Việc Thẩm Thần bỗng nhiên xuất hiện, thật sự là ngoài phán đoán của Tiêu Điền Điền.
Nhưng cậu đã trải qua sự mài giũa của nhiều thế giới, đơn thuần cậu mang được, ngụy trang cũng là lớp áo của cậu.
Nhàn nhạt nói: "Tôi ở chỗ nào cũng không liên quan đến anh."
Thẩm Thần không muốn nhiều lời, nắm Tiêu Điền Điền đi ra ngoài, "Theo anh về."
"Không, buông ra!" Tiêu Điền Điền liều mạng giãy giụa.
Ngoài mặt bài xích, trong lòng lại nở hoa.
Bởi vì chỉ có ở bên Thẩm Thần, cậu mới có thể tìm về sân nhà của mình.
Hai người lôi lôi kéo kéo.
Một tay Thẩm Thần đẩy cậu vào trong xe, còn mình thì ngồi xuống ghế điều khiển.
Tiêu Điền Điền còn muốn trốn.
Nhưng chưa kịp mở cửa, cửa xe đã bị khoá trái.
Thẩm Thần dẫm chân ga, xe như mũi tên rời dây cung phóng như bay.
Thậm chí Tiêu Điền Điền còn chưa kịp đeo đai an toàn, trước nghiêng sau ngã.
Cái trán đυ.ng vào cửa xe.
Do làn da quá mềm mịn nên trên trán hiện ra vệt xanh tím.
Cậu hút khí, "Rốt cuộc anh muốn làm gì?!"
Hai mắt Thẩm Thần nhìn thẳng phía trước, bàn tay nắm chặt tay lái, không nhìn Tiêu Điền Điền.
"Em tốt nhất không nên chọc giận anh." Giọng hắn vừa trầm vừa thấp, nén nỗi tức giận, "Lý do em đi tìm Đỗ Hữu, sau khi trở về nói cho anh nghe."
Nghe vậy, Tiêu Điền Điền cả kinh.
Cậu làm sao biết được được đó là nhà Đỗ Hữu chứ?
Thẩm Thần từ kính chiếu hậu thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Điền Điền, "Sao ngạc nhiên thế.
Hai người chẳng phải còn vào một nhà hàng vui vẻ ăn cơm sao."
Tiêu Điền Điền phản ứng lại, "Anh cho người theo dõi tôi?"
Nếu không, không có mặt ở hiện trường, làm sao biết việc ban sáng được.
"A, nếu không cho người theo dõi em.
Thì sao anh biết được hai người chưa dứt tình cũ."
Thẩm Thần sau khi nhận được điện thoại của ba, thì đi công ty xử lý công việc bị tồn động không khoảng thời gian qua.
Nhưng mới làm được một nửa thì nghe được tin báo, nói Tiêu Điền Điền sau khi ra cửa thì đi tìm một người đàn ông khác.
Hắn lập tức bỏ công việc.
Khi tìm được quán ăn, Tiêu Điền Điền đã rời đi.
Cuối cùng, lại ở phía trước nhà tìm được người.
Tuy rằng không biết Tiêu Điền Điền tới nơi này làm gì, nhưng đáp án cũng đoán được.
Chắc nơi này là chỗ cậu gặp tình nhân, muốn tiếp tục tình cảm bị cắt đứt.
"Anh, anh đang xâm phạm tự do của tôi!" Tiêu Điền Điền tức giận đến mức giọng nói cũng run rẩy, "Không thể vì hai chúng ta ở bên nhau anh có thể làm vậy, anh không có quyền!"
Năm ngón tay của Thẩm Thần căng ra, gần như muốn bóp nát tay lái, "Em còn biết chúng ta ở bên nhau? Khi đã nghĩ như vậy tại sao còn muốn đi tìm người khác?!"
Tiêu Điền Điền cứng họng, khó chịu nhìn bên ngoài cửa sổ.
Bóng cây thật dài, bay nhanh qua rồi mất hút ra đằng sau, nối thành một mảnh.
Nếu Hữu còn giống như trước kia, không kiềm chế được mà thích cậu, nhất định cậu sẽ trả lời là "Hai chúng tôi chỉ là bạn bè".
Nhưng mà bây giờ thái độ của Hữu rất khó hiểu.
Muốn chính miệng cậu thừa nhận quan hệ của hai người tan vỡ, cậu sẽ cảm thấy vô cùng đau lòng, đau đến nói không nên lời.
Tiêu Điền Điền không trả lời, Thẩm Thần cũng không nói thêm nữa.
Hai người một đường không nói chuyện.
Trở lại nhà mình, Thẩm Thần xách cổ áo Tiêu Điền Điền lên, một đường túm người vào nhà.
Đi vào phòng ngủ, đẩy lên giường, một chút cũng không thương hương tiếc ngọc.
"Không, anh muốn làm gì?"
Muốn bá vương ngạnh thượng cung sao*?
(*): giống cưỡиɠ ɠiαи á.
Một bên Tiêu Điền Điền giãy giụa, bên còn lại thì hưng phấn, tốt nhất là vùng vẫy một chút để càng thêm mãnh liệt.
Nhưng mà, động tác Thẩm Thần dừng lại ở khúc đẩy Tiêu Điền Điền lên giường.
Sau đó liền đứng tại chỗ, vẻ mặt phức tạp nhìn Tiêu Điền Điền, "Rốt cuộc em có …… Thích anh không?"
Không có mưa rền sóng dữ như dự đoán, nghe Thẩm Thần hỏi câu này, Tiêu Điền Điền cảm thấy không biết nói sao.
Trong dự đoán của cậu, người đàn ông giàu có này hẳn là phải mạnh mẽ bá đạo.
Mặc kệ mình có thích hắn hay không, vẫn phải mạnh mẽ theo đuổi mình.
Mà cho tới nay, Thẩm Thần biểu hiện rất khá.
Nhưng bây giờ là sao vậy, sao lại hỏi cậu loại vấn đề này.
Chẳng lẽ cậu nói không thích thì sẽ từ bỏ luôn sao?
Không, không được như vậy.
Tất nhiên Tiêu Điền Điền không có khả năng nói thích Thẩm Thần.
Cốt truyện trước đối phương xem cậu là thế thân, bây giờ phải cho anh ta đeo cậu đến cùng mới phải đạo.
Cho nên cậu vẫn giống ban sáng, giọng điệu nhàn nhạt: "Chuyện tới hiện giờ anh còn hỏi mấy cái đó nữa à.
Anh đối xử với tôi như vậy, còn nghĩ rằng tôi sẽ tiếp tục thích anh sao."
Mắt Thẩm Thần hơi trợn to, không tự chủ được mà lùi lại một bước.
Thật lâu sau, mới hỏi: "Vậy em…… Tại sao lại theo anh về?"
Tiêu Điền Điền giống như là không muốn nói thêm gì nữa, "Đến cùng chẳng phải là tôi từng thích anh sao."
Ý là cậu không đành lòng để cho Thẩm Thần cứ mang cái tâm trạng buồn rầu đó mãi.
Nghe thấy lời này, Thẩm Thần rất lâu sau không có phản ứng.
Hắn nhìn người trước mặt, cảm thấy quen thuộc, lại thấy xa lạ.
Tiếp theo, hắn nhắm mắt lại.
Trong lúc này từng đợt cảm xúc như thủy triều ập đến, sau đó lại chậm rãi khôi phục bình thường.
"Anh hiểu rồi."
Giọng Thẩm Thần gần như là phát ra từ cổ họng, có chút khàn khàn, "Anh sẽ không ép em nữa, chia tay đi."
Tiêu Điền Điền:???
Lúc này lại đến phiên Tiêu Điền Điền kinh ngạc.
Đầu tiên là Vưu Hạo Vũ, sau đó là Đỗ Hữu, bây giờ lại đến Thẩm Thần.
Phát triển của cốt truyện một lần nữa vượt qua khống chế, rốt cuộc là tình huống gì đây? Nhưng mà vì hậu cung trai đẹp, không có chuyện cậu từ bỏ dễ dàng như vậy.
【 hệ thống! 】
Hệ thống chủ phát ra ánh sáng màu hồng.
【 khởi động công năng của sửa lỗi cốt truyện.
】
【 cậu ta bị người khác lôi đi.
】
Đỗ Hữu sau khi thấy tin nhắn thì bỏ điện thoại xuống.
Tin tức là do người theo dõi Tiêu Điền Điền gửi tới.
Tuy rằng không rõ vì sao cậu ta lại đến khu vực gần nhà anh.
Mùi đồ ăn tràn ngập trong không khí, trên bàn là mười mấy đĩa thức ăn được sắp chỉnh tề.
Vưu Hạo Vũ ngồi ở đối diện, đã tháo mũ xuống.
Tóc cậu được nhuộm lại màu đen, nó cũng được cắt ngắn hơn, thấy được một hàng mi.
Lúc nhướng mày lên nhìn người, không có tóc mái che, nên càng thêm tính kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Chẳng qua người thanh niên có khí thế kiêu ngạo này, bây giờ lại ngoan ngoãn ngồi trên bàn ăn, không chớp mắt nhìn chằm chằm Đỗ Hữu.
Đỗ Hữu bỏ điện thoại xuống, thấy người đang nhìn mình, nghi hoặc mà nhìn cậu.
Vưu Hạo Vũ như ở trên mây mới xuống, vội dời ánh mắt đi.
Đỗ Hữu không hỏi nhiều, thấy đồ ăn đã được bưng lên thì cầm đũa lên.
Nhưng ăn được nữa chén cơm mà không thấy đối diện có động tĩnh gì.
"Cậu không ăn sao?"
Nghe thấy câu hỏi, Vưu Hạo Vũ liền cầm lấy chiếc đũa.
Nhưng nhìn một bàn đồ ăn vừa ngon mắt vừa ngon miệng, lại do dự một lúc, sau buông đũa xuống: "Tôi ăn không vào."
Đỗ Hữu chưa từng có lúc ăn không vào, cho nên không thể hiểu được.
Nhưng anh đã xem qua vô số bộ ngôn tình cẩu huyết và phim truyền hình dài tập, nên bắt chước lời kịch của diễn viên: "Cậu có tâm sự?"
"……"
Vưu Hạo Vũ không biết nên mở miệng như thế nào.
Thậm chí chính bản thân còn không hiểu tại sao lại đi tìm Đỗ Hữu.
"Không.
Chỉ là ngày mai thử vai, tôi……"
Tôi cái gì?
Bất an, khẩn trương? Cho nên tìm an ủi sao?
Vưu Hạo Vũ bất giác có chút phiền muộn, đột nhiên đứng lên.
Chân ghế dựa ma sát với sàn nhà, phát ra tiếng kẽo kẹt.
"Tôi về đây, ngày mai phải dậy sớm."
Trong miệng Đỗ Hữu còn nhai cơm, hai má phồng lên.
Thấy người muốn đi, cố nuốt đồ ăn xuống.
"Thử vai cố lên."
Vưu Hạo Vũ rầu rĩ lên tiếng, mặc áo khoác cao bồi vào, mang mũ lên.
Đột nhiên hỏi: "Nếu thử vai thất bại, anh có hối hận không?"
"Sao?" Đỗ Hữu không hiểu ý này là gì.
Thanh niên tặc lưỡi, nhíu mày nói: "Anh tìm tôi ký hợp đồng, là nhín trúng kỹ thuật diễn của tôi phải không? Nếu như thử vai thất bại, anh có cảm thấy mình nhìn lầm người rồi không?"
Đỗ Hữu hiểu rồi: "Cậu lo lắng tôi sẽ thất vọng sao?"
Vưu Hạo Vũ cảm thấy câu hỏi này hơi không đúng, theo bản năng muốn phản bác, lại nghe người nọ nói:
"Không cần lo lắng.
Ngày mai làm không tốt thì còn lần sau.
Có tập đoàn Đỗ thị chống lưng, Giải Trí Hân Văn có thể tồn tại rất lâu."
Cho dù thất bại nhiều lần cũng không sao cả.
"Huống chi," Đỗ Hữu nhìn Vưu Hạo Vũ, "Cậu sẽ không thất bại."
Nghe đối phương trả lời chắc chắn như vậy, Vưu Hạo Vũ không khỏi sửng sốt.
"Cậu sẽ không thất bại." Đỗ Hữu lặp lại một lần nữa.
Dù sao cũng từng là ảnh đế.
Tổng tài bá đạo Hữu làm cuộc mua bán này không thấy lỗ vốn, "Ảnh đế" nhất định có thể ngược muôn trùng sóng gió, một lần nữa trở thành ảnh đế.
"Tôi biết! Anh đừng nói nữa."
Nghe mấy câu khiến Vưu Hạo Vũ hơi xấu hổ.
Tay nhẹ nhàng ấn vành nón xuống, lỗ tai hơi đỏ lên.
Bỗng nhiên cảm thấy mình có chút buồn cười.
Lúc trước khi ký hợp đồng, có hoài bão lớn lao nói muốn làm nên sự nghiệp.
Bây giờ mới gặp buổi thử vai nho nhỏ thôi mà đã bàng hoàng bất an.
Nhưng người này còn tin tưởng cậu.
Cảm xúc loạn xạ dần dần bình tĩnh, một lần nữa tìm về bản thân mình trước kia.
Khi ngẩng đầu, lộ ra cặp mắt màu hổ phách, cậu nhìn anh, "Anh nghĩ tôi là ai.
Ngày mai tôi sẽ khiến bọn họ bất ngờ."
Hôm sau.
Ở hoa viên gần hồ.
Người giúp việc đem đồ ăn đến trước cửa phòng, gõ nhẹ vài cái, "Cậu Tiêu, ăn cơm."
Bên trong cánh cửa không trả lời.
"Cậu Tiêu, cậu ăn chút gì đi.
Nếu bỏ, cậu Thẩm sẽ mắng tôi đó."
"Không ăn, lấy đi!" Trong phòng, giọng nói của thiếu niên trong trẻo.
Nhưng bởi vì tức giận, lại có vài phần bén nhọn.
Người hầu than nhẹ một tiếng, đặt mâm đồ ăn trên mặt đất.
Cô đáng lẽ đang làm việc tại nhà chính.
Cũng không biết như thế nào, ngày hôm qua đột nhiên bị điều tới đây, kêu cô chăm sóc thiếu niên trong phòng.
Lúc còn ở nhà chính, cô có nghe qua một ít chuyện.
Nghe nói cậu chủ thích đàn ông, còn đem người về nhà mình.
Người này có lẽ không thích cậu chủ, cũng có thể do nguyên nhân khác.
Cậu chủ mặt mày đen thui kêu cô phải chăm người cho tốt, đồng thời còn muốn giám thị người nọ, không cho ra cửa phòng nửa bước.
Đây là phạm pháp, người giúp việc nghĩ thầm.
Cho nên cô không khóa cửa phòng.
Nếu đối phương chuồn ra ngoài, cô cũng sẽ coi như không biết.
Chỉ là người nọ ngoại trừ không ăn tối và không ăn bữa sáng hôm nay ra thì cũng không có phản kháng gì khác.
Chắc là không ghét cậu chủ nhiều như mình nghĩ.
Lúc này Tiêu Điền Điền đóng quân ở trong phòng, vừa ăn vừa dùng tích phân đổi lấy nước hoa thơm, chà lên gót chân nhỏ của mình.
Sau khi sửa lỗi cốt truyện, Thẩm Thần lại đổi suy nghĩ khác.
Nhốt cậu ở trong phòng, không cho cậu tiếp xúc với người khác.
Lúc này mới xong xuôi.
Có được một tiểu công bị bệnh chiếm hữu rồi, sao lại có thể buông tay cậu dễ dàng được chứ.
Một bên ăn cơm, một bên thư từ qua lại với X.
Dù lần đó không lên máy bay, cậu cho X leo cây, nhưng đối phương cũng không giận.
Bởi vì X hiểu cậu, hiểu cậu bị người khác lôi đi.
Huống chi hiện tại cậu còn bị giam lỏng, X ngoại trừ đau lòng thì cũng không có ý nghĩ nào khác.
Khi thấy tin nhắn tiếp theo của đối phương được gửi tới, Tiêu Điền Điền ngừng ăn cơm, trợn tròn mắt.
X sẽ về nước?.