Bảo Bối Phong Cách Thích Trêu Chọc Thượng Tướng

Chương 48: Cảm ơn vì đã tỉnh lại

Cô thấy hắn dậy thì cứ khóc nức nở,khóc không nói được nên lời. Đây liệu là cảm giác vui mừng hay hạnh phúc? Vui mừng,hạnh phúc đến khó tả cái khoảnh khắc mà Âu Diệc Phong cất lên tiếng nói chính là lúc hy vọng sống trong cô trở lại.

Âu Diệc Phong sức lực bây giờ rất yếu,sắc mặt vẫn đang tái nhợt. Bàn tay thô to và lạnh lẽo của hắn vẫn đang áp trên má của cô hắn cười nhẹ một cái rồi nói với cô giọng yếu ớt:

-"Cô...không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"

Trong cái tình cảnh này mà hắn còn hỏi vậy nữa là sao chứ? Nhìn thử bản thân hắn xem,đang yếu ớt nằm trên giường bệnh thế kia không biết lo cho mình mà còn lo cho ai nữa chứ.

-"Tôi không sao cả,anh không thấy sao tôi khoẻ mạnh chạy tung tăng như thế này thì mới đến thăm anh được chứ."

-"Ừm! Không sao là tốt rồi!"

Âu Diệc Phong nhìn chằm chằm mãi vào gương mặt của cô,hắn ôn tồn lại hỏi: -"Sao cô khóc thế?"

-"Hả? Không,không có gì."

Cô ngượng nghịu vôi vàng lau đi nước mắt trên mặt mình rồi đứng dậy.

-"Để tôi gọi bác sĩ đến cho anh nhé!"

-"Này!"

Trước lúc cô bước chân đi hắn liền kéo tay cô lại khiến cô giật mình mất thăng bằng mà ngã nhào luôn trên người hắn. Cô như thế vô ý để tay chạm vào vết thương ở phần bả vai của Âu Diệc Phong làm hắn "Ah!" lên một tiếng.

Cô xấu hổ vô cùng liền đứng thẳng người dậy thụt lùi ra sau vài bước. Tình huống bây giờ thật khó xử quá đi mà!

-"Tôi vô ý quá,xin lỗi anh!"

-"Ừ,không sao. Cô cũng không cần đi gọi bác sĩ đâu tôi muốn yên tĩnh một chút."

-"Vậy tôi sẽ ra ngoài để anh một mình nghỉ ngơi nhé?!"

-"Cô ở đây đi,chẳng phải lúc nãy cô đã khóc và than vãn cầu mong tôi tỉnh lại hay sao? Giờ tôi tỉnh lại đây rồi thì cô lại liền muốn quay xe và quấn gói đi xa khỏi tôi à?"

-"Khoan đã,anh nghe hết những lời tôi nói luôn rồi à?"

Cô hoảng hốt,ngạc nhiên. Mấy cái lời cô than vãn ấy cùng với tiếng khóc hắn ta nghe hết rồi sao? Cái tên này chẳng lẽ là giả vờ nằm bất tỉnh đến mấy ngày để nhận được sự quan tâm từ người khác à? Tên chết tiệt này!

-"Không hẳn là nghe hết,nói chung là chỉ nghe được chút thôi yên tâm đi."

-"Phù! Tôi còn cứ tưởng..."

Không nghe hết là may rồi chứ nếu không thì sau này mà gặp mặt hắn thì cô sẽ làm sao đây? Sẽ đỏ mặt vì ngượng chết mất,chắc sẽ đào cái lỗ nào đó mà chui xuống ngay lập tức quá.

-"Nhưng mà những cô nói lúc nãy với tôi đều là thật lòng mà đúng không?"

-"À...ừ..."

-"Thế còn khóc là cũng khóc vì tôi đúng chứ?"

-"..."

Aaaa! Cái tên này đừng có hỏi mấy cái câu vớ vẩn này nữa được không,làm người ta ngại chết đi được. Đúng là vẫn đáng ghét như ngày nào mà nhưng không sao thấy hắn vẫn còn đủ sức mà trêu chọc cô thế này là được rồi.

Âu Diệc Phong trong lòng có chút vui mừng,trái tim cứ đập thình thịch thình thịch,trong lòng cứ xôn xao. Một cảm xúc khó tả. Những giọt nước mắt long lanh ấy cùng với những lời nói chân thành mặc dù không thể nghe hết tất cả nhưng chỉ một chút như thế thôi cũng đủ để hắn vui rồi.

-"Hahaha!"

-"Tự nhiên cười vậy là sao chứ hả?"

-"Hửm? Cô thử đoán xem tôi cười vì điều gì?"

-"Anh cười tôi?"

-"Tại sao tôi lại cười cô?"

-"Hừ,chẳng phải mọi khi anh đều nói là mặt tôi trông thật ngu ngốc như con gấu trúc hay sao?"

Mặt cô giận dỗi,phũng phịu liếc mắt nhìn sang chỗ khác. Hắn nghe thế mà phì cười. Ừ thì đúng là thường ngày hắn đều nói cô như thế thật nhưng cô cũng đâu có phải là dạng vừa gì gọi hắn là Cẩu Diệc Phong. Có qua có lại cả thôi mà,haha.

-"Nhưng mà dù sao thì cũng cảm ơn anh."

-"Vì điều gì?"

-"Cảm ơn vì đã tỉnh lại."

Âu Diệc Phong cười vui vẻ,lần đầu tiên cô thấy hắn cười như thế này,cười tươi một cách nhẹ nhàng và không những thế lúc cười trông hắn cũng hơi bị đẹp trai à nha.

Hai người nói chuyện một lúc thật lâu rồi sau đó cô đi gọi bác sĩ đến xem tình trạng sức khoẻ của hắn. Bây giờ sức khoẻ đã trở nên tốt hơn nhiều rồi,không có gì đáng lo ngại nữa cần tỉnh dưỡng tại đây một tuần rồi mới được xuất viện.

Âu Diệc Phong đã ngủ thϊếp đi từ lúc nào không hay,sắc mặt hắn ta đã trở nên tốt hơn không cò vẻ trắng bệch nhợt nhạt ấy nữa. Lâm Như lẳng lặng đứng một bên nhìn hắn ngủ rồi cười rồi rời đi.

Một tuần sau,ngày mà Âu Diệc Phong xuất viện cô hớn hở đến bệnh viện đứng chờ hắn ở phía hành lang. Hắn giờ sức khoẻ đã tốt nhưng cũng có nhiều hạn chế như tránh vận động mạnh kẻo làm hở miệng vết thương. Hắn mặc quần tây màu tối,mặc chiếc áo sơ mi trắng,đi đôi giày màu đen loáng bóng nhìn thật phong độ và lãnh đạm.Một người đàn ông trên người mang đầy đủ các tính chất mà các cô gái mê mẩn,đẹp trai,cao to,gương mặt sáng sủa,công việc ổn định khiến ai cũng kính nể. Thế nhưng tiếc mỗi cái là vẫn 28 tuổi rồi nhưng vẫn chưa cưới được vợ không biết là do quá kén chọn hay là do không ham muốn nữ sắc thế không biết.

-"Âu Diệc Phong! Bên này này!"

Cô gọi lớn,vẫy vẫy tay cho hắn thấy mình ở bên này. Chẳng biết sao hôm nay cô lại nhiệt tình,niềm nở đón hắn thế không biết. Ay ya! Lại có âm mưu gì nữa rồi phải không đây?

-"Ồ! Cô chờ tôi à?"

Hắn vừa đi vừa nói,sải từng bước chân về phía cô.

-"Hehe! Chờ anh chứ gì nữa,đi thôi nào bụng tôi kêu lên rồi đấy!"

-"Hử? Khoan đã? Đi đâu cơ?"

-"Anh còn giả ngốc nữa à,anh hứa với tôi ra rằng sẽ đãi tôi một bữa rồi còn gì. Giờ chính là thời gian thích hợp nhất để anh thực hiện lời hứa của mình đấy,anh cũng không bận gì mà."

-"Được thôi!"

Haizz. Âu Diệc Phong lại hứa thế này với Lâm Như từ thế nào thế không biết. Lâm Như là một con người tràn đầy tâm hồn ăn uống,nhắc đến đồ ăn là cô lại sáng mắt lên.

Hai người mới ra tận cửa bệnh viện thì đột nhiên lại bị chặn lại bởi một đoàn cảnh sát. Không nói không rằng một người trong số họ trực tiếp đến còng tay của Âu Diệc Phong lại.

-"Xin thứ lỗi thưa Thượng tướng,mong ngài sẽ hợp tác với chúng tôi."

Lâm Như hoảng loạn: -"Này các người đang làm gì vậy? Có biết là Thượng tướng của các người mới khoẻ bệnh xong không thế hả?"

-"Chuyện này là sao đây?" Âu Diệc Phong giọng lạnh hỏi.

-"Mời ngài đi theo chúng tôi,ở đây nói không tiện lắm,thứ lỗi cho chúng tôi thưa ngài."

Trong lúc cô còn đang chưa hiểu chuyện gì thì đoàn cảnh sát ấy đã đưa còng tay đưa Âu Diệc Phong đi.

Chuyện này là sao vậy chứ?

****HẾT CHƯƠNG 48****

Rắc tí muối cho cuộc sống thêm mặn mà nào

Nhớ nhấn sao để ủng hộ cho truyện của tui nhé