Không Thể Buông Tay

Chương 21

Về đến nhà, Chu Lệ và Trần Kính Khang đều vắng, Trần Diệu cảm thấy thoải mái hơn. Cô cúi người lấy kem trong tủ lạnh, đưa vào miệng xé vỏ, sau đó vào phòng tắm rửa tay. Ăn kem xong, cô uể oải vươn vai, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.

Đêm qua không được ngủ nhiều.

Hiện tại rất mệt.

Cửa nhà vừa lúc mở ra, Trần Diệu quay đầu lại nhìn.

Trần Hân cầm chìa khóa đứng ngoài cửa.

Trần Diệu rút khăn giấy lau khoé miệng, kɧıêυ ҡɧí©ɧ cười nói: "Về sớm thế? Cố Diệc Cư nhanh vậy sao?"

Lời lẽ xấu hổ được thốt ra.

Trần Diệu cố ý.

Nhưng rõ ràng nó đã đánh trúng nỗi đau của Trần Hân, một người kiêu ngạo như cô ta lần đầu tiên bị một chàng trai không để vào mắt. Ngay khi cô bước ra khỏi cửa phòng khách sạn, Trần Hân xấu hổ muốn chết.

Cô ta lặng lẽ bước vào nhà, đem chìa khóa đặt trên tủ giày, thay dép lê.

Thấy Trần Hân không tức, Trần Diệu ngáp một cái, định đẩy cửa đi vào.

Còn chưa đặt chân xuống.

Giọng của Trần Hân phía sau đã vang lên: "Mày!"

Trần Diệu bị gọi, quay đầu.

Một cái tát giáng thẳng xuống, Trần Diệu không kịp né nên cả người đập vào cửa, mặt nóng rát.

Đầu váng mắt hoa, cô khó khăn đứng vững.

Nâng lên mí mắt mờ mịt, Trần Hân chỉ vào Trần Diệu: "Mày cố ý! Mày cố ý quyến rũ anh ấy!"

Trần Diệu cười lạnh.

Cô thật sự không ngờ chị cô có thể giơ tay đánh người.

Nhưng cô cũng không phải động vật ăn cỏ.

Cô vươn tay túm lấy Trần Hân, ném vào tường.

Trần Hân bị đυ.ng phải vách tường, phía sau lưng đau rát, cô ta đang muốn nói gì đó, Trần Diệu đã không chút khách khí tiến lên tát hai cái, lực tay còn mạnh hơn Trần Hân, Trần Hân bị tát đến mức không thể đứng vững, trực tiếp ngã xuống đất. Thấy dáng vẻ yếu ớt đó, Trần Diệu ngồi xổm xuống, đến gần Trần Hân ác ý nói: "Đúng. Tôi cố ý. Bởi vì chị thích anh ta nên tôi cố ý. Cho dù hai người thật sự ở bên nhau, tôi cũng sẽ dụ dỗ.."

Trần Hân thấy vết hôn qua làn tóc của cô, lửa đố kỵ bốc lên, cô ta gào lên túm lấy tóc của Trần Diệu kéo mạnh: "Trần Diệu! Mày không biết xấu hổ."

Da đầu Trần Diệu đau nhức, cô cũng duỗi tay nắm tóc Trần Hân, hai chị em xé nhau.

Nhưng Trần Hân không phải là đối thủ của Trần Diệu, một cái tát kia do Trần Diệu không chú ý nên mới phải nhận. Sau khi thưởng cho Trần Hân một cái tát, Trần Diệu đè lên đánh.

Trần Diệu một bên đánh, một bên nhớ lại nhiều năm như vậy phải chịu sự bất công, càng nghĩ càng xuống tay không thương xót. Ngay khi cô chuẩn bị ngừng, cánh tay bị ai đó nắm lấy.

Trần Diệu bị ném đến sofa, va vào mép ghế.

Chu Lệ chạy đến ôm Trần Hân.

Trần Kính Khang nắm chặt bả vai Trần Diệu nhấc lên, sắc mặt lạnh lùng: "Mày đánh chị?"

Trần Diệu vén tóc sang một bên, nghiêng đầu cười lạnh: "Chị ta đánh trước."

Chu Lệ buông Trần Hân ra, lao đến giật lấy Trần Diệu từ tay Trần Kính Khang tát thẳng xuống khiến Trần Diệu ngã xuống ghế Sofa.

Chu Lệ quay đầu cầm cây chổi hung hăng đánh xuống người Trần Diệu.

Nháy mắt, Trần Diệu hứng trọn cú đánh, cây chổi quét qua chiếc bánh kem xinh đẹp cô vừa mua, rơi xuống đất.

Trên bánh viết "Chúc mừng Trần Diệu thi xong."

Trần Diệu chết lặng để Chu Lệ tuỳ ý đánh, tầm mắt rơi xuống dòng chữ trên bánh kem.

Cô đột nhiên cười phá lên.

Chu Lệ thấy cô cười, hung dữ nói: "Mày còn cười? Sao mày có thể đánh nó? Sao mày có thể đánh chị mày?"

Trần Diệu rạng rỡ, ngẩng đầu nhìn Chu Lệ: "Vậy chị ta có thể đánh?"

Cô chỉ khoé môi: "Đây là chị ta đánh."

Chu Lệ lại vung chổi, lần này đập thẳng xuống cánh tay của Trần Diệu, bà tức giận nói: "Nó là chị mày, dạy dỗ mày thì có gì sai?"

Trần Diệu vẫn cười, nhìn khuôn mặt tức điên của Chu Lệ.

Trần Kính Khang ôm Trần Hân lên, gọi 120.

Sau đó, ông nói với Chu Lệ: "Đừng đánh nữa. Hân Hân ngất."

Chu Lệ nghe xong trong lòng liền căng thẳng, cũng không rảnh quan tâm đến Trần Diệu nữa, bà ném chổi rồi đuổi theo Trần Kính Khang. Trần Kính Khang ra cửa trước, quay đầu lại liếc Trần Diệu một cái.

Trần Diệu ngồi trên sofa, nghiêng đầu nhìn sang, đôi mắt u ám.

Kiên cưỡng, mạnh mẽ.

Không yếu đuối như Trần Hân, cô sẽ không ngất xỉu, vì vậy mà cô không thể khiến mọi người thương hại cô.

Trần Kính Khang không biết vì sao giật mình, chờ ngữ khí bình thản trở lại, nói: "Lát ba mua đồ ăn."

Trần Diệu không đáp.

Chu Lệ kéo Trần Kính Khang: "Mau lên."

Trần Kính Khang đi nhanh ra cửa, không quay đầu lại, thuận tiện kêu Chu Lệ khóa trái. Trong nhà một đống đồ ăn không lo Trần Diệu đói chết.

Cửa đóng lại.

Căn phòng chìm trong im lặng.

Sau khi ngồi một lúc lâu, Trần Diệu thấy đau ở hai bên môi.

Cơ thể động một chút thôi cũng đau, khắp cánh tay vốn trắng nõn nay chi chít vết roi mây.

Cơ thể vừa nếm vị tìиɧ ɖu͙© đáng lẽ nên thơm ngát, nhưng lúc này có chút chật vật.

Liễu Anh gửi tin nhắn cho Trần Diệu: "Diệu Diệu, cậu đang làm gì vậy?"

Ánh mắt rơi xuống máy tính, cô nhìn hai giây, không trả lời.

Cô ngả người ra sau, nhớ tới trước đây làm xong việc nhà mệt mỏi, cô nhờ Trần Hân chiên trứng, mu bàn tay Trần Hân bị dầu làm bỏng. Khi Chu Lệ trở về liền trách cô bắt Trần Hân làm việc, trực tiếp lấy chổi đánh cô như hôm nay, lúc đầu cô có ý muốn né nhưng sau lại ngồi thẳng tắp tuỳ ý để Chu Lệ đánh.

Cô thấy Trần Hân đứng che mũ bàn tay khóc.

Thật đáng thương, như thể người bị đánh là Trần Hân. Vào lúc đó, Trần Diệu đã nghĩ rằng ngày nào đó cô sẽ gϊếŧ Trần Hân và sẽ khiến Chu Lệ phải khóc.

Nhưng bắt nạt Trần Hân, phải trả giá.

Trần Diệu chậm rãi từ trên sô pha dịch xuống dưới, toàn thân đau nhức, cô đạp lên bánh kem, giẫm nát dòng chữ.

Sau khi lấy đá viên trong tủ lạnh và thuốc mỡ trong ngăn kéo, Trần Diệu đi vào phòng, khóa cửa lại, ngồi trên giường dùng khăn bọc đá viên xoa khoé môi, bóp thuốc mỡ rồi xoa lên vết thương trên cánh tay. Làm xong, cô bình tĩnh nằm xuống, cố chìm vào giấc ngủ.

Buổi tối.

Trần Kính Khang, Chu Lệ và Trần Hân mới trở về. Miệng vết thương của Trần Hân được xử lý qua, trên mặt tuy cũng sưng nhưng có vẻ tốt hơn Trần Diệu. Trần Kính Khang mua mì, gõ cửa phòng Trần Diệu: "Ra ăn cơm."

Cả buổi chiều Trần Diệu gặp ác mộng, sau đó không ngủ lại được, cô ngồi bàn học đọc tiểu thuyết. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô mặc kệ, Trần Kính Khang trực tiếp lấy chìa kháo dự phòng mở cửa.

Thấy Trần Diệu ngồi ở bàn học, trên bàn có thuốc mỡ, ông thở phào nhẹ nhõm, nói: "Ăn cơm."

Trần Diệu đóng tiểu thuyết, nói: "Không ăn."

Trần Kính Khang nhìn cô một hồi lâu.

Giọng Chu Lệ từ ngoài vọng vào: "Nó không ăn thì thôi. Đánh chị mình ngất, nó còn là người à?"

"Kệ nó." Giọng điệu của Chu Lệ vẫn tức giận.

Trần Kính Khang cau mày, đang định nói gì đó, Trần Diệu đứng dậy từ bàn học đi ra ngoài, Trân Hân nhìn cô, cúi đầu ăn mì.

Trần Diệu cố ý ngồi đối diện Chu Lệ, cầm đũa bắt đầu ăn.

Chu Lệ nhìn thấy cô lại thấy tức.

Trần Kính Khang ngồi xuống bên cạnh, cả nhà bốn người yên tĩnh quỷ dị ăn mì.

*

Vì bị Trần Diệu làm bị thương, dù muốn Trần Hân cũng không thể quay lại trường, Chu Lệ cũng không hỏi Trần Hân vì sao lại về lúc này.

Dù sao thì Hải thị và Y thị cũng xa.

Liễu Anh đến thăm Trần Diệu, thiếu chút nữa lao ra đánh nhau với Chu Lệ. Trần Diệu giữ chặt cô ở tròng phòng chuẩn bị hành lý, Liễu Anh sát lại Trần Diệu: "Cậu định bỏ nhà đi à? Bây giờ?"

Trần Diệu lắc đầu: "Chuẩn bị tựu trường."

Liễu Anh chợt hiểu ra: "À. Đúng rồi. Điểm sắp công bố, giấy báo nhập học cũng sắp đến."

Hai người ở trong phòng nói chuyện, vì Trần Diệu có vết thương trên người nên không muốn ra ngoài, buổi chiều tiễn Liễu Anh rồi lại vào phòng.

Trong khoảng thời gian này, cô và Trần Hân phớt lờ nhau, Chu Lệ cũng mặc kệ Trần Diệu, chỉ có Trần Kính Khang trung lập. Trần Diệu không làm việc nhà, mọi chuyện đổ lên đầu Chu Lệ, lần nào Chu Lệ cũng hận không thể đánh Trần Diệu một trận.

Tối đó Trần Kính Khang về sớm nấu cơm.

Gia đình bốn người lại quây quanh bàn ăn.

Trần Diệu gắp thức ăn cô thích.

Lúc này, Chu Lệ nói: "Nhà mình sắp mua nhà, Trần Diệu, con chỉ có thể tự kiếm tiền nộp học phí."

Thức ăn nhét vào miệng suýt chút nữa bị Trần Diệu phun ra, cô ngẩng đầu nhìn Chu Lệ và Trần Kính Khang, rồi nhìn Trần Hân đang ngồi bên cạnh yên lặng ăn.

Bát của Trần Hân đầy ắp món Chu Lệ gắp.

Trần Kính Khang có chút không tự nhiên dịch mông, ông chần chờ nói với Trần Diệu: "Giá nhà của Y thị đang tăng, nếu bây giờ không mua thì tương lai không mua nổi. Ba với mẹ thương lượng rút tiền ra và mượn một ít nữa mua một căn trước, như vậy trong lòng mới yên tâm. Diệu Diệu, con hẳn là học ở đây, rất nhiều người vừa học vừa làm, con cũng có thể tự nỗ lực.."

Thành phố này chỉ có một đại học.

Đại học Huệ Châu ở thành phố Y, chưa kể trường nghèo, điểm đầu vào cực kì thấp, mấy học sinh cuối lớp của Trần Diệu đều đỗ vào trường này.

Bởi vì nhắm mắt cũng có thể đỗ.

Đây là nghĩ rằng cô không thể đậu vào trường tốt.

Dưới ánh mắt của Trần Diệu, Trần Kính Khang càng lúc càng nói nhỏ, Trần Diệu cười lạnh hỏi: "Trần Hân thì sao? Chị ấy cũng vừa học vừa làm sao?"

Chu Lệ ngay lập tức phản bác: "Thời khóa biểu của đại học Hải Thành dày đặc như vậy, sao có thể vừa học vừa làm được?"

Phải.

Nói trắng ra, cho dù cô phải vừa học vừa làm, Trần Hân vẫn là công chúa nhỏ của ba mẹ.

Trần Diệu cười nói: "Được."

Cô đáp ứng trực tiếp, không chút do dự, Chu Lệ và Trần Kính Khang nhìn nhau, giọng điệu Chu Lệ hòa hoãn hơn: "Con ở đây có thể thường xuyên về nhà ăn cơm, chị con học ở xa.."

Trần Diệu không đáp, chỉ cúi đầu ăn.

Lời của Chu Lệ như gió thoảng, sắc mặt Chu Lệ cũng không tốt lắm, bà không giả vờ dịu dàng nữa, gắp một ít xương sườn vào bát Trần Hân, nói là mai sẽ đưa Trần Hân đi Hải thị bằng ô tô.

Trần Diệu vẫn phải ở nhà nửa tháng nữa.

*

Trời nóng.

Nhà xưởng không đủ điện để cung cấp nên cúp điện ba ngày. Chu Lệ và Trần Kính Khang có thể nghỉ ngơi ba ngày, Chu Lệ bị kéo đi chơi mạt chược, phòng mạt chược đều là đồng nghiệp trong một nhà máy, có người hỏi Chu Lệ: "Gái út nhà chị nhận giấy trúng tuyển chưa? Trường nào thế? Đừng nói là mấy trường tép riu nhé?"

Nhắc đến Trần Diệu, Chu Lệ lại thấy tức, kể từ ngày hôm đấy nó thật sự không làm việc nhà.

Bà đặt miếng bài trắng xuống, ồ một tiếng, nói: "Không biết. Chắc cũng chẳng phải chỗ tốt đẹp gì."

"Aida vẫn là con gái lớn của bà giỏi. Nói đến học đại học Hải Thành liền trúng tuyển. Tôi đã nói với bà rồi, bà để con gát út của bà nghỉ học đến nhà máy làm việc, bà không nghe."

Chu Lệ đã nghĩ đến vấn đề này, nhưng bà biết Trần Kính Khang sẽ không đồng ý, cho dù đó là một trường học đang bị phá thì Trần Diệu cũng phải học xong.

Vì vậy Chu Lệ không nghĩ đến nữa.

Lúc này, cửa mở ra mang theo luồng khí nóng bên ngoài vào. Chủ nhà đi vào cầm theo một phong thư, dùng giọng thành phố Y nói: "Gia đình Chu Lệ, giấy thông báo của con gái bà đến rồi, trường tốt."

Giọng điệu mang theo sự hâm mộ.

Chủ nhà đặt phong thư vào tay Chu Lệ, những người còn lại rất tò mò: "Trường nào thế? Chu Lệ, đừng đánh nữa, mau xem."

Chu Lệ không hề hồi hộp hay khẩn trương, thái độ khác hoàn toàn khi nhận giấy báo nhập học của Trần Hân năm ngoái. Bà cầm phong mì lên, xem cũng không cần, trực tiếp mở ra.

Giấy thông báo màu đỏ rơi ra.

Có người cười nói: "Đại học dởm mà giấy thông báo cũng giống một trường danh tiếng."

Rồi thuận tiện cúi xuống, muốn nói gì đó nhưng cổ họng cứng lại.

Chu Lệ thì càng không phải nói, bà ngây người nhìn chằm chằm vào tên trường phía trên: "Đại học kinh đô Thanh Hoa."

"Đại học Thanh Hoa, Chu Lệ, gái út của bà đỗ đại học Thanh Hoa." Có người từ phía sau hô to.

"Trời ạ, là đại học Thanh Hoa, cô bé giỏi vậy sao?"

"Chu Lệ, Chu Lệ."

Giọng nói như có lực khiến Chu Lệ hoàn hồn, bà nhìn hai chữ "Trần Diệu." Sau khi xác nhận đó là thư thông báo trúng tuyển của Trần Diệu, bà vui mừng như điên, nhưng rất nhanh nghĩ đến cái đức hạnh của Trần Diệu thì liền bình tĩnh lại. Bà đẩy bàn, vội vàng đứng dậy rời khỏi phòng.

Hai, ba bước lên lầu, mở cửa hét lên: "Trần Kính Khang."

Trần Kính Khang đang uống nước, quay đầu nhìn sang, Chu Lệ giơ giấy báo nhập học trong tay lên: "Trần Diệu đỗ đại học Thanh Hoa."

Trần Kính Khang ngay lập tức bị sặc nước, đang định vươn tay lấy giấy thì cửa phòng Trần Diệu mở, cô kéo hành lý đi ra.

Hai vợ chồng nhìn Trần Diệu, sửng sốt.

Trần Diệu mặc váy hai dây màu đen, đi giày cao gót, cô đi tới trước mặt bọn họ, lấy đi giấy thông báo, nhếch môi nói: "Ba mẹ không cần trả học phí cho con. Từ giờ trở đi, hai người chỉ có đứa con là Trần Hân. Trần Diệu, cứ coi như chưa từng được sinh ra."

Chu Lệ và Trần Kính Khang tái mặt.

Trần Diệu kéo Vali lướt qua bọn họ ra cửa, không quay đầu lại dù chỉ một lần.

Cô muốn bay thật xa.

* * *

Xin chào, mình là Cánh Cụt, editor của bộ "Không thể buông tay - Bán Tiệt Bạch Thái" tại diễn đàn dembuon.

Sau khi đào hố không lấp gần 2 năm, mình quyết tâm hoàn thành bộ này vì mình ngó loanh quanh thấy chưa nhà nào hoàn bộ này. Thật xin lỗi vì 2 năm qua mình chưa hoàn bộ này dù đã nhận trách nhiệm.

Mình không có kinh nghiệm edit và cũng chưa thể đọc hiểu tiếng Trung nên không thể dịch sát nghĩa nhất, tuy nhiên mình sẽ cố gắng nhất trong khả năng vì mình hiểu cảm giác đọc convert, đó là lí do mình làm bộ này, mình edit bằng cách dịch từ convert, mong mọi người hỗ trợ mình soát chính tả và nhặt sạn.

Dù mình chưa có kinh nghiệm đáng kể nhưng cũng là thời gian mình dành ra để dịch nên mình sẽ khóa từ chương 22. Mọi người vào diễn đàn "dembuon.vn" đăng kí tài khoản rồi nhấn like chương bị khóa là có thể đọc nè ^^. Cũng nhanh lắm mất vài phút để kích hoạt tài khoản thôi.

Cảm ơn mọi người!

* * *

Tám năm sau.

Mưa tháng Tư.

Cạch - Cửa bị đẩy ra. Liễu Anh cầm túi lẩu cay đi vào phòng, hạ mông ngồi đối diện Trần Diệu, nói: "Trời ơi, lẩu cay Sinh Ý thật ăn khách, tớ xếp hàng muốn chết."

Cô vừa nói vừa tách đũa dùng một lần, thấy Trần Diệu vẫn đang viết viết tính tính, cô ấy thò đầu nhìn. Liễu Anh bĩu môi: "Diệu Diệu, cậu sắp đính hôn rồi, sao vẫn ngồi đây tính toán. Cậu không muốn đi xem địa điểm tổ chức sao?"

Trần Diệu ngửa người nắp bút, cầm đũa chọc một miếng cá viên, khuôn mặt xinh đẹp gật gật: "Đúng vậy, vì sắp đính hôn nên tớ càng phải rõ ràng."

"Đây." Cô đẩy sổ đến trước mặt Liễu Anh: "Mình nợ gia đình cậu học phí còn chưa trả, còn cái này, tiền mua nhà, còn thiếu.."

Liễu Anh là con cháu gia đình có điều kiện, cô ấy tiêu hai xu cho một xu, chưa bao giờ phải tính toán. Cô cắn chiếc đũa, liếc mấy cái: "Sao cậu nghĩ đến chuyện mua nhà? Không phải Chu Lục chuẩn bị nhà tân hôn à?"

Trần Diệu nhướng máy: "Tớ không muốn anh ấy chuẩn bị, đính hôn sau cả hai cùng mua."

Đây là cách cô cảm thấy an toàn.

Liễu Anh tiếp tục xiên cải trắng ăn, nói: "Cậu sống quá rạch ròi, ít nhất hãy để đàn ông chăm sóc. Cậu xem, chị gái cậu.."

Nhắc đến cái từ nhạy cảm này, Liễu Anh dừng một chút, thay đổi câu: "Giống như Trần Hân, bạn trai cũ bạn trai mới đều là công tử thiếu gia, nghe nói lần trước công tử Hải thị theo đuổi chị ta đã tặng siêu xe với nhà, chậc chậc."

Trần Diệu vẫn vô cảm, đẩy sổ sách ra ngoài, ăn lẩu bò cay.

Liễu Anh lầm bầm lầu bầu một lúc, nói: "Những loại công tử này chắc chắn chỉ muốn chơi Trần Hân.."

"Nhưng điều này đủ để Trần Hân khoe khoang trong một thời gian dài." Liễu Anh nghĩ đến liền tức giận, vòng đi vòng lại, Trần Diệu và cô lại quay về làm việc ở Hải thị.

Vốn dĩ hai người đang làm việc ở chi nhánh của Trung Lập ở thủ đô, nhưng mấy năm nay Trung Lập phát triển không tốt

Nên chi nhánh bị rút đi, cô và Trần Diệu bị ném về tổng công ty ở Hải thị.

Đây là đãi ngộ tốt, một số đồng nghiệp cũ của cô đã bị sa thải.

Nhưng nhờ vậy mà Trần Diệc và Chu Lục quen nhau, sau đó xác lập mối quan hệ.

Trong lúc nói chuyện, Liễu Anh nghĩ đến chuyện khác, cô cắn miếng cá viên, nói: "Nghe nói Trung Lập sắp bị tập đoàn Angel thu mua, cậu có biết không?"

Đối với chuyện này Trần Diệu có hứng thú, cô ngẩng đầu: "Ừ, có nghe nói."

"Không phải hai năm trước tập đoàn Angel bất ổn lắm sao? Cổ phiếu tụt như vậy tưởng phá sản chứ, ai ngờ năm nay đột nhiên ổn định lại, khắp nơi thu mua công ty nhỏ. Tớ nghe nói, CEO đã thay đổi, người này thật lợi hại."

"Anh ta phế CEO cũ, nghe nói cổ phiếu của tập đoàn Angel như vậy đều do hắn thao túng, làm vị giám đốc trước cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, cuối cùng buộc phải từ chức. Người đàn ông này thật tàn nhẫn.." Khuôn mặt Liễu Anh lộ vẻ bát quái không sót thứ gì.

Trần Diệu vừa ăn vừa nghe, gật đầu tán thành.

Đúng là tàn nhẫn.

Hai người vừa ăn uống vừa trò chuyện thì điện thoại của Trần Diệu vang lên, cô nghiêng đầu nhìn thấy điện báo là là Chu Lục.

Liễu Anh khép cái miệng huyên thuyên lại, nhìn cô cười cười.

Trần Diệu duỗi đôi chân dài, giọng nói ấm áp của Chu Lục truyền đến: "Buổi tối anh không tăng ca, chúng ta đi ăn tối nhé?"

Trần Diệu mỉm cười: "Vâng."

Chu Lục: "Tan ca anh đón em."

Trần Diệu: "Ừ. Em ở nhà."

Đầu kia Chu Lục cười, sai đó cúp điện thoại. Hai người rất ít khi cảm thấy nhàm chán, luôn có chuyện để nói, Liễu Anh bĩu môi: "Buổi tối cậu ra ngoài, chỉ còn mình tớ."

Trần Diệu vỗ đầu Liễu Anh: "Lát mình mua bánh su kem cho cậu."

Liễu Anh miễn cưỡng gật đầu: "Được."

*

Cuối tuần, Trần Diệu mặc quần đùi bông cùng áo bông, kiểu dáng bình thường. Thấy thời gian sắp đến, cô đứng dậy, lấy quần áo trong tủ đi tắm, trang điểm nhẹ đeo hoa tai đi ra, lúc đi ra Liễu Anh nhìn thảng vào cô: "Diệu Diệu, càng ngày cậu càng đẹp." Trần Diệu thích màu đen và xám. Tối nay cô chọn áo cổ chữ V màu xám và quần đùi trắng, dù ở Hải thị luôn mưa vào tháng Tư nhưng trời sẽ nóng sau cơn mưa. Chiếc quần đùi màu trắng tôn lên đôi chân dài trắng nõn, khoé mắt hơi nhếch lên, trông cô như một tiểu yêu tinh thuần khiết.

Trần Diệu cười nói: "Cảm ơn cậu đã khen."

Khi Chu Lục đến đón, anh cũng bị Trần Diệu hớp hồn đến mức không thể rời mắt. Anh đưa tay ôm Trần Diệu, Trần Diệu đặt tay lên lòng bàn tay anh, được anh ôm vào xe.

Xe của Chu Lục là một chiếc Audi trả góp hàng tháng.

"Mình ăn ở đâu?" Trần Diệu thắt dây an toàn, hỏi.

Chu Lục điều chỉnh gương trong xe: "Chúng ta đến Ngọc Lâu"

Trần Diệu đầu cười nói: "Được đó. Rất đắt nha."

Chu Lục: "Không phải em muốn ăn mì ở nhà hàng đó sao? Anh đã đặt bàn.."

Trần Diệu nhìn sườn mặt Chu Lộ, trong lòng có chút ấm áp. Mì của Ngọc Lâu quá nổi tiếng, nhưng một suất cũng khó mua, Chu Lục không biết đã tốn bao nhiêu công sức để hẹn trước.

Audi màu đen chạy thẳng đến cổng Ngọc Lâu. Trời bắt đầu mưa nhẹ, Chu Lục không mang dù, lấy áo khoác che cho Trần Diệu, dìu cô lên bậc thang. Trần Diệu nhấc cao gót lên giũ ra một ít nước, Chu Lộ cất áo khoác, Trần Diệu kéo cánh tay anh vào.

Một chiếc Mercedes màu đen chậm rãi lái vào bãi đậu xe bên cạnh. Cửa sổ kéo xuống, người đàn ông mặc áo sơ mi đen vươn tay, cắn điếu thuốc nhìn chân ngọc lướt thoáng qua trên bậc cầu thang.

Một chiếc Cayenne khác chạy tới, đỗ cạnh Mercedes đen, chặn tầm nhìn của người đàn ông áo sơ mi đen. Triệu Nghĩa kéo cửa kính xe xuống thăm dò: "Cậu nhìn gì thế? Xuống xe đi."

Cố Diệc Cư trầm mặc dập điếu thuốc, mở cửa xe bước ra ngoài.

Thân hình cao lớn mang theo khí thế bá vương, hung hãn lại áp bức, giống như lưỡi dao nhỏ. Đường viền cổ áo anh ta hơi hở, vết sẹo trên cằm có chút hiện rõ trong đêm mưa.

Trần Nghĩa kéo cổ áo, phàn nàn: "Mưa tháng Tư ở Hải Thị liên miên làm người tớ mốc theo."

Cố Diệc Cư không hé răng, bước lên bậc thang.

Triệu Nghĩa đi theo sau.

Bậc thang màu đen, vừa rồi chân ngọc lướt qua thoáng hiện trong đầu Cố Diệc Cư, nghiêng đầu hỏi Triệu Nghĩa: "Đặt bàn chưa?"

Triệu Nghĩa cười một tiếng: "Đương nhiên. Nếu chưa đặt, sao tớ dám mời cậu."

Cố Diệc Cư ừ một tiếng.

Hai người cùng đi đế ghế lô.

Đi được hai bước, Triệu Nghĩa kinh ngạc thốt lên.

Cố Diệc Cư nhướng mày nhìn anh ta, Triệu Nghĩa chỉ vào vị trí cửa sổ cách đó không xa, một đôi tình lữ ngồi đó: "Mày xem, người kia giống cô bé không?"

Sau 8 năm, hai từ "cô bé" lại lần nữa được xướng lên. Ánh mắt Cố Diệc Cư có chút tối lại, ngẩng đầu liền nhìn thấy bên cửa sổ có một đôi đang ngồi.

Cô gái đeo khuyên tai màu lam, có chút loé sáng lấp lánh, khoé môi nở nụ cười, chân dài trắng nõn để lộ, người đàn ông đối diện nắm tay cô gái, hai người vừa tán tỉnh vừa trò chuyện.

Sườn mặt kia rất giống Trần Diệu.

Mà đôi chân ngọc đi giày cao gót đen kia anh vừa nhìn thoáng qua trên bậc thang, thứ khiến tâm trí anh rối bời.

Triệu Nghĩa nghiên cứu vài giây: "Đúng là cô bé."

"Có muốn chào hỏi không?" Triệu Nghĩa nhìn người bên cạnh.

Cố Diệc Cư dựa vào đài chạm khắc hoa bên cạnh bàn, đôi mắt sâu thẳm, nhìn không ra cảm xúc.

Đêm đó tám năm trước lại lần nữa nhảy lên đầu, thân hình mềm mại kia, da thịt ngọc, vòng eo nắm mạnh chút sẽ gãy. Vì là lần đầu tiên nên cô thật ngây ngô, lông mày nhíu chặt, khóc lên làm anh mất khống chế, tư vị ngọt ngào đến nỗi anh muốn đem cô nuốt vào, chạm vào một chút đã lưu lại đầy vết đỏ trên da.

Cô thậm chí còn lật người ngồi lên eo anh, đỏ mặt tía tai.

Anh thấp giọng hỏi: "Đây là đang hẹn hò?"

Triệu Nghĩa nhướng mày, nhìn cẩu nam nhân, cười nói: "Nói nhảm, không phải hẹn hò sao có thể nắm tay chặt như vậy?"

"Mày không yêu đương nên cho rằng người khác cũng không sao?" Triệu Nghĩa cười trêu trọc: "Chúng ta sang chào hỏi đi?"

"Không" Cố Diệc Cư chỉnh cổ áo, đẩy cửa phòng riêng vào.

Triệu Nghĩa dừng một chút, đuổi theo, đang muốn nói Cố Diệc Cư nhát gan nhưng thấy vẻ mặt anh u ám, không thoải mái như vừa rồi, Triệu Nghĩa ngay lập tức im lặng.

Tám năm này, cẩu nam nhân đã biến thành diêm vương, sắc mặt chỉ cần tối đi hai phần, mọi người liền sợ xanh mặt.

Triệu Nghĩa tự nhiên cũng không dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Sau khi ngồi xuống.

Trong phòng lớn cũng chỉ có hai người đàn ông.

Người phục vụ tiến vào cầm máy tính bảng, Cố Diệc Cư không gọi món gì, anh ngả người ra sau, đan tay, hỏi: "Bàn số 6 bên ngoài gọi món gì?"

Người phục vụ sửng sốt một giây.

Triệu Nghĩa nghe xong, theo bản năng ngồi thẳng dậy, một giây sau mới phát hiện, ồ, thì ra anh chưa chú ý cô bé ngồi bàn số mấy.

Cố Diệc Chó này lại nhớ kĩ.

Người phục vụ biết người trước mắt không dễ chọc, nói: "Để tôi giúp ngài hỏi."

Nói xong, người phục vụ đi ra ngoài, thay vào đó là quản lý của Ngọc Lâu tiến vào. Quản lý đã nghe phục vụ bên ngoài nói, cung kính cười nói: "Cố tổng, bàn số 6 gọi mỳ dầu mè, vịt quay Lương Phi, cuối cùng gọi thêm một nước ép Ngọc Phượng."

Cố Diệc Cư mặt không đổi sắc lắng nghe: "Mì dầu mè là món thương hiệu của quán?"

"Vâng."

"Rất khó đặt?"

"Vâng."

"Một tuần chỉ có một đơn?"

"Vâng."

Cố Diệc Cư ừ một tiếng: "Vậy lấy cho tôi một phần."

Biểu tình tươi cười trên mặt quản lý cứng ngắc: "Nhưng.."

Cố Diệc Cư: "Tôi chỉ gọi món này."

Triệu Nghĩa lắng nghe một cách thích thú: "Họ vẫn còn mỳ mừng thọ."

Quản lý vội vàng đáp: "Đúng vậy. Cố tổng, anh.."

"Như vậy đi." Cố Diệc Cư dùng đầu ngón tay ngõ lên bàn, biểu tình tự nhiên, ngữ điệu lại có chút vô lại.

Triệu Nghĩa: .

Mẹ nó.

Tên đàn ông chó.

"Được." Quản lý vô pháp. Hai người bàn số 6 phải hẹn rất lâu mới đặt được món mì này, nhưng so với người đàn ông trước mặt, bàn số 6 chỉ có thể như vậy. Cô quay đầu đặt món, rồi giải thích với bàn số 6.

* * *

Trần Diệu luôn muốn thử mì dầu mè của Ngọc Lâu, đêm nay có chút mong chờ. Ai ngờ quản lý đi đến thông báo mì đã hết, sẵn sàng bồi thường cho họ bằng món khác.

Chu Lục ngây người vài giây: "Không phải tôi đã đặt trước sao?"

"Xin lỗi." Quản lý mười phần cung kính.

"Có thể đặt tiếp không?" Thấy Trần Diệu lộ vẻ thất vọng, Chu Lục đuổi theo hỏi.

Quản lý không thể hứa trước, cô ấy chỉ nói: "Ngài có thể thử."

"Cảm ơn."

Lời đã đến đường này rồi không thể quay đầu. Chu Lục cũng không dây dưa, chỉ nắm chặt tay Trần Diệu, Trần Diệu cũng nhìn anh cười.

Lo lắng liền tiêu tan.

Quản lý giải thích xong thì rời đi.

Trở về phòng bếp tự tay phục vụ mì dầu mè vào phòng riêng, ai ngờ khi đưa đến tay Cố tổng, anh lại cắn điếu thuốc chưa châm lửa, nói: "Chia thành hai phần, đưa cho cô gái bàn số 6 một phần."

Quản lý nhìn người đàn ông đẹp trai làm người ta mềm chân, chỉ muốn ngay lập tức đánh bay đầu anh ta.

Cô nặn ra một nụ cười: "Hai phần, phần còn lại thì sao ạ?"

"Tôi ăn." Cố Diệc Cư nhướng mày.

Quản lý: "..."

Hai giây sau: "Vâng."

Sau đó cam chịu trộn mì, chia làm hai phần, mang một nửa đến bàn số 6.

Trần Diệu quay đầu lại nhìn, sửng sốt.

Quản lý nặn ra một nụ cười, viện cố: "Vừa đủ nguyên liệu, tôi làm cho cô một nửa, mời cô thưởng thức.

Trần Diệu:"... "

Cô có chút không nói lên lời:" Cảm ơn. "

Chu Lục lại rất vui vẻ, nhìn quản lý, nói:" Cảm ơn cô. "

Quản lý chột dạ:" Không có gì. "

Sau đó xoay người rời đi thật nhanh.

Vì phần mì dầu mè ban đầu rất ít nên một người ăn là quá đủ, nếu chia làm hai phần lại càng ít hơn. Trần Diệu muốn chia sẻ với Chu Lục nhưng Chu Lục cứ đưa đẩy.

Nhưng Trần Diệu vẫn chia ra, Chu Lục mỉm cười hạnh phúc, cúi đầu ăn.

Trong phòng riêng.

Mặt Cố Diệc Cư tối sầm lại, anh nheo mắt nhìn nửa bát mì.

Triệu Nghĩa ở bên cạnh cười to:" Mày vất vả như vậy, dùng hết mánh khoé, không biết có đôi tình nhân nào yêu nhau hơn Kim Kiến hay không, một bát mì chia cho hai người ăn. Nếu không đủ, mỗi người ăn một đầu, còn có thể hôn nhau. "

Cố Diệc Cư nghiến răng:" Câm miệng. "

*

Mì dầu mè không phụ độ nổi tiếng của nó, đặc biệt ngon, đặc biệt là với những người thích ăn cay như Trần Diệu. Sau khi rời khỏi Ngọc Lâu, trời đã tối, Chu Lục đưa Trần Diệu đi dạo quanh bờ biển trước khi đưa cô về nhà. Chiếc Audi đen dừng dưới lầu, hai người nhìn nhau.

Trần Diệu cầm tay Chu Lục.

Chu Lục nắm lấy tay cô, trong mắt ngập ý cười.

Nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, tâm có chút ngo ngoe rục rịch, nhưng nghĩ đến ngày đính hôn, cuối cùng anh vẫn tuân thủ nghiêm ngặt, không tiến thêm một bước nào.

Trần Diệu thấy anh thành thật, trong lòng có cũng yên tâm.

Có lẽ khi còn trẻ cô quá điên cuồng, nhưng bây giờ lại hơi bảo thủ. Một khi có danh phận, cô mới có thể mở lòng.

Chúc nhau ngủ ngon, Chu Lục buông lỏng tay, Trần Diệu mở cửa xe, lên lầu.

Vừa mở cửa liền thấy Liễu Anh đang ở cửa sổ nhìn trộm, Trần Diệu trợn mắt, đá rơi giày cao gót, buộc tóc đi vào phòng tắm.

Liễu Anh thò lại gần, hỏi:" Trời ơi, sao hai người không hôn nhau? "

Trần Diệu ném khăn lông ra, đáp trên mặt Liễu Anh.

Liễu Anh cười rộ lên:" Nhưng sẽ nhanh thôi, đính hôn xong tránh không kịp. "

*

Trụ sở Angel

Dưới tiếng mưa rơi lộp nộp, bước chân nhân viên trên tầng cao nhất càng vội vàng. Cố tổng muốn mở họp, lai nhớ đến ông chủ như lang sói này.

Khiến cho người ta không tự chủ được nhớ đến CEO cũ, vị kia giây phút cuối đã bật khóc trước khi từ chức, lão nam nhân 50 tuổi vô cùng chật vật, sau một đêm tóc đã bạc trắng thậm chí không thể bước đi vững vàng.

Vẻ thê thảm đó đã ăn sâu vào lòng tất cả nhân viên, trong lòng họ chỉ còn nỗi kinh hoàng với Cố tổng mới.

Nhưng mặt khác, một đám nhân viên nữ không thể chịu nổi vẻ đẹp trai của ông chủ, bị vẻ ngoài của hắn đánh bại, cho nên ngoài hoảng sợ còn tâm tư khác, váy áo lộng lẫy, cả phòng ngập mùi hương.

Cửa tháng máy lên tầng cao nhất mở ra.

Cố Diệc Cư một thân sơ mi đen cùng quần tây đen, bước ra ngoài với vẻ mặt lạnh nhạt. Phía sau thư ký đi theo cầm áo khoác, đôi mắt hẹp dài của Cố Diệc Cư quét qua một lượt.

Ánh mắt kia như của người tình, nụ cười như không treo trên miệng.

Một số đồng nghiệp nữ đỏ mặt, cúi đầu chạy nhanh.

Những đồng nghiệp nam khác thậm chí không dám nhìn Cố Diệc Cư lần nữa. Cuộc họp bắt đầu nhanh chóng, sau một tiếng rưỡi, cuộc họp kết thúc. Triệu Nghĩa đang ở văn phòng của Cố Diệc Cư chờ anh, thư ký lấy ra lịch trình hỏi:" Buổi chiều tôi đã nói chuyện với Trần.. "

" Đi Trung Lập. "Cố Diệc Cư ngắt lời thư ký.

Thư ký sửng sốt, nhìn về phía Triệu Nghĩa. Triệu Nghĩa bật cười, dựa vào bàn nói:" Cố tổng, thu mua Trung Lập rất thuận lợi, không cần đi một chuyến sang đó. "

Cố Diệc Cư nghịch điếu thuốc, không để ý đến Triệu Nghĩa, chỉ nhìn thư ký:" Đi chuẩn bị. Trước bữa trưa đi. "

Thư ký gật đầu:" Vâng. "

Sau khi thư ký ra ngoài, Triệu Nghĩa gõ lên bàn, nói:" Mày định theo đuổi cô bé? "

Cố Diệc Cư không đáp, lười biếng châm thuốc, hít một hơi.

Một lúc sau, thư ký đã sắp xếp xong. Hai người đứng dậy rời đi, nhưng đến thang máy thì được thông báo thang máy hỏng, phải dùng thang máy nhân viên.

Cố Diệc Cư không quan tâm, thay đổi sang thang máy nhân viên.

Một số nhân viên thấy Cố Diệc Cư không dám đi vào, chỉ đợi lượt tiếp theo.

Thang máy chậm rãi đi xuống, tòa cao ốc Angel có bốn thang máy nhân viên, đối diện nhau, thang máy dừng ở tầng năm chờ nhân viên đi vào.

Cố Diệc Cư nghiêng đầu nghe thư ký báo cáo.

Cửa thang máy đối diện cũng mở ra, Trần Hân đứng bên trong ôm một chồng tài liệu, ngoài ý muốn ngẩng đầu lên.

Giây tiếp theo.

Tài liệu rơi xuống đất.

Trần Hân không dám tin nhìn người đàn ông cao lớn tuấn lãng đối diện.

Cửa thang máy đối diện từ từ đóng lại.

Khuôn mặt của người đàn ông bị che khuất.

Tay Trần Hân phát run, mọi người trong thang máy cẩn thận bàn tán:" Thấy không? Người mặc áo sơ mi đen trong thang máy dối diện là người lật đổ CEO cũ. "

" Mẹ nó. Là anh ta, thật đẹp trai. "

" Bị vẻ đẹp làm ngủ hả? Nghe nói trong một đêm anh ta chặt hết tay chân của tổng giám đốc.. * "

(*nghĩa bóng)

Trần Hân nghe bọn họ nói về anh một cách thèm thuồng.

Thang máy chạy một đường xuống tầng một. Thư ký lái xe đến nhưng Cố Diệc Cư không muốn anh ta đi theo, tự lấy chìa khóa. Triệu Nghĩa cười cười leo lên ghế phụ lái.

Cố Diệc Cư ngồi vào ghế lái, khởi động xe. Chiếc Mercedes màu đen lao vυ't đi, thẳng đến trụ sở Trung Lập.

Trung Lập cũng khá đáng thương, hai dự án lớn không được rót vốn, Cố Diệc Cư muốn mua lại nên đã gây áp lực khiến hai dự án này không thể tiến hành. Trong khoảng hai năm, Trung Lập vấp phải trắc trở, hiện giờ chỉ là kéo dài hơi tàn, vài ngày trước mới nguyện ý bị thu mua.

Trần Diệu làm bộ phận nhân sự.

Bộ phận nhân sự ngăn cách với bộ phận chương trình bằng một hành lang.

Vì hôm nay có sự kiện lớn nên bầu không khí công ty náo nhiệt, Triệu Nghĩa vừa bước ra khỏi thang máy đã cảm nhận được điều đó:" YO. Một tí cũng không nhìn ra sự buồn bã của việc bị thu mua. "

Cố Diệc Cư không hé răng, đôi mắt hẹp dài lướt qua bàn làm việc.

Người phụ trách hiện tại của Trung Lập vội vã từ trên lầu đi xuống, mỉm cười bắt tay với Cố Diệc Cư:" Cố tổng, anh thật xuất sắc. "

Cố Diệc Cư ậm ừ, nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy bóng dáng đó.

Triệu Nghĩa mỉm cười hỏi:" Mọi người có chuyện vui gì sao? "

Sau khi nghe, người phụ trách cười haha, tay lấy ra tấm thiệp mời đám cưới từ bên cạnh đưa cho Cố Diệc Cư:" Người đẹp bộ phận nhân sự sắp đính hôn với tiểu tử bộ phận lập trình, vừa mới phát kẹo mừng. "

Thiệp cưới thuận thế mở ra.

Mặt trên viết" Trần Diệu & Chu Lục:

Cố Diệc Cư híp mắt, hỏi lại: "Trần Diệu? Chu Lục? Đính hôn?"