Sáng sớm tinh mơ một cô gái trong phòng bệnh tỉnh dậy,cô vươn vai mệt mỏi đầu không biết sao cứ đau đau. Cô gái dụi mắt sau đó hướng về phía cửa kính bên ngoài đầu óc vẫn còn chút mơ hồ. Rồi bỗng chợt nhận ra điều gì đó khác biệt liền đảo mắt nhìn xung quanh.
-"Ầy! Đây là nơi nào thế,tại sao mình lại ở đây nhỉ?"
Cô gái hoang mang,ngơ ngác vẫn không biết là mình đang ở trong bệnh viện.
-"Cô Lâm Như dậy rồi sao?"
Một người bác sĩ bước vào phòng bệnh cất lên tiếng hỏi.
Cô nhìn người bác sĩ từ trên xuống dưới một lượt rồi trố mắt hỏi: -"Vậy tôi là đang ở trong bệnh viện à?"
-"Đúng vậy!" Người bác sĩ điềm đạm trả lời.
-"Ôi trời! Sao tôi lại ở đây thế này?"
-"Cô không nhớ gì sao?"
Cô im lặng cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Cô giật mình hỏi người bác sĩ.
-"Người đàn ông đi cùng với tôi anh ấy đâu rồi? Anh ấy có sao không?"
-"Cô bình tĩnh nào,ý cô là Thượng tướng Âu sao? Haizz tình trạng của cạu ấy không được tốt lắm đến giờ vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh,vết thương ở vai và ở chân khá là nghiêm trọng."
Cô nghe vậy thì ngơ người. Anh ta vậy là vẫn còn đang hôn mê. -"Khi nào anh ấy có thể lại tỉnh lại?"
-"Ừm...cái này thì chúng tôi không thể đoán trước được,việc cậu ấy tỉnh dậy sớm hay muộn hay ra sao thì bây giờ chỉ tuỳ thuộc vào cậu ấy chúng ta việc phải làm giờ đây là chờ đợi."
-"..."
Âu Diệc Phong cũng chỉ vì cứu cô hắn mới bị thương nghiêm trọng như thế cũng chỉ vì lo lắng cho sự an nguy của cô giờ mà hắn như thế này khiến cho cô có phần tự trách mình,trách bản thân rằng mình vô dụng chỉ biết gây rắc rối cho người khác. Hắn lỡ như mà có chuyện gì thì cô sẽ cảm thấy ây náy và hối hận biết bao.
-"Cô Lâm Như dù sao cô cũng chỉ mới tỉnh dậy nên nghỉ ngơi chút đi,cô cũng đã bất tỉnh hai ngày liền rồi đấy nếu như có chuyện gì về Thượng tướng Âu tôi nhất định sẽ báo cho cô ngay. Giờ cô nghỉ ngơi đi!"
Bác sĩ đi ra khỏi phòng bệnh,cô từ từ mà nằm xuống giường kê đầu trên chiếc gối trắng mềm mại. Nằm ngước nhìn lên trần nhà mà suy tư,nhớ lại những chuyện cũ trước đây. Cô nhớ về làn đầu tiên gặp mặt hắn,lần đầu làm nhiệm vụ với hắn tất cả đều lần lượt ùa về. Cái cảm giác ấy vẫn còn nguyên,vẫn còn,cô vẫn nhớ như in những lúc mà hai người cãi nhau,chặt chém nhau trong mỗi ngày. Cái lúc mà cô dường như tuyệt vọng nhất thì chính hắn,người đàn ông mang tên Âu Diệc Phong ấy đã đem lại cho cô một tia hy vọng,một tia sáng để cô có thể cố gắng yên tâm mà tận hưởng cuộc sống.
Khoé mắt cô bỗng cay cay cứ thế mà dễ dàng rơi lệ. Đây chính là lần đầu tiên,lần đầu mà cô rơi lệ vì một người đàn ông thậm chí trước đó có lúc cô đã ghét cay ghét đắng. Một người xa lạ chốc lát lại trở thành người không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Cô cũng chẳng thể phán biết được thứ tình cảm mà cô dành cho hắn ta là gì.
Ngày qua ngày,cứ mỗi sáng sớm hễ thấy bác sĩ đi vào cô lại hỏi tình trạng sức khoẻ của Âu Diệc Phong như thế nào. Bác sĩ ngán ngẩm lắc đầu.
-"Vẫn chưa có tiến triển gì."
-"Phòng anh ấy nằm ở đâu? Tôi muốn đến thăm anh ấy."
-"Tôi nghĩ rằng cô vẫn nên ở đây thì hơn."
Cô chả quan tâm đến lời nói của bác sĩ luôn nằng nặc hỏi phòng bệnh của Âu Diệc Phong ở đâu.
-"Nếu bác sĩ không trả lời thì tôi đây sẽ tự mình đi tìm vậy."
Cô bước chân xuống khỏi giường mới đi đến cửa thì bác sĩ ở phía sau cất tiếng.
-"Haizz,cô đúng thật là cứng đầu mà! Thôi được rồi để tôi dẫn cô đi vậy."
Sau đó bác sĩ cùng Lâm Như đi đến phòng bệnh của Âu Diệc Phong. Lâm Như đứng áp sát trước của kính,đập vào trong mắt cô là hình ảnh người đàn ông nằm bất động trên giường bệnh. Cô muốn mở cửa đi vào trong nhưng lại bị bác sĩ cản lại.
-"Xin lỗi nhưng cô không được vào trong,cô chỉ được phép đứng ngoài này thôi."
-"Tránh ra đi để tôi vào trong."
-"Xem đến đây là được rồi giờ thì để tôi dẫn cô về phòng."
-"Tránh ra đi,đừng có mà cản đường tôi."
-"Cô đến lúc trở về rồi."
-"Tôi đã bảo là tránh ra rồi mà,anh điếc à?"
Trước sự bướng bỉnh ngoan cố này của Lâm Như bác sĩ bất lực chỉ đành để cho cô vào trong.
Cô bước đến phía giường,nơi mà hắn đang nằm bất động ở đấy. Cô kéo chiếc ghế lại ngồi sát bên giường nhìn hắn. Khuôn mặt quen thuộc ấy trông nhợt nhạt,trắng bệch. Cô đắm đuối nhìn hắn,giơ bàn tay hắn lên mà nằm chắt. Cô nhắm mắt lại cầu mong Âu Diệc Phong sẽ mau tỉnh lại,cầu trời cầu phật cho sức khoẻ của hắn ta.
-"Này Âu Diệc Phong làm ơn đi,nếu anh có nghe thấy tiếng gọi của tôi thì mau dậy đi. Đồ ngốc này anh làm gì mà ngủ suốt cả tuần liền vậy hả? Anh có biết là tôi lo lắng cho anh lắm không? Mau tỉnh dậy đi mà. Chẳng phải anh đã hứa với tôi rằng sau này tôi có gặp nguy hiểm gì anh cũng sẽ đến và bảo vệ tôi,thế mà giờ đây anh lại nằm ì như thế này thì lỡ mai này tôi mà có bị người ta ức hϊếp bắt cóc thì phải làm sao đây chứ? Đến lúc đó chẳng phải anh chính là đồ Thượng tướng không biết giữ lời hứa hay sao?"
Cô ngồi vừa trách móc vừa than vãn,chẳng biết từ bao giờ trên gương mặt xinh đẹp của cô lại xuất hiện hai dòng nước mắt. Cô sụt sịt nói hết những điều trong lòng mình mà trước đây chưa nói với hắn,nói hết tất cả những điều mà cô nghĩ về hắn nhưng liệu hắn có nghe thấy không?
Thật thần kì làm sao! Cứ như một phép màu vậy! Tay của Âu Diệc Phong bỗng cử động đôi mắt hé mở ra. Bàn tay bị cô nắm chặt hồi này liền giơ lên,áp sát vào má cô.
-"Này...cô sao lại khóc thế?"
Cái giọng nói trầm trầm ồm ồm quen thuộc ấy không lẫn đi đâu được. Cô không kìm nén nổi cảm xúc của mình nước mắt cứ như tích trữ hồi nãy đến giờ liền trào ra. Dường như đức phật trên cao đã nghe thấy lời thỉnh cầu của cô. Đây liệu có phải sự may mắn,sự ban phước của thần linh hay không.
****HẾT CHƯƠNG 47****
Hi mọi người~
Nhấn sao để ủng hộ tui nha