Còn một ngày nữa là đến buổi thử vai.
Vưu Hạo Vũ từ lúc lấy được nội dung của hôm đó thì khắc khổ luyện tập từ sớm đến tối.
Đồng thời xem một lượt các tác phẩm của vị đạo diễn kia, vừa xem vừa ghi chép lại.
Những bộ điện ảnh này cậu đều đã xem qua.
Nhưng lúc ấy cậu đối diện với màn ảnh là một người xem, còn bây giờ là xem từ góc độ hoàn toàn khác.
Mà lần này toàn bộ lực chú ý đều tập trung trên người các diễn viên, xem bọn họ làm sao biểu hiện hỉ nộ ái ố tới khán giả thông qua màn ảnh, đúng là mỗi người mỗi cách, mà mỗi một cách diễn đều có vẻ đẹp giống nhau.
Thời gian càng ngày càng gần, cho đến hôm nay.
Mới đầu Vưu Hạo Vũ cũng không khẩn trương.
Mỗi ngày bận bịu huấn luyện, không nghĩ gì nhiều.
Nhưng không biết vì sao, khi đếm ngược mỗi ngày một số, thời gian càng ngày càng rút, cậu dần dần bắt đầu lo âu.
Một ngày này, thầy huấn luyện bảo cậu nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm ngày mai tinh thần tràn đầy thoải mái đi thử vai.
Nhưng cậu vẫn như thường lệ ở lại phòng luyện tập.
Khi lấy lại tinh thần, thời gian đã gần đến chạng vạng.
Vưu Hạo Vũ mồ hôi ướt đẫm, nhìn chính mình trong gương, tơ máu che kín tròng mắt.
Càng luyện tập, càng nôn nóng.
Cậu cầm chai nước khoáng, uống một họng đầy nước.
Uống quá nhanh, nước theo khóe miệng tràn ra, chảy xuống dưới cằm, lan đến hầu kết.
Uống hết chai nước, Cậu lau miệng, rốt cuộc cũng tỉnh táo được một chút.
Đúng là lãng phí thời gian.
Luyện tập nửa ngày hiệu suất thu về lại không cao.
Nếu trạng thái uể oải này cứ tiếp diễn, kết quả buổi thử vai không nói cũng biết.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Vưu Hạo Vũ tối sầm lại.
Siết tay, niết chai nước bẹp dí.
Bỗng nhiên, bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, cửa kính bị gõ nhẹ vài cái.
Theo tiếng nhìn lại, người đang dựa cửa là luật sư Phương.
"Còn luyện tập sao? Chăm chỉ ghê."
Vưu Hạo Vũ nhíu mày, "Chuyện gì?"
"Cậu nhanh về đi."
Luật sư Phương nói: "Lúc tôi mới tới đây, có một người khả nghi đang chuẩn bị lấy đá đập cửa, đã bị tôi ngăn lại rồi.
Chỉ sợ là anti-fan của cậu đó, cố đừng để bị bám theo."
Vưu Hạo Vũ nghe vậy, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới.
Dưới lầu không có một bóng người, chỉ có một viên gạch đang nằm lẻ loi.
"Nhớ đi cửa sau." Nói xong câu này, luật sư Phương liền rời đi.
Hắn chỉ tới đây lấy văn kiện thôi.
"……"
Mấy phút đồng hồ sau, Vưu Hạo Vũ đứng ở ngoài công ty.
Ngẩng đầu nhìn, sắc trời có hơi tối, đã gần chạng vạng.
Cách buổi thử vai còn mười lăm tiếng đồng hồ.
Bây giờ đi thuê phòng ngủ một giấc, sau đó là đến lúc phải ra chiến trường.
Cậu nhìn lòng bàn tay mình, sau đó từng ngón từng ngón gập lại, cuối cùng nắm chặt cả năm ngón trong lòng bàn tay.
Buông tay, chậm rãi thở ra một hơi, đi về phía trước.
Đúng lúc này, điện thoại rung lên.
Là tin nhắn từ Đỗ Hữu.
【 ngày mai thử vai phải không? Cố lên.
】
Cuối tin còn có icon hình mèo giơ nắm tay.
Icon đáng yêu thế này đúng là không hợp với khuôn mặt liệt cảm xúc của Đỗ Hữu mà.
Vưu Hạo Vũ thấy tin nhắn này, đầu tiên là ngẩn ra một chút, tiếp theo là lấy tay che miệng, muốn ngăn khóe miệng mình nhếch lên.
Rõ ràng chỉ là mấy câu chữ bình thường mà thôi, vậy mà khi thấy nó, áp lực trong tim Vưu Hạo Vũ cũng vơi đi kha khá.
【 tôi có thể……】
Vưu Hạo Vũ đánh ra mấy chữ, lại lập tức xóa.
Bản thân suy nghĩ gì, muốn nói gì.
Ngay cả chính cậu cũng không rõ lắm.
Vì thế mới có chuyện như bây giờ.
Cậu không hiểu vì sao mà đứng trước cửa nhà Đỗ Hữu.
Không hỏi trước, thậm chí còn không chắc đối phương có ở nhà hay không, lỗ mãng chạy tới trước cửa nhà người ta đứng.
Vưu Hạo Vũ hơi bực bội.
Tháo nón xuống vò tóc, lại tiếp tục mang lên.
Thôi, về đi.
Mới vừa xoay người muốn đi, cửa nhà phía sau lại mở ra.
Mở cửa chính là Đỗ Hữu, anh không mặc tây trang, mà mặc một bộ quần áo ở nhà rộng rãi thoải mái.
Anh gọi cậu giống như đêm đó.
"Vưu Hạo Vũ?"
Quay đầu lại, thấy đối phương có ẻ hơi khó hiểu, Vưu Hạo Vũ cảm thấy bản thân hơi giống một kẻ cuồng theo dõi.
"Xin lỗi, tôi không biết tại sao mình lại đến đây."
Đỗ Hữu suy nghĩ, tránh qua một bên nhường đường: "Vào đi."
"…… Cái gì?"
"Dì giúp việc đang nấu cơm, ở lại ăn một chén đi."
Nói xong lời này, Đỗ Hữu liền xoay người đi vào trong nhà.
Thấy người không vào, còn nghiêng đầu nhìn qua.
Cửa nhà rộng mở.
Một lúc sau, Vưu Hạo Vũ mới lấy lại tinh thần.
Mùi thức ăn bay từ trong nhà ra.
Cậu do dự trong chốc lát, đè thấp vành nón, đi theo vào.
Bọn họ không có chú ý tới, trăm mét ở đám cây cối đằng kia, một người thiếu niên đang đứng.
Thân hình Tiêu Điền Điền không cao, dáng người nhỏ xinh giấu sau cây cối, hoàn toàn không dễ để nhìn ra.
Chính mắt cậu nhìn thấy hai người đàn ông mình yêu đi vào một căn nhà, sắc mặt tái nhợt, môi dưới gần như bị răng trên cắn nát.
Sáng nay tuy rằng bị Đỗ Hữu cho một cú vả trực diện, nhưng cậu cũng không quên mục đích mình ra ngoài lần này là để tìm Vưu Hạo Vũ.
Sau đó cậu tìm được Giải Trí Hân Văn.
Lúc nhìn thấy tòa nhà cũ nát này, Tiêu Điền Điền không thể tin vào mắt mình.
Đỉnh cấp lưu lượng trước kia dù là bị công ty của mình đá ra ngoài, cũng không đến mức lưu lạc tới loại công ty giải trí nhỏ này.
Cậu vô cùng hối hận, hận bản thân không sớm thấy tin tức này, cứu vớt Hạo Vũ trong lúc nước sôi lửa bỏng.
Trong lúc Tiêu Điền Điền tính đẩy cửa vào mang người yêu chạy trốn, thì phát hiện cửa lớn bị khóa.
Nếu định vị của hệ thống không bị lỗi, có chứng cứ xác thực cho thấy Vưu Hạo Vũ ở trong công ty này.
Tiêu Điền Điền cũng không thể tin có cái công ty nào giữa ban ngày ban mặt khóa cửa!
Cậu càng nghĩ càng bất an.
May mà cửa lớn làm bằng kính, Tiêu Điền Điền cầm một viên gạch lên muốn ném vỡ, lại bị một người nói mình là luật sư chạy ra ngăn cản.
Sợ bị theo dõi, cậu chỉ có thể tạm thời lui lại.
Mà lúc sau lại nói hệ thống định vị lại, phát hiện Vưu Hạo Vũ rời khỏi Giải Trí Hân Văn, tới một chỗ nào đó.
Điều này chứng minh Vưu Hạo Vũ vẫn được tự do đi lại.
Biết được tin này làm cho Tiêu Điền Điền hơi an tâm, tiếp tục đuổi theo Vưu Hạo Vũ, cho tới khi đến một khu nhà
Khu nhà diện tích rất lớn, đường đi lại lắt léo.
Lần đầu tiên đến đây, Tiêu Điền Điền đã suýt lạc đường.
Trời xanh không phụ người có lòng, rốt cuộc cậu cũng thấy người kia ở phía xa xa.
Tuy rằng mang nón và khẩu trang, nhưng dựa vào thân hình cũng dễ để cậu nhận ra người nọ.
Tiêu Điền Điền vui mừng khôn xiết, còn chưa kịp sửa sang lại thân mình, giả bộ ngẫu nhiên gặp được, Vưu Hạo Vũ liền vào nhà.
Mà mở cửa cho Vưu Hạo Vũ, lại là Đỗ Hữu.
Nếu chuyện này xảy ra vào lúc nào đó, Tiêu Điền Điền sẽ không nghĩ nhiều, còn lo lắng bọn họ vì mình mà khắc khẩu.
Nhưng trải qua chuyện ban sáng, trong lòng cậu bây giờ tràn ngập nguy cơ.
Bây giờ ngẫm lại, mỗi lần mình đi tìm bọn họ, hình như Hữu và Hạo Vũ đều ở cùng một chỗ.
Chẳng lẽ hai người đó, cắm sừng cậu……
Tiêu Điền Điền không muốn tiếp tục nghĩ nữa, không muốn tin tưởng.
Nhưng ban sáng Hữu có thái độ lạnh nhạt với cậu, chẳng lẽ anh nɠɵạı ŧìиɧ, tìm được người yêu mới?
Không được, cậu phải giáp mặt hỏi cho rõ.
Tiêu Điền Điền là người nghĩ được làm được.
Nếu cậu đã có ý nghĩ này, thì nhất định phải đi làm.
Còn chưa chờ cậu chui ra, cánh tay đã bị người túm chặt.
Quay đầu lại thì thấy Thẩm Thần.
Cậu kinh ngạc trợn tròn đôi mắt, "Anh...."
"Tại sao em lại ở đây?" Thẩm Thần trước một bước hỏi ra điều nghi hoặc, đôi mày nhíu lại..