại ngày kia đã là ngày xét xử."
-"Ngày kia ấy ạ? Nhanh vậy sao?"
-"Ừ! Có vẻ như tên hãm hại ấy muốn Âu Diệc Phong bị cách chức,hoặc cũng có thể là hắn ghét sự thông minh của cậu ta,là kẻ ngán đường của hắn."
Cô sắc mặt căng thẳng,suy nghĩ thế nào cũng không ra. Cô bỗng dưng liền đứng phắt dậy.
-"Cháu sao vậy?"
-"Cháu cần phải gặp Âu Diệc Phong một chút. Anh ta đang ở đâu vậy ạ?"
-"Cậu ta đang ở phòng giam."
-"Cháu hiểu rồi,cháu xin phép!"
Nói rồi cô liền rời đi,cô hỏi những người đứng canh gác nhà giam về chỗ của hắn.
-"Âu Diệc Phong!"
Hắn đang nằm thảnh thơi trong phòng giam liền bị tiếng kêu trong trẻo của Lâm Như gọi dậy.
-"Hử?"
Hắn ánh mắt nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô chạy đến gần mình.
-"Cô chạy đến đây làm gì?"
-"Tôi chạy đến đây tìm anh chứ còn làm gì nữa."
-"Gặp tôi?"
-"Anh bị người ta hãm hại đến đây à?"
-"Không liên quan đến cô đâu,về đi."
-"Tôi tin chắc rằng anh không làm mấy chuyện này."
-"Về đi!"
-"Cứ tin tôi,tôi hứa sẽ tìm ra chứng cứ để chứng minh anh trong sạch với mọi người."
-"Tôi nói cô không hiểu hay không nghe vậy,tôi nói là cô CÚT VỀ ĐI!"
-"..."
-"Đây là chuyện của tôi và không liên quan đến cô bớt xía vào chuyện của tôi đi,cô có biết là cô phiền lắm không."
Sắc mặt cô tối sầm lại. -"Anh vừa nói gì xong cơ?"
-"Tôi nói là cô cút về,đừng làm phiền tôi."
-"Anh...Cẩu Diệc Phong,anh được lắm tôi đã có lòng tốt đến giúp anh thế mà anh không cảm kích thì thôi mắc mớ gì lại bảo tôi cút chứ?"
-"Phiền chết đi được,cút khỏi mắt tôi đi."
-"Anh...được lắm,thế tôi cút cho anh xem cứ chờ đấy đại cẩu."
Hắn hướng mắt theo bóng dáng cô rời đi. Hắn chợt nhận ra rằng bản thân mình nãy có chút nặng lời tự lấy tay đấm thẳng vào mặt một cái nhẹ. Ây ya,dù sao thì người ta cũng là con gái mà,nội tâm mong manh yếu đuối dễ bị lay động đáng ra không nên nói mấy câu đấy đấu. Thôi thì lúc nào ra tù hãy tự đến chùa để sám hối nhé chàng trai trẻ.
Cô hậm hực nắm chặt tay,bặm môi rời đi. Tức giận,ấm ức,hờn dỗi tất cả bây giờ tích tụ lại trong trí óc của cô. Đồ đáng ghét này ngày hôm qua còn ôn nhu,tính cách bình thường mà nay lại lên cơn à.
-"Đồ thần kinh,đồ chết tiệt,đồ đại cẩu,đồ đa nhân cách,đồ trốn trại. Anh bị bắt đi tù là dừa lắm,người như anh phải án tù mười năm."
Cô vừa đi vừa chửi rủa hắn,ước gì lúc ấy hắn không ở trong tù thì cô đã túm lấy cỏi áo đấm cho hắn mấy đấm rồi. Cô đấm mạnh vào tường cho hả giận.
-"A mẹ ơi! Đau thế,tường gì mà cứng thế này,điên mất."
Đi qua trước một căn phòng cô bỗng dừng lại,có người đang nói gì ở trong đó. Vì bản tính tò mò nên cô lại gần,ghé sát tai vào cửa,âm thanh cuộc nói chuyện cô đều nghe rõ.
-"Sao rồi? Đã chuẩn bị xong xuối chưa?"
-"Tất cả đã chuẩn bị đâu vào đấy chỉ chờ đến ngày xét xử nữa thôi."
-"Haha tốt lắm. Nhưng cậu có đảm bảo chắc chắn rằng tên kia sẽ không nói mấy cái lời vớ vẩn gì không đấy."
-"Chắc chắn thưa ngài,hắn ta là một gã nghèo vì không có tiền mua thuốc cho mẹ già nên tôi đã mua chuộc hắn,nếu như hắn dám làm sai kịch bản thì bà mẹ già của hắn sẽ không còn tồn tại nữa đâu."
-"Hahaha! Được lắm,rất tốt cái ta thích nhất ở cậu chính là bnar chất mưu mô biết tính uoans mọi thứ chu toàn như này."
-"Lần này thì Âu Diệc Phong có mà thoát đằng trời."
Lâm Như ở bên ngoài nghe thì há hốc mồm không thể ngờ được,biết ngay là sẽ có người hãm hại hắn mà bây giờ phải báo ngay cho cậu biết mới được.
Bộp
Điện thoại của cô rơi xuống nền nhà đã gây nên tiếng động làm người ở bên trong phát hiện ra.
-"Ai đang ở ngoài đấy?"
Một người bước đến mở toang cánh cửa ra thì không có ai ở bên ngoài cả. Ngó nghiêng xung quanh một lượt rồi nhìn xuống giữa sàn có chiếc lắc tay màu vàng óng ánh. Cầm lên ngắm nghía một hồi rồi nhếch môi cười.
-"A ha,con chuột nhắt này mày sẽ không thoát khỏi tao đâu!"
****HẾT CHƯƠNG 50****
Ồ hố! Một tháng rồi nè^^
Tiếp tực ấn sao để ủng hộ nha🌟