Đương nhiên chuyện quan trọng bây giờ là xử lý bàn đồ ăn này.
Khách trong quán vẫn luôn chú ý tới thanh niên nọ.
Thấy anh ngồi im, còn tưởng ăn no rồi.
Kết quả không bao lâu lại cắm đầu ăn.
Khách ngồi trong quán không khỏi giác ngộ ra chân lý.
Thì ra vừa nãy là ngồi chờ tiêu hóa.
Hệ thống vẫn chưa biết suy tính của Đỗ Hữu, thấy anh lại ngoan ngoãn ăn tiếp, còn tưởng rằng cuối cùng cũng chịu rồi, không khỏi thở một hơi nhẹ nhõm.
Đương nhiên hệ thống còn chưa từ bỏ ý định đi theo cốt truyện.
Tuy rằng bây giờ ký chủ rất không muốn làm, nhưng tương lai còn dài, chờ anh dần dần tiếp thu hiện thực rồi, nhất định có thể trở lại làm ký chủ vừa ngoan vừa nghe lời của trước đây.
Đỗ Hữu ăn xong thức ăn, cầm thẻ đi trả tiền.
Đang định rời đi, anh trai bartender lại đưa một cây dù.
"Bây giờ bên ngoài mưa lớn lắm.
Anh chờ một chút nữa hãy đi, dù cho anh cầm."
Hiệu quả cách âm của quán bar rất tốt, thêm bật nhạc rất nhẹ, khách khứa bên trong rất khó biết được ngoài trời như thế nào.
Đỗ Hữu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, thấy hạt mưa dội điên cuồng vào lớp kính bên ngoài, giống như đang nhảy múa.
Đoán khoảng cách từ cửa quán tới chỗ giữ xe, có vẻ khá xa, mà mưa thì xối không ngừng.
Lúc này, anh mới đồng ý với lời đề nghị của anh trai bartender, xoay người đi vào trong.
Mới vừa quay vào, đã bị hất một ly rượu vang đỏ vào người.
Trước mặt là một cô gái với khuôn mặt bối rối không biết làm sao.
Cô vốn muốn đến gần một chút, nhưng lại không đủ can đảm.
Bây giờ thấy người ta sắp đi mất rồi, mới từ chỗ chị em khuyên nhủ chạy lại đây.
Hiện tại một câu còn chưa nói, ngược lại còn hất rượu vào áo người ta, cô nên làm sao bây giờ.
"Xin lỗi! Thành thật xin lỗi!" Cô gái lấy khăn giấy từ trong giỏ ra, "Tôi lau giúp anh!"
"Không cần, giặt một chút là được." Đỗ Hữu nhìn về phía người phục vụ, "Nhà vệ sinh ở đâu?"
Phục vụ vội vàng dẫn đường.
Quán bar Moonlight chia thành hai khu.
Khu ngoài là khu công cộng, nơi có ghế dài và quầy bar; khu trong chỉ có ghế lô, muốn đi vào cần trả phí.
Nhà vệ sinh được đặt ở hành lang liên kết giữa khu công cộng và khu ghế lô.
Bên trong vừa sáng vừa rộng, còn có huân hương nhàn nhạt.
Khi Đỗ Hữu đi vào, thấy có người đang rửa mặt, tóc nhuộm màu xám bạc.
Trên bồn rửa mặt để một khẩu trang đen và một nón lưỡi trai, chắc là đồ của người này.
Mới vừa rồi bị dính rượu vang đỏ lên quần áo, có chút rượu còn sánh lên cổ.
Đỗ Hữu vặn vòi nước, chà lau thứ màu đỏ dính trên cổ mình.
Hệ thống líu lưỡi: 【 vừa rồi chắc chắn cô gái kia có âm mưu.
Ký chủ anh tin không, chờ anh đi ra ngoài cô ta nhất định sẽ lấy cớ giúp anh giặt quần áo, sau đó sẽ mượn cớ xin phương thức liên lạc của anh.
】
Đỗ Hữu sửng sốt một chút: 【 tôi còn có thể phát triển tuyến ngôn tình sao? 】
Hệ thống: 【 không được! Ký chủ, anh ngo ngoe rục rịch đúng không! Tui cảnh cáo anh, không được làm bậy.
】
Đỗ Hữu chỉ là thuận miệng hỏi, rốt cuộc anh đối với nam hay nữ đều không có chút hứng thú nào.
Thứ anh yêu nhất chỉ có đồ ăn bảo bối và internet vĩ đại.
Người bên cạnh rửa mặt xong, ngẩng đầu lên.
Đỗ Hữu từ trong gương thấy rõ mặt người nọ.
Khuôn mặt tuấn mỹ, mắt màu hổ phách.
Nhưng lông mi khá ngắn, khiến ngũ quan hiện vẻ bén nhọn.
Xứng với một đầu tóc trắng xén ngắn, cả người có vẻ kiêu ngạo khó thuần.
Giọt nước dọc theo sóng mũi cao thẳng chảy xuống.
Người nọ chú ý tới ánh nhìn của Đỗ Hữu, từ trong gương nhìn qua, nhướng mày: "Nhìn cái gì?"
Đỗ Hữu không nhìn nữa.
Cậu trai lau khô mặt, mang khẩu trang và mũ lên rồi đi ra ngoài.
Hệ thống tức giận: 【 ê ê, người gì thế này? Ký chủ anh chính là tổng tài bá đạo, loại người này cùng lắm chỉ là pháo hôi qua đường thôi, ra vẻ gì chứ?! 】
"Vưu Hạo Vũ." Đỗ Hữu nói.
Hệ thống nghe ký chủ lên tiếng.
Thấy xung quanh không có ai mới dò hỏi: "Vưu Hạo Vũ?"
"Người phát ngôn của nhãn hiệu."
Hệ thống không có tí hứng thú gì với chuyện không liên quan tới tiểu thụ.
Lúc này nghe ký chủ nhắc mới nhớ, hình như là tập đoàn Đỗ thị có mời một đỉnh cấp lưu lượng làm đại ngôn cho một dòng sản phẩm.
Đỗ Hữu do hôm nay vừa mới lướt weibo, thấy hình của Vưu Hạo Vũ, mới cảm thấy người nọ và người trong ảnh giống nhau.
Chẳng qua mấy chuyện này cũng do cập dưới làm, anh cũng chưa từng thấy mặt đỉnh cấp lưu lượng này, và đối phương cũng chẳng hề nhận ra anh.
Hệ thống sinh nghi: "Không phải cậu ta là đại minh tinh sao? Đến loại quán bar này làm gì? Tui thấy, loại người này nhất định là thường xuyên đi tới hộp đêm."
Đỗ Hữu: "Tôi cũng vậy mà."
Hệ thống đúng lý hợp tình nói: "Chuyện này sao lại giống nhau được.
Anh là tới tìm tiểu thụ, chỉ cần là nơi có tiểu thụ, đừng nói là loại quán bar nhỏ này, dù có là rừng hoang núi thẳm anh cũng đi."
Đỗ Hữu không trả lời.
Đương nhiên phải đến rồi.
Sau khi bình tĩnh suy nghĩ, muốn tìm được các tiểu công khác thì phải đột phá từ chỗ của Tiêu Điền Điền.
Trước mắt, Thẩm Thần là người được xác định đầu tiên, anh muốn ngăn cản hai người tiếp xúc.
Về phương diện khác, tất nhiên là muốn xác nhận các tiểu công bị phân ra từ một thân rồi.
Khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, Đỗ Hữu nghênh đón một chai rượu vang đỏ bay lại đây một cách đầy trìu mến.
Anh nghiêng đầu tránh, chai rượu va vào tường vỡ tung tóe.
Mảnh nhỏ từ vỏ chai rơi xuống đất, chất lỏng dính trên tường tạo thành một vệt đỏ.
"Đúng là không biết tốt xấu! Tiểu Mỹ thích mày nên mới cho mày thể diện, cái loại như mày ngoài một khuôn mặt biết ăn bám thì còn gì, được fan tâng bốc riết rồi trở nên không biết điều, có tự thấy vô lý không?!"
Người nói chuyện là một cậu trai tóc vàng.
Đang ôm một cô gái nhỏ đang khóc nức nở trong lòng, còn người bị chửi là cậu trai mang khẩu trang, hai tay cậu ta vì tức giận mà run lên.
Bình rượu vừa nãy là do người mang khẩu trang ném.
Chẳng qua là ném không chuẩn, không trúng mục tiêu, còn suýt trúng Đỗ Hữu.
Ở đây còn có một người khác đứng cạnh cậu trai tóc vàng, đang khuyên giải: "Hạo Vũ, hôm nay tốt xấu gì cũng là sinh nhật của Tiểu Mỹ.
Cậu không muốn đến chúc mừng sinh nhật thì cũng nên cho người ta chút mặt mũi.
Hà cớ gì lại đánh con gái nhà người ta."
Cửa ghế lô phía sau bọn họ còn chưa đóng, bên trong truyền tới âm nhạc ầm ĩ.
Bên đó có mấy thanh niên nam nữ không chê việc nhỏ chỉ muốn việc to đang giơ điện thoại chụp ảnh.
Mà người đang giằng co với bọn họ, không ai khác chính là Vưu Hạo Vũ.
Mặt cậu ẩn sau lớp khẩu trang và nón, nên không thấy rõ sắc mặc thế nào.
"Bỏ điện thoại xuống." Lời này gần như là gằn từng câu từng chữ từ cổ họng.
Nhưng mà đám bên kia ỷ người đông thế mạnh nên không sợ, còn ồn ào nói: "Vưu đại minh tinh, người nào làm thì người đó chịu.
Mày nếu dám đánh người, cũng đừng oán tụi này làm rùm beng."
Tóc vàng để cô gái đang khóc thút thít ra phía sau lưng, nói: "Có bản lĩnh thì đừng đánh con gái, đánh tao này."
Hệ thống thấy tình huống luống cuống, nó tuy rằng nhiệt tình đi theo quan hệ tay ba, nhưng mà không thích loại đổ máu này, 【 ký chủ, mau đi thôi.
Không nên dây chuyện hại thân, đừng để anh bị chụp trúng.
】
Nó vừa nói xong, thì thấy ký chủ nhà mình đi đến trước mặt đám người trẻ.
Hệ thống muốn điên luôn: 【 ký chủ anh một hai muốn đối nghịch với tui sao.
】
Những người đó thấy đại minh tinh thường ngày luôn xa không chạm tới bị mình cho ăn mệt, trong lòng rất vui sướиɠ, lời nói càng thêm kiêu ngạo: "Vưu đại minh tinh, ưu điểm duy nhất của mày là khuôn mặt kia.
Bây giờ che làm gì, cởi ra cho tụi này thưởng thức đi."
"Đúng vậy đúng vậy." Một cô gái phát ra tiếng cười vô cùng điên cuồng bén nhọn, "Nói không chừng fan nữ của cậu lại tăng cao đó.
Đánh người nha, còn đánh con gái, là đàn ông đích thực đó."
Dứt lời, điện thoại màu hồng phấn trong tay cô bị lấy đi.
Gần như là trong nháy mắt, những người giơ điện thoại lên chụp đều bị lấy mất.
Toàn bộ mọi người đều sửng sốt.
Cô gái cầm điện thoại hồng phấn phản ứng trước tiên, vốn định mở miệng mắng.
Nhưng ngay lúc nhìn rõ khuôn mặt của người cướp điện thoại, thì không khỏi đỏ mặt.
Nhỏ giọng nói: "Anh, anh lấy điện thoại của người ta làm gì?"
Mọi người càng thêm khϊếp sợ, đồng thời quay đầu nhìn cô nàng ngày thường nói một câu là chửi thề, hai câu là mắng chửi này.
Đây là người phụ nữ nam tính chính hiệu đó.
Đỗ Hữu: "Tôi thấy tùy tiện chụp hình người khác thì không tốt lắm."
Tóc vàng cả giận nói: "Mày là ai đây? Xen vào việc người khác làm gì? Có bệnh à?"
Đỗ Hữu giơ di động lên.
"Đừng mà!" Cả đám thấy anh muốn quăng đồ, khẩn thiết vươn tay Nhĩ Khang ra.
Đỗ Hữu thả tay xuống, cả đám thở phào nhẹ nhõm.
Tóc vàng mắng: "Có não thì mau đưa điện thoại đây.
Không đưa thì là ăn trộm, tao sẽ báo cảnh sát!"
Đỗ Hữu một lần nữa giơ điện thoại lên.
"Ê!" Cả đám lại giơ tay Nhĩ Khang.
Chủ của điện thoại hồng phấn tức giận dẫm chân của tóc vàng, "Đừng nói nữa, không thấy trong tay anh ta có con tin à!"
Tóc vàng:???
"Xin, xin lỗi.
Là do tôi sai." Tiểu Mỹ đi ra, khụt khịt nói: "Bởi vì tôi là fan của cậu, người ta muốn cho tôi một sinh nhật thật vui vẻ, mới mời cậu tới đây.
Mong, mong cậu đừng giận."
"Mời tôi?" Vưu Hạo Vũ giận tới mức bật cười, "Mấy người chính là lừa ông lại đây."
Cô gái bị giọng nói của cậu ta dọa sợ, không nhịn được rơi nước mắt.
Tóc vàng tiến lên một bước, "Mày mẹ nó dám làm Tiểu Mỹ khóc!"
Vưu Hạo Vũ nghĩ không muốn dính tới chuyện này nữa, liền xoay người rời đi, lại bị tóc vàng bắt lại.
Cậu nheo mắt, muốn cho một đấm, thì thấy bốn năm cái điện thoại bị ném lại đây.
"Điện thoại!"
Cả đám nôn nóng nhào tới.
Đẩy ra Tiểu Mỹ đang chắn ở phía trước, cuối cùng liền chạy nhắm vào tóc vàng.
Tóc vàng không chạy ra kịp, không khỏi lùi lại một bước.
Nhân cơ hội đó, Đỗ Hữu túm lấy Vưu Hạo Vũ, kéo cậu chạy ra cửa.
Mà ở phía sau, người vì cứu vớt điện thoại mà anh dẫm tôi đạp, té ngã trên mặt đất.
Dù thân thể ngã xuống, tay vẫn giơ lên cao.
Trong tay bọn họ cầm điện thoại vừa được giải thoát, cảm thấy như thắng được trận lớn, hoan hô chiến thắng.
Tóc vàng bị đè ở dưới cùng gào lên: "Mẹ nó, tụi mày cút ra!"
"Sầm."
Tiếng gào biến mất sau cửa, bên ngoài vẫn mưa tầm tã.
Đường cái toàn một màu đen, hạt mưa rơi xuống cuồn cuộn thành dòng, chảy xuống cống thoát nước.
Vưu Hạo Vũ ném tay Đỗ Hữu ra, đứng ra xa hơn một mét.
Hệ thống đấm ngực dậm chân: 【 ký chủ, anh tốt xấu gì cũng giúp cậu ta.
Tên nhóc này này sao lại có thể đáng ghét như vậy! 】
Đỗ Hữu không để ý.
Lúc anh đang chờ mưa nhỏ xuống, nhìn tình huống bên trong, đành không ở lại nữa.
Anh căng dù ra che, liếc nhìn thanh niên một cái, "Cậu không mang dù sao?"
"Anh là ai?" Vưu Hạo Vũ hỏi một đằng trả lời một nẻo.
"Tên của kẻ hèn này không đáng nhắc đến, gọi tôi là khăn quàng đỏ đi."
"Ha?" Vưu Hạo Vũ kéo khẩu trang xuống, "Anh thấy mặt tôi rồi phải không?"
Nói một cách không khiêm tốn, hiện tại cậu là một lưu lượng đỉnh cấp.
Không chỉ giới hạn trong vòng giải trí, tới cả chú tài xế taxi cũng đại khái nghe qua tên cậu.
Huống chi người trẻ tuổi trước mặt này không có khả năng không biết cậu.
Vưu Hạo Vũ nhíu mày, "Tại sao anh giúp tôi? Muốn tiền phải không?"
【 quá khinh người.
】 hệ thống tức giận đến cắn khăn tay, 【 tổng tài bá đạo nhà tui còn cần tiền của cậu sao? Ký chủ, mau lấy tiền của anh ra ném vào mặt thằng nhóc này đi! 】
Đỗ Hữu lắc đầu.
"Vậy anh...!" Vưu Hạo Vũ dừng một chút, chần chừ hỏi: "Anh là fan của tôi?"
"Không phải."
Đỗ Hữu trả lời quá nhanh, khiến cho Vưu Hạo Vũ sinh ra một loại cảm giác gọi là tổn thương lòng tự trọng.
Đỗ Hữu nhìn cậu ta, nói: "Nghe nói cậu là minh tinh, minh tinh không phải rất để ý hình tượng sao.
Đừng ở bên ngoài gây chuyện nữa là được."
Dù nói như thế nào thì Vưu Hạo Vũ cũng là người phát ngôn của nhãn hiệu nhà mình.
Anh đương nhiên không thể mặc kệ chuyện này, không muốn vì thế mà sản phẩm công ty mình làm ra lại bị bôi đen.
Đỗ Hữu cảm thấy mình thật là một tổng tài có trách nhiệm, không khỏi thấy cảm động.
Vưu Hạo Vũ nhếch khóe miệng, cười nhạo: "Nói cũng đúng, nhưng tôi không muốn bị người giữa ban đêm ban hôm cùng với người khác chạy đi dây dưa không rõ với một thằng nhóc dạy đời."
Đỗ Hữu:???
Khoan đã, mối quan hệ tay ba đó bị cậu ta thấy rồi hả?.