Lòng Tiêu Điền Điền như tro tàn, cậu chỉ biết nhắm mắt lại, chấp nhận nụ hôn nhục nhã này.
Vốn dĩ từ lúc bị đuổi đi cũng đã nản lòng thoái chí, không hề chờ mong.
Nhưng mà người này vì sao lại không chịu buông tha, còn muốn tìm cơ hội làm nhục cậu.
Tiêu Điền Điền rất sợ, sợ một lần nữa lại hãm sâu.
Hơi thở càng ngày càng gần.
Tim cậu đập càng nhanh, lại càng thêm tuyệt vọng.
Cơ thể không còn chịu mình khống chế, sẽ tự động sinh ra phản ứng sinh lý với người này.
Cậu không kìm được mà chảy xuống một hàng nước mắt.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Tiêu Điền Điền cảm giác đôi tay đang giữ cậu buông lỏng, hơi thở gần trong gang tấc biến mất.
Buông ra rồi?
Cậu không tin mà trợn mắt, nhìn hình bóng dày rộng quen thuộc che trước mặt.
Người nọ nghiêng đầu nhìn, ánh mắt rất sáng, mũi cao thẳng, cằm góc cạnh rõ ràng.
Nửa khuôn mặt hiện ra độ cung đẹp mắt.
Khí chất lãnh đạm xa cách, nhưng Tiêu Điền Điền có thể thấy được tình yêu nồng cháy.
Là Hữu.
Nhưng mà, Hữu sao lại xuất hiện ở đây? Mình rõ ràng đã rời khỏi thế giới kia rồi.
Tiêu Điền Điền giật mình tại chỗ.
Thẩm Thần lùi lại vài bước, thấy rõ người đã ngăn cản mình, không khỏi nhướng mày, "Là cậu?"
Đỗ Hữu nhìn về phía Thẩm Thần, không nói một lời.
Nhưng hành động ngăn thiếu niên ra phía sau lưng cho thấy thái độ rõ ràng với hắn.
Thẩm Thần lúc đầu còn bị Tiêu Điền Điền làm cho loạn lòng, lúc này cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
"Đỗ tổng đúng là biết hưởng thụ, còn tới đây nghe ca hát nữa chứ?"
Đỗ Hữu nhìn thoáng qua thỏ trắng nhỏ đang run bần bật đằng sau, tay giữ chặt người lại.
Tuy rằng anh và Thẩm Thần có cùng một thiết lập là tổng tài bá đạo, nhưng tính cách không giống nhau.
Anh là tổng tài bá đạo hệ băng sơn, hàng không thật nhưng giá thật.
Đỗ Hữu nắm Tiêu Điền Điền có hơi chặt, cậu ta lảo đảo thiếu chút nữa hôn đất mẹ, "Khoan đã, sao anh lại ở đây?"
Đỗ Hữu "..."
Hệ thống nói trong đầu: 【 ký chủ mau trả lời, tiểu thụ đang hỏi anh đó.
】
Đỗ Hữu trong đầu nói: 【 tôi là hệ băng sơn...!】
Hệ thống: 【 băng sơn cái con mẹ nhà anh! Anh chơi hệ băng sơn trước mặt người khác tui không quan tâm, trước mặt tiểu thụ phải nhiệt tình như lửa! 】
Hệ thống thấy Đỗ Hữu vẫn không chịu trả lời, thở dài: 【 được rồi, vẫn là tui nói một câu anh nói một câu đi.
】
Hệ thống thanh thanh giọng, nói: 【 người cần trả lời câu hỏi bây giờ không phải anh, mà là em.
Tại sao em lại còn sống? 】
Đỗ Hữu hồ ly khoác da gấu lặp lại, "...!Người cần trả lời câu hỏi bây giờ không phải anh, mà là em.
Tại sao em lại còn sống?"
Hệ thống: 【 Giọng nói, chú ý giọng nói! Vừa ẫn nhẫn vừa tức giận, vừa không mất đi tình yêu tha thiết.
Một năm không tập bị lụt nghề rồi hả?! 】
Cũng may lúc này Tiêu Điền Điền vẫn chưa chú ý tới điểm khác biệt vi diệu này.
Bây giờ cậu hơi hoảng, cậu nên giải thích thế nào về việc mình "chết đi sống lại" đây?
"Đứng lại!", Thẩm Thần không chịu để bọn họ đi dễ dàng như vậy, chắn trước mặt hai người, "Tôi cho hai người đi rồi à?"
Hắn nheo hai mắt lại, vươn tay, ""Tiêu Điền Điền, lại đây."
Thân mình Tiêu Điền Điền run lên, chuồn ra phía sau Đỗ Hữu.
Thẩm Thần thấy cảnh này, trong lòng càng tức giận.
Tiểu yêu tinh này dám ngay trước mặt hắn xin thằng đàn ông khác giúp đỡ.
Được, được lắm!
"Tiêu Điền Điền, đây là lần cuối tôi cảnh cáo cậu...!"
"Chúng ta đã chia tay!" Tiêu Điền Điền chảy nước mắt, nói: "Tôi không yêu anh, xin anh đừng quấy rầy tôi nữa."
Thẩm Thần ngẩn ra.
Không yêu hắn?
Hắn nghĩ đến chuyện mình bị từ chối, nghĩ đến chuyện Tiêu Điền Điền tức giận, nhưng chưa bao giờ nghĩ đối phương sẽ nói thế này.
Không yêu hắn? Sao có thể.
Trải qua mỗi cuộc nói chuyện, mỗi một lần ôm, hắn đều có thể cảm nhận được tình yêu khắc ở đáy mắt đối phương.
Có được quá dễ dàng, nên chưa bao giờ quý trọng.
Nhưng mà bây giờ...!Tại sao? Chẳng lẽ vì người này?
Thẩm Thần dời mắt sang khuôn mặt của Đỗ Hữu.
Người này so với hắn thì trẻ hơn, có khuôn mặt, có tài cán, cũng có tiền.
Có lẽ ưu thế duy nhất của hắn là sỡ hữu nhân mạch và quyền lực đã đâm sâu bén rễ nhiều năm.
Hắn nắm tay thật chặt, hạ giọng thật trầm: "Cậu vừa chia tay tôi đã vội đi tìm người mới đến vậy à?"
"Không, tôi không có." Tiêu Điền Điền khóc lóc lắc đầu.
"Vậy thằng này có quan hệ gì với cậu?" Thẩm Thần từ trước đến nay tự cho mình thành thục ổn trọng.
Nhưng gặp phải Tiêu Điền Điền, lại liên tiếp nhận áp lực về cảm xúc, không lúc nào bình thản.
"Anh, anh ấy là...!" Tiêu Điền Điền khóc đến thở hổn hển.
Không thể giải thích và không biết giải thích như thế nào, cũng đâu thể nói đây là bạn trai cũ của cậu.
Đỗ Hữu đang đứng giữa trận chiến, nhưng nhìn anh giống như vai quần chúng đang hóng chuyện, 【 sao cậu ta mới khóc đã khó thở rồi? Có phải bị bệnh không? 】
Hệ thống: 【 là bởi vì bị hiểu lầm nên đau lòng.
】
Đỗ Hữu: 【 nhưng đâu có hiểu lầm.
Theo nguyên tác tôi không phải là bạn trai cậu ta sao? 】
Hệ thống:...!Nói đúng quá nên không thể phản bác.
Nhưng cũng không thể để tiểu thụ khóc tới mức khó thở như vậy được.
Hệ thống nói: 【 ký chủ, mau tuyên bố quyền sỡ hữu đi.
】
Được rồi.
Đỗ Hữu ngăn trở tầm mắt của Thẩm Thần, "Cậu ấy đã rất mệt rồi.
Thẩm tổng không còn chuyện gì khác thì mời đi cho."
Thẩm Thần tức giận: "Cậu cùng lắm chỉ là nhặt thứ đồ mà tôi không cần nữa, có tư cách gì nói chuyện ở đây."
"Chát!"
Vừa dứt lời, âm thanh thanh thúy của cái tát vang vọng trong đêm.
Thẩm Thần và Đỗ Hữu cùng ngây ra.
Tiêu Điền Điền không biết khi nào đã chạy đến giữa hai người, giáng cho Thẩm Thần một bạt tai.
Cái tát này dùng lực khá lớn, thậm chí trên mặt người bị ăn tát còn in rõ năm dấu tay.
"Tôi không phải thứ đồ anh không cần! Mong anh từ nay về sau không cần đến quấy rầy tôi nữa!" Tay rất đau, nhưng lòng còn đau hơn.
Sau đó quay đầu nhìn Đỗ Hữu, sắc mặt nhu nhược như thể chạm vào liền vỡ, "Thành thật xin lỗi, tôi không phải là người anh từng quen biết."
Nói xong câu này, Tiêu Điền Điền mang theo nỗi lòng bị tổn thương che mặt chạy đi.
Thẩm Thần là một người đàn ông, còn là người đàn ông thân nạm kim cương, tất nhiên đây là lần đầu tiên bị ăn tát, cứng người tại chỗ, thật lâu còn chưa hoàn hồn.
Đột nhiên Đỗ Hữu cảm giác mũi bị lạnh, như là có nước rơi xuống.
Ngẩng đầu lên, rõ ràng vừa nãy trăng còn rất tròn, rất sáng, giờ lại không thấy đâu nữa.
Mây đen trườn tới, bọc lấy ánh trăng.
Có lẽ trời sắp mưa.
Đỗ Hữu thấy Thẩm Thần còn hóa đá tại chỗ.
Dù sao cũng là tổng tài bên đối tác, bởi vậy mới có lịch sự nhắc nhở: "Trời sắp mưa rồi."
Người đàn ông như vừa tỉnh ngủ, ngẩng đầu lên, nói rõ ràng rành mạch: "Tôi sẽ không từ bỏ Tiêu Điền Điền, cậu ấy là người của tôi."
"....!Ừ."
Hệ thống: 【 ừ cái con khỉ! Lúc này không phải nên tỏ ra giận dữ mà không mất uy sao?! 】
Thẩm Thần thấy đối phương không để ý đến mình, nắm tay thật chặt.
"Cậu sẽ hối hận."
Bỏ lại một câu kɧıêυ ҡɧí©ɧ sau đó liền rời đi.
Tuy rằng vừa bị tát, lúc đi đường sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ, bước đi hết sức tiêu sái.
Theo bóng người đi xa, Đỗ Hữu nhìn thoáng qua đồng hồ, từ lúc mình ra ngoài cho đến lúc kết thúc khoảng chừng mười phút.
Bây giờ ăn vặt là vừa đẹp.
Hệ thống khóc lóc thảm thiết: 【 ký chủ, tui xin anh.
Ít nhất cũng phải vừa bá đạo vừa chiếm hữu tuyên bố tiểu thụ là của mình chứ.
】
Lời cầu xin đầy nước mắt chân tình của nó bị Đỗ Hữu lơ luôn.
Đỗ Hữu đi ra sau hẻm, Tiêu Điền Điền và Thẩm Thần đã không thấy bóng dáng.
Anh trở lại quán bar, thấy khách đã vãn nhiều.
Trên sân khấu, một người đang tấu một khúc dương cầm, nhưng không có bao nhiêu người ngồi nghe.
Đỗ Hữu chọn một chỗ trống ngồi.
Anh trai bartender thấy người đã trở lại liền lập tức mang thức ăn lên.
Gà rán khoai tây chiên bắp rang được bày đầy trên một cái bàn vuông nhỏ.
Mới đầu không có người chú ý Đỗ Hữu, nhưng thanh niên vừa đẹp người vừa giàu lại ăn loại thức ăn không chất dinh dưỡng này, hơn nữa còn ăn không ngừng, trong vòng mười phút sạch luôn đĩa, làm tất cả mọi người mở rộng tầm mắt.
Hệ thống sớm biết ký chủ nhà mình ăn rất khỏe.
Mỗi lần ở nhà, người giúp bưng lên bao nhiều ăn bấy nhiêu, rất có ý thức của việc không lãng phí đồ ăn.
Nó cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy đối phương chắc là ở tận thế đói muốn điên rồi, ai ngờ cái bụng của ký chủ nhà mình hình như không bình thường...!
Đỗ Hữu ăn xong một bàn thức ăn này, lại gọi thêm một lần nữa, khiến hệ thống bị chấn kinh: 【 ký chủ, kiềm chế chút đi.
】
Biết là sẽ không béo phì, nhưng mà ăn cũng khủng quá rồi đó! Lúc trước còn uống nhiều rượu như vậy.
Đỗ Hữu: 【 bởi vì áp lực rất lớn.
】
Hệ thống: 【 ký chủ, tui có nghe nhầm không.
Tui đây mới áp lực đè nặng nè! 】
Đỗ Hữu thở dài một hơi: 【 tình tay ba, so với trong tưởng tượng còn khó hơn.
】
Hệ thống lúng ta lúng túng: 【 dù sao cũng là thế giới cuối cùng trong truyện rồi.
Ký chủ anh lúc sau xuất hiện tương đối nhiều, chờ các tiểu công khác xuyên tới là có thể tha hồ nghỉ ngơi.
】
Nhưng mà, hiện giờ ba người còn tốt.
Chờ đám kia đều xuyên tới hết rồi, chính là tình tay năm, còn thêm tình tay sáu, xem ra sẽ loạn điên luôn.
Hơn nữa, tới kết cục cuối ký chủ sẽ cùng các tiểu công khác hợp thành một thể....!
Đỗ Hữu: 【 hợp thành một thể? 】
Hệ thống ngẩn ra, phát hiện vậy mà mình lại đem lời trong lòng nói ra ngoài.
Vốn dĩ nói chuyện trong đầu cũng tương đương với việc suy nghĩ tương thông, cho nên rất khó phân biệt giữa "suy nghĩ trong lòng" và "nói chuyện trong tâm trí".
Hệ thống lảng sang chuyện khác: 【 ui, bọn họ làm nhanh ghê hen.
Đồ ăn đã đem lên rồi, nhân lúc nó nóng mau ăn đi ký chủ.
】
Đỗ Hữu: 【 hợp thành một thể? 】
Hệ thống: 【 khoai tây chiên này nhìn vừa vàng vừa giòn, người ta cũng muốn ăn một miếng đó.
】
Đỗ Hữu: 【 hợp thành một thể? 】
Hệ thống: 【....!】
Nó im lặng trong chốc lát mới trả lời: 【 ý là mấy người các anh quan hệ sẽ trở nên rất tốt, rất gắn bó, giống như hợp thành một thể.
】
Đỗ Hữu: 【....!】
Hệ thống: 【....!】
Tới đây nó liền biết không thể lừa ký chủ được nữa rồi.
Ký chủ nhà nó tuy nhìn rất chân thật, dễ bị lừa nhưng không phải đồ ngu.
Hệ thống khóc: 【 xin anh hãy nghe tui nói! 】
Sau đó, Đỗ Hữu biết được toàn bộ chân tướng.
Thì ra, kết thúc của cuốn tiểu thuyết mau xuyên này là Tiêu Điền Điền không thể chọn ra món hàng tốt nhất trong cả đám chất lượng ngang nhau.
Một phần do luật pháp xã hội hiện đại không cho phép chơi NP, đành phải cho đám tiểu công hòa làm một, nghênh đón kết thúc mỹ mãn nhà nhà cùng vui, 1x1.
Tuy rằng đám tiểu công tính cách, ký ức, ngoại hình, gia thế hoàn toàn không giống nhau, nhưng không sao cả.
Sau khi dung hợp bọn họ lại, lấy tốt bỏ xấu, tập hợp ưu điểm của cả đám.
Mà điều quan trọng nhất chính là giữ lại tình yêu nồng đậm bọn họ dành cho Tiêu Điền Điền.
Hệ thống do dự: 【 nhưng mà...!Ký chủ nè, tuy rằng là dung hợp, nhưng anh cũng có thể sống tốt, có thể vĩnh viễn ở lại thế giới này mà.
】
Đỗ Hữu: 【 tốt cái cục cức! 】
Hệ thống rất ít khi nghe Đỗ Hữu chửi thề, biết anh giận thật rồi, không khỏi khóc lớn: 【 hu hu anh đừng giận như vậy, tui chỉ là làm công cho người ta thôi mà.
】
Đỗ Hữu: 【 cho ai? 】
Hệ thống khóc chít chít không nói.
Đỗ Hữu: 【 tôi không làm nữa.
】
【 anh, chẳng lẽ anh muốn quay về nơi thiếu ăn thiếu ngủ kia sao? 】 hệ thống không mấy tự tin mà uy hϊếp.
Đỗ Hữu nhìn điện thoại trong tay, lại nhìn một bàn đồ ăn.
Hai thứ này, là hai thứ anh không muốn vứt bỏ nhất khi ở đây.
Đỗ Hữu nhịn đau trong lòng không nhìn nữa: 【 đúng.
】
Hệ thống biết kiểu uy hϊếp này không xài được, dứt khoát một là không làm, hai là phải làm đến cùng, mới nói:
【 coi như anh muốn chạy tui cũng không thể đưa anh trở về, năng lượng để xuyên qua toàn là đi mượn.
Nếu như ngoan ngoãn nghe lời, về sau tui còn có thể giúp anh.
Nếu không nghe...!Chờ đến thời cơ thích hợp, chỉ cần anh còn ở thế giới này, thì nhất định sẽ cùng những người khác hợp thành một thể! 】
"..."
Hệ thống đánh một đòn cảnh cáo, lại cho một chút ngọt.
【 ký chủ cứ yên tâm, nếu dung hợp, anh sẽ còn những ký ức trước kia.
Chỉ là đổi một cái lăng kính thôi, các anh sẽ giống như lúc ở thế giới cũ.
Đến lúc đó, chỉ là nhiều thêm vài đoạn ký ức.
】
Đỗ Hữu: 【 không.
】
【 ký chủ......】 hệ thống còn muốn khuyên bảo thêm.
Đỗ Hữu: "Bọn họ không phải tôi, tôi cũng không phải bọn họ."
Nếu chạy không thoát, vậy chỉ có một cách.
Anh muốn phá hư chuyện tốt của Tiêu Điền Điền, phá luôn cái gọi là theo đuổi tình nhiều tay.
Bắt lấy các tiểu công xuyên tới, biến bọn họ làm đồng bọn của mình..