Không Thể Buông Tay

Chương 60

Cố Diệc Cư tức cười, đưa tay nhéo mặt Trần Diệu. Trần Diệu lại tránh, khép hờ mắt trừng anh, Cố Diệc Cư hỏi: "Không buồn ngủ à?"

Vừa rồi Trần Diệu mệt lắm rồi, rất muốn ngủ. Nhưng không hiểu vì sao sau khi kim tiêm đâm xuống thì tỉnh táo hơn chút, cô nhìn gương mặt tuấn lãng của Cố Diệc Cư, nói thầm: "Còn không phải tại anh..."

Tôi mới bị sốt.

Cố Diệc Cư nhếch môi, không trả lời. Anh cầm điện thoại di động bên cạnh lên, gọi điện cho bảo mẫu trong nhà, bảo dì mang cháo đến bệnh viện, nhân tiện mang notebook cho anh.

Trần Diệu rũ mắt quan sát cử chỉ của anh, lúc này cửa phòng có tiếng động, Trần Diệu quay đầu nhìn ra.

Trần Kính Khang và Chu Lệ e dè đứng ở cửa, trong tay Trần Kính Khang còn xách một cái túi hành lý màu xanh lam. Hai vợ chồng họ đang ngó vào nhìn.

Trần Diệu thản nhiên nhìn họ.

Cố Diệc Cư bỏ điện thoại xuống, anh đã thấy hai người bọn họ, đôi chân dài lười biếng đan nhau, nghiêng đầu nhìn Trần Diệu.

Trần Diệu mím môi, không lên tiếng.

Trần Kính Khang do dự một lát, sau đó đi về phía trước hai bước.

Phòng bệnh này thật sự rất cao cấp, tuy rằng là một phòng đơn nhưng cửa sổ, toilet, ban công đều có tủ âm tường, TV trang bị như nơi xa hoa. Nếu không phải trên tay Trần Diệu có kim tiêm thì chắc bọn họ sẽ nghi ngờ đây là một phòng khách sạn, điều này khiến Trần Kính Khang và Chu Lệ e ngại không dám vào.

Chu Lệ nhìn căn phòng.

Trong lòng thầm lẩm bẩm không biết một ngày tốn bao nhiêu tiền...

Phòng bệnh bình dân của Trần Kính Khang nằm dưới tầng hoàn toàn khác. Chu Lệ vô thức nhìn Cố Diệc Cư, Cố Diệc Cư mặc áo sơ mi và quần tây đen, cao quý ngồi trên ghế, thần sắc lạnh lùng như một pho tượng khiến người khác không dám lại gần.

Người đàn ông như vậy dường như không cùng thế giới với bọn họ.

Lúc trước Chu Lệ chỉ lo trách mắng Trần Diệu, lo oán hận Cố Diệc Cư, hoàn toàn không để ý xem người đàn ông này là người như thế nào. Bây giờ trong lòng Chu Lệ sợ hãi, Trần Diệu... Đứa con gái nhỏ của bà, sao lại có thể tìm được một người đàn ông quý như vậy.

Bà hơi khϊếp sợ theo sát Trần Kính Khang.

Trần Kính Khang đi đến chân giường của Trần Diệu, nhẹ giọng hỏi: "Có khỏe không?"

Trần Diệu mím môi: "Vẫn khỏe."

Tâm tình cô vô cùng bình tĩnh, nhìn ba mẹ mình, tâm lặng như nước*. Không giống như ngày xưa, luôn mang thái độ uất hận, không cam lòng, ủy khuất vì bị đối xử bất công.

Nhưng bây giờ mọi thứ đều phai nhạt.

Trần Kính Khang gật đầu, ông có thể thấy được người đàn ông tên Cố Diệc Cư này có thể chăm sóc Trần Diệu rất tốt. Ông vô thức siết chặt thành giường, nói: "Ba sẽ xuất viện, về nhà trọ với mẹ con, ngày mai con có đói không? Để ba kêu mẹ con nấu ít cháo mang qua đây."

"Không cần, bảo mẫu nhà tôi sẽ đưa đến cho cô ấy." Không đợi Trần Diệu trả lời, Cố Diệc Cư lười biếng đáp lại. Sắc mặt Trần Kính Khang hơi cứng đờ, ông "À" một tiếng: "Được, được, cảm ơn Cố tổng đã chăm sóc cho con bé."

Cố Diệc Cư nâng mí mắt lên, giống như đang hỏi tôi cần ông cảm ơn à?

Trần Kính Khang vừa nhìn đã hiểu, sắc mặt càng cứng đờ, ông gượng gạo nắm chặt thành giường, hỏi Trần Diệu: "Bác sĩ có nói khi nào con khoẻ lại không?"

Trần Diệu bình tĩnh trả lời: "Nhanh thôi, truyền dịch là xong là khỏe rồi."

Trần Kính Khang "ừ" một tiếng, trong cổ họng có rất nhiều lời muốn nói ra, nhưng lại có cảm giác không thể nói nên lời. Có lẽ không biết nên nói ra như thế nào, bây giờ nói ra có phải quá muộn rồi hay không?

Trần Kính Khang rất bối rối.

Chu Lệ không dám nói dù chỉ một câu, bây giờ bà mới nhìn rõ, Trần Diệu có người đàn ông này làm chỗ dựa, sợ là sau này sẽ càng sống tốt hơn.

Bà không ngờ tới rằng, cô con gái mà mình vứt bỏ cuối cùng lại có thể vượt qua còn sống tốt hơn.

Điều này khiến trong lòng Chu Lệ dâng lên một loại cảm giác phức tạp.

Đứa con gái lớn mà mình luôn yêu thương lại luôn nhăm nhe tiền trong túi bọn họ, không tự mình cố gắng, không có bản lĩnh như Trần Diệu, tìm được một người bạn trai có thể dựa vào như vậy.

Mặc dù người đàn ông này rất đáng sợ, nhưng lại có thể lo liệu mọi việc chu đáo.

Bà vẫn giống như tám năm về trước, đợi Trần Hân xuất sắc lấy được một tờ giấy báo trúng tuyển của Đại học Thanh Hoa, nhưng cuối cùng khi đến tay lại là một tờ giấy của Đại học Hải Thành.

Khiến mặt bà bị vả mặt đôm đốp. Bao nhiêu người nhìn vào trò cười này.

Trần Kính Khang thở ra một hơi: "Vậy ba mẹ về trước, con... tự chăm sóc bản thân thật tốt."

Thật sự không còn gì có thể nói, Trần Kính Khang chỉ có thể ra về.

Trần Diệu "ừ" một tiếng, cũng không hỏi gì thêm.

Trần Kính Khang kéo tay Chu Lệ, Chu Lệ nhìn Trần Diệu đang ở trên giường bệnh vì sốt mà khuôn mặt càng thêm hồng nhuận, hơi cúi đầu, không nói thêm gì, đi ra ngoài.

Đi ra ngoài chưa được bao lâu, Chu Lệ đột nhiên xoay người nhìn Trần Diệu.

Trần Diệu híp mắt nhìn bà.

Chu Lệ hơi do dự, nói: "Trước kia con thật sự rất ngỗ nghịch."

Lời còn chưa dứt, Cố Diệc Cư đã lạnh lùng nói: "Cút."

Chữ "cút" này giống như bị tẩm độc, cứa thẳng vào mặt Chu Lệ như lưỡi đao sắc bén. Sắc mặt Chu Lệ trắng bệch, bà bị Trần Kính Khang trừng mắt một cái, nhanh chóng đi ra ngoài.

Rất lâu sau đó.

Tiếng khóc của Chu Lệ truyền đến: "Tôi là mẹ nó, sao tôi lại không được dạy dỗ con mình?"

Trần Kính Khang trừng mắt nhìn bà: "Chúng ta nên tự ngẫm lại bản thân trong quá khứ đã."

Chu Lệ cắn răng, không lên tiếng.

*

Sau khi cửa phòng bệnh khép lại.

Cố Diệc Cư nghiêng đầu nhìn Trần Diệu, Trần Diệu cũng chớp chớp mắt nhìn anh, hai người anh nhìn em em nhìn anh. Cố Diệc Cư cúi đầu, hôn lên mũi cô: "Sau này để anh yêu em, chiều em lên trời được không?"