Trần Diệu cười khanh khách tránh đi: "Ngứa quá."
"Ngứa không?" Cố Diệc Cư tiếp tục cọ.
Chỉ chốc lát sau, dì bảo mẫu xách l*иg giữ nhiệt và notebook đi vào, vừa vào cửa liền gọi: "Cố phu nhân, tôi nấu cháo rau xanh cho bà, bà thử xem có hợp khẩu vị không."
Trần Diệu thấp giọng trả lời: "Tôi là Trần Diệu."
Bảo mẫu mở l*иg giữ nhiệt ra, dường như không nghe thấy lời phản kháng yếu ớt của Trần Diệu: "Cố phu nhân, tôi còn làm chút đồ ăn kèm với cháo, bà ăn rồi cho tôi ý kiến nhé."
Trần Diệu lại phản bác: "Tôi là Trần Diệu."
"Cố tiên sinh, đêm nay có cần "phục vụ tận giường" không?" Bảo mẫu múc một chén cháo ra, sau đó gắp đồ ăn kèm vào đĩa nhỏ, bưng tới cho Trần Diệu ăn.
Cố Diệc Cư mỉm cười, đưa tay nhận chén: "Để tôi."
"Dì Chu, tăng lương cho dì."
Bảo mẫu sững sờ một giây.
Đột nhiên tăng lương? Bà quay sang nhìn Trần Diệu đang phản kháng yếu ớt ở trên giường, giây sau, đột nhiên bà hiểu ra được cái gì đó.
Ngay sau đó.
Trần Diệu sắp điên rồi.
"Cố phu nhân."
"Cố phu nhân."
"Cố phu nhân."
Vị bảo mẫu gọi là "dì Chu" này nói mười câu không có câu nào là không gắn thêm ba chữ "Cố phu nhân", cứ gọi cứ kêu.
Cố Diệc Cư lấy khăn giấy lau khóe miệng cho Trần Diệu, nhìn dì Chu đang dọn dẹp phòng bệnh: "Tăng thêm lương."
Trần Diệu "khụ, khụ, khụ" bám chặt cánh tay Cố Diệc Cư, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh tăng? Anh tăng nữa xem."
Cố Diệc Cư: "..."
Anh nhìn dì Chu.
Dì Chu vốn đang hơi sợ, lại nhìn ra ý tứ trong mắt Cố Diếc Cư.
Cứ gọi đi, tôi sẽ lén tăng lương cho dì.
Gan dì Chu lớn hơn.
"Cố phu nhân."
Trần Diệu bịt tai: "Trời ơi... Điên mất."
"Cố Diệc Cư, mẹ nó anh phắn đi." Cô giơ chân hung ác đạp Cố Diệc Cư, Cố Diệc Cư bỏ bát đã ăn xong xuống, lười biếng tựa vào ghế, để mặc cho cô đạp, còn nghiêng đầu cầm notebook, chậm rãi mở lên.
Trần Diệu dùng một cước đạp rơi notebook của anh.
Cảnh này làm dì Chu đang thu dọn bát đũa rén ngang, tay run lên, thiếu chút nữa thì bát đũa rơi xuống đất. Bà hít một hơi, e dè nhìn hai người một trên giường, một bên giường.
Da đầu căng ra, chỉ sợ Cố Diệc Cư đột nhiên nổi giận.
Notebook rơi xuống đất phát ra âm thanh rất to, còn quay cuồng lăn trên mặt đất.
Cố Diệc Cư rũ mắt nhìn notebook trên nền đất.
Trần Diệu rụt chân lại, cũng hơi căng thẳng.
Dù sao cũng là mình quậy nên mới làm hỏng đồ của người ta, ít nhiều cũng hơi sợ hãi.
Miệng cô há hốc: "Tôi... Tôi không cố ý."
Cố Diệc Cư không nhặt notebook lại, nghiêng đầu liếc Trần Diệu một cái, Trần Diệu càng hoảng loạn hơn, cô nói: "Tôi bồi thường cho anh nhé?"
Cố Diệc Cư hừ một tiếng: "Được, bồi thường cho anh."
Trần Diệu: "Hãng gì vậy?"
Cố Diệc Cư: "Hãng Trần Diệu."
Trần Diệu: "..."
Cố Diệc Cư cưỡi khẽ hai tiếng, ghé sát tới gần cô: "Hôn anh một cái thì không tính toán nữa."
Trần Diệu: "..."
Dì Chu bên cạnh thở phào nhẹ nhõm: "..."
Sợ muốn chết.
Hình như tính tình của Cố tiên sinh hiền lành hơn nhiều rồi.
Thật đáng mừng.
Bà nhớ rõ khi xưa dọn dẹp mà làm đổ xì gà của Cố tiên sinh. Lúc đấy anh đứng ở cửa, khoanh tay nhản thiên nhìn bà, trái tim có tuổi của bà tí nữa thì lên cơn.
Khi đó.
Lần đầu tiên bà nảy ý định thôi việc.
Người đàn ông này vẫn còn trẻ mà lại đáng sợ như vậy, sau này thì sao mà làm ở đây được nữa?
Bây giờ.
Mừng là có người trị được anh.
Nghĩ tới đây, dì Chu càng thêm nhiệt tình với Trần Diệu: "Cố phu nhân."
Trần Diệu: "..."
Hãy để tôi được chết.
*
Đêm đó truyền dịch đến hơn một giờ sáng. Tinh thần Trần Diệu phấn chấn hơn chút, dì Chu vẫn kè kè ở bên cạnh, chủ yếu là bà sợ Cố phu nhân cần phải làm gì đó, mà lại chỉ có một mình Cố tiên sinh ở đây thì không tiện lắm nên vẫn ở lại. Sau đó thì Cố Diệc Cư cũng bận rộn, luôn cầm notebook.
Trần Diệu chán đến mức phải nói chuyện phiếm với dì Chu.
Truyền dịch xong.
Cố Diệc Cư ôm Trần Diệu lên xe, thuận đường đưa dì Chu về.
Trong xe còn lại hai người, Trần Diệu bảo Cố Diệc Cư đưa cô về chung cư Ngọc Lan.
Cố Diệc Cư miết vô lăng, nghĩ thầm, anh hao tổn tâm tư để lây bệnh cho cô như vậy, sao có thể thả cô về nhà được.
Anh giả vờ không nghe thấy, chiếc xe đã lái vào một con đường khác đến khu phố nhà mình.
Trần Diệu nhìn anh như vậy nhưng yếu ớt không nói lên lời, cô đá con Mercedez-Benz của Cố Diệc Cư, hàng đắt thế này, phải đá một cái để lại dấu chân.
Cố Diệc Cư gõ tay xuống vô lăng, nghiêng đầu nhìn cô một cái: "Lại làm hỏng cái ghế thì sao?"
Trần Diệu không dám nghịch vào vô lăng của anh, hung dữ nói: "Tôi muốn về chung cư Ngọc Lan."
Cố Diệc Cư: "Em nói gì cơ?"
Trần Diệu: "Tôi nói, tôi phải về chung cư Ngọc Lan."
Cố Diệc Cư: "Hả, em muốn đến nhà anh, anh đang đi đó thôi, đến nhà anh mà."
Trần Diệu: "Aaa!"
Anh chết đi.
*
Chiếc xe chạy thẳng xuống tầng hầm. Trần Diệu mở cửa xe, rất muốn chạy nhưng gara này rất tối, Cố Diệc Cư bắt lấy cánh tay cô, kéo vào trong lòng, đi thẳng vào thang máy.
Anh nắm đến nỗi cổ tay Trần Diệu hơi đỏ lên, Trần Diệu càng giãy lại càng đỏ.
Đi vào thang máy, anh bèn ôm Trần Diệu từ phía sau, không cho cô nghịch ngợm nữa.
Ngay sau đó, điện thoại di động vang lên.
Anh lấy ra nhìn, là một tin nhắn WeChat Cố Tình gửi.
Trần Diệu nhổm lên từ trong ngực anh, cũng muốn xem tin nhắn WeChat kia, Cố Diệc Cư hơi chột dạ, hơi nâng di động lên cao, nâng đến khi Trần Diệu không thấy được mới thôi.
Lúc này anh mới dám mở ra xem.
Cố Tình rất quan tâm hỏi: "Thế nào, thế nào? Đã làm lành chưa?"
Cố Diệc Cư cúi đầu nhìn Trần Diệu, cổ tay Trần Diệu đỏ au, đôi mắt xinh đẹp trừng anh như một em mèo hoang, hận không thể nhào tới cắn anh.
Cố Diệc Cư: "Chắc là rồi."
Cố Tình: "Vẫn chưa làm lành à? Có phải mày chưa đủ nhã nhặn không?"