"Em ở đây làm gì?" Lý Hàn Trạch vừa mới mở miệng hỏi liền nhìn thấy Lý Thư xoa tóc từ phòng tắm đi ra. Cậu không mặc gì cả, chỉ quấn một cái khăn tắm bên hông, bởi vì thường xuyên chơi bóng rổ nên da bị rám nắng, bụng săn chắc nổi lên từng thớ cơ.
Mí mắt Lý Hàn Trạch giật giật, hắn nhớ rằng mỗi lần Bạch Nguyệt Minh nhìn thấy cơ bụng của hắn đều chảy nước miếng, buổi tối lúc đi ngủ còn phải sờ trộm vài cái. Bây giờ hắn không cho cậu ngủ chung, không có gì để sờ nên liền chạy qua phòng người đàn ông khác sờ soạng?
Lý Thư nhìn thấy ba mình bước vào, trong lòng lại có hơi đắc ý, lời nói thốt ra cố ý làm cho thật ái muội, "Cậu ấy đợi con tắm. Chê con chơi bóng xong mồ hôi nhiều quá, muốn con tắm cho sạch."
Lý Hàn Trạch không thèm để ý đến Lý Thư, quay đầu nhìn Bạch Nguyệt Minh, "Em nói."
"Đúng á, em đang đợi cậu ấy tắm." Bạch Nguyệt Minh từ trên giường ngồi dậy, cầm bài thi đang để một bên đưa cho Lý Hàn Trạch xem, "Em làm sai mấy câu, không hiểu lắm nên muốn tìm cậu ấy hỏi chút, cố gắng phấn đấu để kì sau được hạng nhất."
Khi Bạch Nguyệt Minh nói đến chuyện hạng nhất, còn hướng về Lý Hàn Trạch chớp chớp mắt, như là đang nói một bí mật nhỏ giữa hai người.
Hành động của cậu làm Lý Hàn Trạch thoải mái không ít, "Sao không hỏi tôi?"
"Anh có biết làm đâu." Bạch Nguyệt Minh ghét bỏ nói: "Anh quên rồi sao, lần trước em hỏi anh một câu toán cực kì dễ mà anh cũng không biết, còn mấy câu khó này đây, tìm anh có ích gì?"
Lý Thư nghe xong phụt cười một cái, mặt Lý Hàn Trạch hoàn toàn trầm xuống, hắn dùng ngữ điệu lạnh như băng nói, "Ăn cơm trước, ăn xong đến phòng sách của tôi, tôi giảng cho em."
"Ông xã anh đừng cậy mạnh." Bạch Nguyệt Minh nhảy xuống giường, "Hay là ăn cơm xong để Lý Thư giảng cho em đi."
Lý Hàn Trạch không nói lời nào, đóng sập cửa bỏ đi.
Bạch Nguyệt Minh sợ đến mức run lên, "Có phải mình lại nói sai cái gì không?"
Cậu nghĩ thầm, cậu chỉ là không muốn lãng phí thời gian, hơn nữa Lý Hàn Trạch sẽ không kiên nhẫn giảng bài cho cậu. Đến lúc giảng không được hoặc giảng sai sẽ bị mất mặt, Lý Hàn Trạch sỉ diện như vậy, cậu không thể làm Lý Hàn Trạch khó xử.
"Không sao đâu, tính tình ổng xấu như vậy đấy, cậu đừng để ý."
Lý Thư xoa tóc đi đến mép giường, mang theo ý đồ thay quần áo trước mặt Bạch Nguyệt Minh. Ngày thường lúc hắn chơi bóng, nếu áo vô tình bị giở lên lộ eo ra đều sẽ nghênh đón được tiếng thét chói tai của nhóm omega quanh sân bóng. Hắn đối với dáng người của mình vô cùng tự tin, muốn dùng cái này tới mê hoặc Bạch Nguyệt Minh. Thế mà Bạch Nguyệt Minh không thèm nhìn hắn, ngược lại vội vàng đuổi theo Lý Hàn Trạch ra khỏi phòng.
....
Sau khi ăn cơm xong, Lý Hàn Trạch nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ đang làm bài tập.
Nhiều năm nay Lý Thư chưa từng nhận được loại đãi ngộ này, hơn nữa hắn muốn giảng bài cho Bạch Nguyệt Minh trong thế giới hai người, bây giờ không thực hiện được nữa.
Lý Thư bất mãn nhìn về phía Lý Hàn Trạch, "Ba à, hay là ba đi uống trà đọc báo đi, cứ ở đây với hai đứa nhóc chúng con không vui đâu. Hoặc là ba đi tìm mấy ông bạn đi dạo cũng được mà."
Lần đầu tiên Lý Hàn Trạch phát hiện con trai mình thiếu đánh như vậy, "Ba là phụ huynh, chuyện nên làm chính là giám sát hai đứa làm bài tập, nếu không chả biết khi nào bây mới làm xong."
Lý Thư cong cong khóe miệng, "Ồ, hóa ra ba cũng là phụ huynh của Bạch Nguyệt Minh nha."
Lời của Lý Thư giống như nói cậu cùng Bạch Nguyệt Minh là một đôi còn Lý Hàn Trạch là ba của bọn họ.
Lý Hàn Trạch nhéo vào sau cổ Lý Thư, buộc đầu Lý Thư quay về phía bài thi, "Tập trung đi."
"Vâng." Lý Thư bĩu môi, nghĩ hôm nay kiếm chuyện với Lý Hàn Trạch không ít, lỡ Lý Hàn Trạch lòng dạ hẹp hỏi không cho cậu tiền tiêu vặt thì toang mất.
Nhìn phản ứng của Bạch Nguyệt Minh, giữa hai người họ nhất định có xích mích. Nếu cậu không ngừng nỗ lực, sớm muộn gì cũng có thể thay thế được vị trí của Lý Hàn Trạch trong lòng Bạch Nguyệt Minh.
Có Lý Hàn Trạch giám sát, hiệu suất của hai đứa nhóc tăng đáng kể, bình thường chưa đến 12 giờ đừng nghĩ tới chuyện làm xong, bây giờ mới 10 giờ đã hoàn tất, còn thuận lợi ôn được rất nhiều nội dung.
Bạch Nguyệt Minh duỗi cái eo lười, "Mệt quá, về ngủ thôi."
Bạch Nguyệt Minh đứng lên, Lý Hàn Trạch cũng nhanh chóng đứng dậy, hắn đi phía trước cũng không quên nói với Lý Thư: "Lát nữa kêu nhà bếp làm cho con chút đồ ăn khuya, ôn tập thêm, cuối cấp rồi."
Lý Thư: "..."
Lúc lên lầu Bạch Nguyệt Minh nhìn ra cửa sổ thấy vô cùng sáng, không khỏi đứng lại xem, "Hôm nay nhiều sao ghê!"
Lý Hàn Trạch nghe cậu nói, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, "Ừm, muốn lên nóc nhà xem không?"
Mắt Bạch Nguyệt Minh sáng lên, "Muốn ạ!"
Lý Hàn Trạch dẫn cậu men theo cửa sổ sát nóc nhà bò ra ngoài, ngồi lên ngói đỏ. Bạch Nguyệt Minh hơi sợ, run rẩy một chút, nóc nhà cậu trước kia cực kì yếu, để lại cho cậu ấn tượng không tốt lắm. Cậu sợ nếu ngồi xuống nóc nhà này của Lý Hàn Trạch sẽ sụp, cẩn thận từng li từng tí.
Lý Hàn Trạch đỡ cậu, để cậu ngồi cạnh hắn, "Tôi còn nghĩ em không sợ cái gì hết."
"Tụi mình sẽ không ngã xuống chứ?" Bạch Nguyệt Minh bất an nhìn xuống phía dưới.
"Tôi thường tới đây ngồi chơi, có ngã xuống bao giờ. Hơn nữa phía dưới là bể bơi, có ngã xuống cũng không chết được."
"Nhưng em không biết bơi!"
Lý Hàn Trạch cười, chỉ cho cậu xem, "Em nhìn kĩ đi, tôi kêu người giăng một tầng lưới phòng hộ phía dưới rồi, tôi cũng sợ chết mà."
Lúc này đến lượt Bạch Nguyệt Minh cười, "Vậy mà em tưởng anh cái gì cũng không sợ."
Lý Hàn Trạch cười cười lắc đầu, xoay người nhận một cái túi giấy từ người hầu bên cửa sổ mái nhà, hắn đổi tay đưa cho Bạch Nguyệt Minh.
Bạch Nguyệt Minh nhận lấy chưa kịp hỏi là gì thì đã ngửi thấy một mùi thơm, mở ra quả nhiên là cánh gà rán, vị cay, vàng óng giòn xốp. Cắn một ngụm làm lớp vỏ rơi vụn lên quần, thịt bên trong rất mềm, hút một cái miệng liền đầy nước thịt thơm lừng.
Lý Hàn Trạch giúp cậu phủi đi mấy mảnh vụn trên quần, lại giúp cậu lót một tờ giấy. Hành động này làm hắn nhớ tới hồi Lý Thư còn nhỏ ăn cái gì cũng làm rơi đầy mình, dạy lâu lắm mới sửa được thói xấu này, hắn nhịn không được mở miệng, "Em ăn cẩn thận chút, đừng để rớt lên người."
Bạch Nguyệt Minh hai tay cầm cánh gà, gặm đến cực kì vui vẻ, "Ăn như vậy mới đã."
Lý Hàn Trạch nhịn không được lại dùng tay phủi tiếp, "Lúc nhỏ nhà em không ai dạy em khi ăn nên như thế nào sao?"
"Không có ai quan tâm em cả, có ăn là may lắm rồi." Bạch Nguyệt Minh vô tư nói: "Ba coi em như người vô hình, bình thường thấy em cũng như không thấy, cũng không nói chuyện với em, ăn cơm cũng phải đợi bọn họ ăn xong mới được ăn, hơn nữa họ còn muốn đem hết bát đũa dọn đi hết."
Trái tim Lý Hàn Trạch phảng phất như bị thứ gì đâm một cái, rất đau, đặc biệt là khi nhìn thấy Bạch Nguyệt Minh không để ý chút gì mà nói ra những lời đó, trong lòng càng thêm tức giận, "Mẹ em đâu?"
"Ông ấy so với ba còn muốn ghét em hơn, ba nhiều lắm là coi em như người vô hình, còn mẹ thì vô cùng hận em, thường xuyên đánh chửi em mà không lí do."
Lý Hàn Trạch chậm rãi dựa gần lại người cậu, cởϊ áσ khoác của hắn ra khoác lên người Bạch Nguyệt Minh, "Em hận ông ấy không?"
Bạch Nguyệt Minh lắc đầu, "Bởi vì em là omega nên không có ích gì cho mẹ, làm mẹ bị bà nội quở trách, còn phải nhìn sắc mặt chồng mình mà sống."
Lý Hàn Trạch nhăn mày càng dữ, "Cái này không bình thường đâu, em phải nhớ kĩ alpha và omega là bình đẳng, em đáng lẽ phải được đãi ngộ hưởng thụ như alpha, đây cũng là thứ tôi luôn muốn phản kháng lại, lật đổ đi."
"Anh lật đổ cái gì?" Bạch Nguyệt Minh không hiểu hắn đang nói cái gì, không phải hắn đang bán thuốc ức chế sao? Nói như thể muốn thay đổi cả thế giới vậy.
Lý Hàn Trạch không trả lời, "Sau này em sẽ biết."
Bạch Nguyệt Minh nghĩ nếu Lý Hàn Trạch trả lời liền thì cậu phỏng chừng cũng không hiểu được, lảng sang chuyện khác: "Vậy ba mẹ anh đâu? Sao em vẫn chưa được gặp?"
Mọi omega sau khi kết hôn xong đều xem như không còn quan hệ nào với ba mẹ ruột nữa, ba mẹ của alpha chính là ba mẹ của bọn họ.
"Quan hệ với bọn họ không tốt lắm." Lý Hàn Trạch nằm xuống ngửa mặt lên nhìn sao trời cuồn cuộn, "Bỏ đi, không nhắc mấy chuyện phiền lòng đó nữa."
Bạch Nguyệt Minh lau tay, nằm xuống vị trí bên cạnh hắn, dùng miệng cọ lỗi tai Lý Hàn Trạch làm nũng, "Ông xã ôm em đi, em sợ ngã xuống."
Lý Hàn Trạch đẩy miệng cậu ra, "Miệng toàn dầu, dính lên tai tôi hết rồi."
"Không có mà! Em lau sạch rồi." Bạch Nguyệt Minh vì để chứng minh trên miệng mình không còn dầu, hướng tới lỗ tai Lý Hàn Trạch dùng sức cọ, cọ đến đỏ hết tai của hắn.
Lý Hàn Trạch bất lực, đầu hàng ôm lấy chiếc eo mềm mại của Bạch Nguyệt Minh, hắn chỉ chỉ lên trời, "Em biết tên của những ngôi sao kia không?"
"Biết chớ, trước kia em thường xuyên đếm sao để ngủ mà. Mấy tinh cầu liền kề nhau này, nghe nói ở chỗ họ đều sử dụng thuốc ức chế của công ty anh làm," Ngón tay Bạch Nguyệt Minh chỉ qua mấy ngôi sao, cuối cùng dừng ở một quả cầu xinh đẹp, bên trên phủ một màu xanh biếc, "Nghe nói ngôi sao này là trái đất, người trên đó không phải alpha cũng không phải omega gì cả, không biết mặt mũi bọn họ ra sao nhỉ?"
"Muốn biết sao?" Lý Hàn Trạch vuốt mấy sợi tóc bị gió thổi lên của Bạch Nguyệt Minh, "Khi nào được nghỉ tôi mang em đi chơi."
"Thật sao?" Bạch Nguyệt Minh vui vẻ, cười rộ lên làm lộ ra hai lúm đồng tiền tròn, "Cái này có được tính là đi hưởng tuần trăng mật không ạ?"
"Chỉ là đi chơi một chuyến thôi."
"Tức là sau này còn có thể đi hưởng tuần trăng mật sao?" Bạch Nguyệt Minh cười đến hai mắt đều cong lên, hắn ngó thấy hai vầng sáng xẹt qua trên bầu trời, tựa như ánh sáng xinh đẹp từ đôi mắt cậu. Bạch Nguyệt Minh đột nhiên ngồi dậy, "Sao băng kìa! Em muốn cầu nguyện!"
Lý Hàn Trạch nhìn Bạch Nguyệt Minh nhắm mắt, thành kính chắp tay trước ngực, trong miệng lẩm bẩm nói: "Hy vọng Lý Hàn Trạch có thể yêu tui!"
Lý Hàn Trạch thấy dáng vẻ cậu đáng yêu vô cùng, trong lòng mềm nhũn, giây tiếp theo liền nghe được Bạch Nguyệt Minh nói: "Sẵn tiện phù hộ chúng tui một năm sinh được 10 đứa!"
Lý Hàn Trạch: "..."
------
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Hàn Trạch: "Tôi không làm được!"
Bạch Nguyệt Minh: "Anh làm được mà!"
Lý Hàn Trạch: "Bác sĩ, chuẩn bị thêm mười ống thuốc ức chế, lần sau tiêm một lượt cho tôi."
Bạch Nguyệt Minh: "!!!"