Quốc Gia Phát Cho Tôi Một Omega Rất Ngọt!

Chương 16

"Bộ em là heo sao? Không những ham ăn ham ngủ mà còn sinh nhiều như vậy?"

Bạch Nguyệt Minh lặng lẽ mở to mắt nhìn hắn, "Anh không thử sao biết."

Bạch Nguyệt Minh nói xong tiếp tục nhắm mắt lại cầu nguyện, danh sách nguyện vọng của cậu có hơi dài, nào là ngày mai trời đừng mưa nào là nam chính trong phim truyền hình cậu xem gần đây đừng chết, lải nhải trước sau hơn mười phút, Lý Hàn Trạch nghe cũng cảm thấy vui vẻ.

Lý Hàn Trạch nằm ở đó nhìn chăm chú bóng dáng nhỏ xinh của Bạch Nguyệt Minh. Hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ kết hôn, cưới được một đứa nhỏ xinh đẹp như vậy, có lẽ hết thảy đều là định mệnh an bài, để hắn ngày hôm đó gặp được Bạch Nguyệt Minh, lại trùng hợp ngay lúc cậu vì bệnh mệt mỏi ngã vào người hắn, làm hắn mềm lòng mang người về nhà.

Nếu là một omega khác có lẽ chính hắn cũng không để ý như vậy. Ai cũng sợ hắn, không dám đến gần hắn, chuyện này vẫn luôn khiến hắn cảm thấy rất cô đơn. Bạch Nguyệt Minh không giống vậy, cậu luôn tìm cách hấp dẫn sự chú ý của hắn, mỗi ngày ríu rít thực ra cũng rất thú vị.

Bạch Nguyệt Minh cầu nguyện xong, nằm bên cạnh Lý Hàn Trạch, cầm cánh gà tiếp tục gặm làm vụn đồ ăn rơi đầy mặt. Lý Hàn Trạch trầm mặt đem mấy lời vừa rồi nuốt trở lại.

"Không ai dạy em không được nằm ăn sao?" Lý Hàn Trạch như trừng phạt nhéo ở cánh tay cậu một cái, dùng giọng điệu răn dạy con nít, "Rơi vào mắt cho em mù luôn."

Bạch Nguyệt Minh sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại, "Lần sau mang kính lặn mới được."

Lý Hàn Trạch: "..."

Bạch Nguyệt Minh sợ Lý Hàn Trạch mắng, miễn cưỡng ngồi dậy, nhưng rồi lại vỗ vỗ chân hắn, làm hắn nhúc nhích đầu gối, còn cậu lười biếng dựa vào đùi hắn.

"Em dám đem dầu chùi lên quần tôi, tôi liền ném em vào trong chảo dầu chiên lên."

"Sao lúc nào anh cũng làm em sợ vậy, chả dịu dàng chút nào!" Bạch Nguyệt Minh giận dỗi cắn lên đùi Lý Hàn Trạch một cái, tuy rằng cách lớp quần nhưng cũng khá đau, Lý Hàn Trạch run lên thiếu chút nữa ngã xuống.

Lý Hàn Trạch nắm phía sau cổ cậu như nắm cổ mèo, "Xem em kìa, nói hai câu cũng không được?"

"Tại anh nói cái chảo dầu làm em sợ kìa, có người nào thích hù dọa vợ mình như anh không? Em nghi ngờ anh có thói bạo lực gia đình, có khi về sau chê em phiền rồi đánh một cú vô mặt em, hoặc là dùng chân đá em ra cửa." Bạch Nguyệt Minh cảm thán vài tiếng, "Anh là đồ xấu xa!"

Lý Hàn Trạch ngồi dậy cuốn ống quần lên cho cậu xem dấu răng của cậu trên đùi, "Em nói ai bạo lực?"

Bạch Nguyệt Minh ngượng ngùng đánh trống lảng, "Em nói chuyện sau này mà, bây giờ anh nói cái gì cơ?"

Lý Hàn Trạch: "..."

Bạch Nguyệt Minh dùng móng vuốt nhỏ xoa xoa đùi hắn, "Mùi trên người anh quá thơm nên em mới không nhịn được, làm gì có ai có thể chống lại sự mê hoặc của tiền tài đâu?"

"Chỉ biết nói suông." Lý Hàn Trạch gõ lên tay cậu một cái, "Nếu nói đến sau này, vậy em nói với tôi xem tương lai em có dự định gì không? Chuẩn bị thi trường nào, chuyên ngành gì?"

"Em còn phải thi đại học á?" Bạch Nguyệt Minh chu miệng lên, "Không phải nói rồi sao, dự định tương lai của em chính là sinh mười đứa."

"Cũng không bắt em phải chọn một trong hai."

"Nhưng em tinh lực hữu hạn."

Lý Hàn Trạch biết tư tưởng của Bạch Nguyệt Minh đã được hình thành từ nhỏ, không thể nào thay đổi trong một hai ngày, nhưng hắn lại cảm thấy nếu Bạch Nguyệt Minh không vào đại học thì sẽ lãng phí năng lực của cậu, hơn nữa đại học là trải nghiệm có một không hai trong cuộc đời mỗi người, có thể học hỏi được nhiều thứ, quen được bạn bè khắp nơi, mở rộng tầm mắt...

Thuyết phục được Bạch Nguyệt Minh không dễ, trực giác nói với hắn rằng phải dùng thứ gì đó dụ dỗ Bạch Nguyệt Minh mới được.

Thứ gì có thể cám dỗ được Bạch Nguyệt Minh chứ? Sinh con?

Trước tiên thuyết phục Bạch Nguyệt Minh đã, con cái thì bây giờ không cần lắm, chờ sau khi Bạch Nguyệt Minh thi đậu, có nhiều chuyện hay chờ cậu khám phá, thời gian bị xếp đầy hết, có thể cậu sẽ thay đổi ý nghĩ, không muốn sinh con sớm như vậy nữa.

"Em thi đậu vào đại học X thì tôi cho em sinh con."

Lý Hàn Trạch phô ra lợi thế của hắn, quả nhiên Bạch Nguyệt Minh liền đáp, "Được! Thành giao!"

Nhưng cậu cũng không ngốc như vậy, lấy điện thoại ra ghi âm, "Anh nói lại lần nữa đi, em lưu lại không thôi anh lại quỵt."

"Em không tin tôi à? Không tin thì thôi." Lý Hàn Trạch ho nhẹ một tiếng, xoay người từ cửa sổ nhảy vô phòng.

Bạch Nguyệt Minh vội vàng đuổi theo, "Ông xã, cao quá em không dám nhảy xuống."

Lý Hàn Trạch đứng ngay phía dưới cửa sổ nhìn Bạch Nguyệt Minh, phát hiện tay cậu bấu vào cửa sổ không ngừng run rẩy làm hắn nổi lên ý muốn bảo vệ mãnh liệt, hắn nhanh chóng giang hai tay ra, "Đừng sợ, tôi đỡ em."

Bạch Nguyệt Minh trở mình, đi xuống một chút, cậu cũng tin tưởng Lý Hàn Trạch nhưng lá gan nhỏ bé không cho phép.

Xuống được nửa người, cậu liền cảm thấy một đôi tay mạnh mẽ to lớn bao lấy eo, nâng cậu lên.

Bạch Nguyệt Minh há to miệng nhìn Lý Hàn Trạch, "Woa, được ông xã nâng lên cao nè!"

Đuôi lông mày Lý Hàn Trạch giật giật, muốn buông người xuống. Bạch Nguyệt Minh vùng vẫy bám vào ngực hắn, mềm mại nói: "Ông xã, người ta sợ tới mức chân mềm hết rồi, ôm cái đi."

Lý Hàn Trạch cau mày gõ đầu cậu, "Không được học bậy trong sách."

Gần đây không biết Bạch Nguyệt Minh lại đọc mấy quyển sách tào lao gì, chắc chắn Lý Hàn Trạch rất thích mấy hành động như vậy, "Anh đừng buông em xuống, trực tiếp ôm em về ngủ đi..."

Cậu còn chưa nói xong, miệng đã bị Lý Hàn Trạch bóp lại như mỏ vịt.

"Im liền." Lý Hàn Trạch tuy rằng không cho cậu nói chuyện nhưng lại ôm cậu đi về phía phòng ngủ.

Bạch Nguyệt Minh thầm nghĩ quả nhiên trong sách viết đều là thật! Lý Hàn Trạch trúng chiêu rồi, chỉ là sỉ diện không lên tiếng. Cậu cười cười quan sát thái độ của Lý Hàn Trạch, muốn nhìn xem có sơ hở gì không, lại phát hiện rằng từ góc độ này Lý Hàn Trạch siêu cấp đẹp trai!

Đặc biệt là đường hàm, yết hầu gợi cảm...

Bạch Nguyệt Minh nhịn không được nuốt nước miếng, thò lại gần dùng răng nanh nhỏ cắn một cái ngay yết hầu Lý Hàn Trạch, miệng cậu khẽ nhếch lên, đầu lưỡi hồng hào vươn tới liếʍ liếʍ.

Lý Hàn Trạch cứng đờ người, không đau, ngược lại có loại cảm giác tê dại, "Em là chó sao, cắn một cái còn chưa chịu, có phải..."

Nói được một nửa thì im bặt, bởi vì hắn lại ngửi thấy được mùi hương ngọt nị nhiễm mùi tìиɧ ɖu͙© kia.

Bạch Nguyệt Minh tham lam liếʍ thêm mấy cái, ngẩng đầu lên cắn cằm Lý Hàn Trạch, dùng răng nhẹ nhàng ma sát, "Ông xã, muốn."