Không Thể Buông Tay

Chương 20

Chương 20

Những lời này Trần Diệu nằm lòng đã lâu mong muốn được nói ra nhưng sau khi nói tim cô vẫn như bị đâm. Cô kiêu ngạo ngẩng đầu đối diện với Cố Diệc Cư.

Sắc mặt của Cố Diệc Cư u ám như mực, áo choàng tắm màu đen càng khiến anh thêm nguy hiểm.

Hai mắt nhìn nhau.

Ánh mắt vô tình và kiên định của cô gái chân thực khắc sâu vào mắt Cố Diệc Cư.

Trần Diệu lại bổ sung thêm một câu: "Lời này là thật, đừng liên lạc lại không thì tôi sẽ chết."

Lời nói kia không giống nói dối, biểu tình nghiêm túc như cô sẽ thật sự làm.

Cố Diệc Cư trầm mặc một lúc lâu.

Trần Diệu cầm áo khoác, mở hé cửa, xoay người.

Kết quả, bước chân của cô dừng lại.

Trần Hân kéo bạn thân cô ta đến, gương mặt xinh đẹp đầy nước mắt, sắc mặt tái nhợt quan sát bọn họ. Trước đây Trần Hân cho người ta cảm giác giống một công chúa kiêu hãnh, cao cao tại thượng nhìn xuống mọi người. Mà lúc này, Trần Hân như một bông hoa dại bị mưa gió tàn phá, cơ thể có thể ngã xuống bất cứ khi nào.

Đôi mắt rưng rưng, nhu nhược đáng thương, khiến người khác phải mủi lòng.

Trần Hân cười cười.

Đúng rồi.

Sao cô lại quên mất chị gái nhà mình.

Hai người này.. bách niên hảo hợp sao?

Đầu óc của Trần Diệu xoay mòng mòng, nếu là bách niên hảo hợp thì Cố Diệc Cư không phải là lần đầu tiên.

Trần Diệu lúc này mới hơi thả lỏng.

Cô chỉnh lại áo khoác, toàn thân đều mang khí chất mới phá kén thành bướm, loại khí chất này rất hấp dẫn, mê người. Cô đi ra ngoài, duỗi tay túm chặt cánh tay của Trần Hân.

Bạn thân Trần Hân hét lên, định lên tiếng mắng.

Trần Diệu phớt lờ cô ta, xoay người đẩy mạnh Trần Hân vào phòng, Trần Hân lảo đảo hai bước suýt đυ.ng phải Cố Diệc Cư.

Cố Diệc Cư khẽ nâng cằm, im lặng nhìn cô gái nhỏ đứng ngoài cửa.

Mặt Trần Hân đầy nước mắt, đôi mắt xinh đẹp mở to thập phần bối rối.

Trần Diệu mỉm cười buộc tóc tiện tay kéo cao dây áo, trên cánh tay cùng xương quai xanh đều ra dấu hôn, cô cười nhẹ nhìn Trần Hân nói: "Chị gái yêu quý, em đem anh ấy trả lại cho chị, cố lên nha!"

Sau đó cô quay đầu rời đi không nhìn lại.

Khoảnh khắc cô quay người.

Hốc mắt Trần Diệu bắt đầu ửng đỏ, nhưng cô không khóc. Thời niên thiếu thích anh, thanh xuân cứ vậy mà bị chó ăn.

Không còn hối tiếc.

Dù sau này gặp được ai đi chăng nữa cũng không nhất định phải là người mình yêu nhất, nhưng phải là người phù hợp nhất.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại.

Khuôn mặt thanh tú của cô gái nhỏ bị che khuất.

* * *

Căn phòng xa hoa trải qua một đêm điên cuồng còn mang theo dư vị ấm áp, trong không khí còn lưu hương vị ngọt ngào của Trần Diệu, đó là hương thơm tự nhiên của thiếu nữ.

Bạn thân của Trần Hân đã sớm trốn sang một bên.

Trần Hân quật cường đứng trước mặt Cố Diệc Cư, ngón tay thon dài của buộc lại áo choàng tắm, thu hồi tầm mắt, đôi mặt hẹp dài không có một tia ấm ném ra một câu: "Ra ngoài."

Hai chữ đập vào màng nhĩ, Trần Hân khẩn trương cắn môi.

Cố Diệc Cư xoay người vào phòng, sắc mặt vẫn âm trầm, anh đến bên sô pha cúi người lấy ra một điếu thuốc. Điện thoại trên bàn vang lên.

Anh ngồi trên bàn trà, cầm di động lên.

Triệu Nghĩa trong điện thoại có chút sốt ruột nói: "Myanmar xảy ra chuyện, tiếp theo chúng ta phải làm gì?"

Cố Diệc Cư cầm điếu thuốc trong miệng, rũ mắt thưởng thức, trong mắt hiện lên vẻ thù địch: "Trước đây tớ đoán được nên đã xin nghỉ học rồi."

"Xin nghỉ? Cậu cho rằng xin nghỉ có ích gì không?"

Cố Diệc Cư cười nhạo một tiếng: "Vậy tạm nghỉ học, không có gì ghê gớm."

"F-ck! Cố Diệc Cư, lão tử sớm biết cậu có ý định này! Tớ đã mua vé máy bay, buổi chiều xuất phát?"

"Ừ."

Triệu Nghĩa suy nghĩ một lúc: "Còn.. cô bé thì sao?"

Nhắc đến Trần Diệu, sắc mặt Cố Diệc Cư đen hơn, anh khẽ cắn điếu thuốc: "Đi rồi."

"Đi rồi? Cậu.. không phải cậu định hẹn hò sao?" Triệu Nghĩa biết, cẩu như Cố Diệc Cư nếu không phải thích thì chắc chắn sẽ không chạm vào. Nhiều năm như vậy anh chỉ để một cô gái bên cạnh, có thể không quá yêu nhưng khẳng định là có coi trọng.

Vì vậy nên hai người mới lăn giường.

Trong lòng Cố Diệc Cư nhất định phải có tính toán lâu dài.

Nhớ đến cô gái nhỏ một hai đòi tìm chết, lần nữa khiến anh đau đầu. Biểu tình của cô khi đó không phải nói giỡn, Cố Diệc Cư cười lạnh, thả một làn khói nói: "Cô ấy bảo tớ đừng liên lạc lại."

Triệu Nghĩa khϊếp sợ suýt chút nữa ngã khỏi ghế.

Hồi lâu, Triệu Nghĩa mới khó khăn nói: "Cậu.. vậy mà bị ngủ."

"Mẹ nó.. sao tớ lại thấy hưng phấn, ha ha ha ha ha ha."

Cố Diệc Cư lạnh mặt cúp điện thoại, ngẩng đầu lại thấy Trần Hân còn chưa đi, cô ta đứng ở huyền quan, đầu ngón tay tinh tế bám vách tường.

Cô công chúa kiêu ngạo đã từng nhìn thấy anh là quay đầu giờ đây trong mắt đều là cảm tình không thể che giấu, chỉ cần anh ngoắc tay là có thể khiến cô ta lao vào vòng tay anh, tùy ý anh trêu đùa.

Có lẽ đã từng kinh diễm.

Đáng tiếc phù dung sớm nở tối tàn, kinh diễm thôi cũng không đủ để biểu đạt bất cứ thứ gì.

Trần hân run rẩy hỏi: "Cậu định tạm nghỉ học sao?"

Cố Diệc Cư nhíu mày, không đáp lại câu hỏi: "Ra ngoài."

Trần Hân tiến về phía trước hai bước, nhìn chăm chú vào anh, bước chân hơi lảo đảo, cô ta thấp giọng dò hỏi: "Có phải.. em gái tớ dụ dỗ cậu?"

Kỳ thật cô ta sắp gục ngã, bởi vì cho dù là dấu hôn trên người Trần Diệu hay vết cào trên ngực Cố Diệc Cư đều biểu thị chuyện gì đã xảy ra tối qua.

Cố Diệc Cư có chút thiếu kiên nhẫn, anh đè điều thuốc xuống gạt tàn, lạnh lùng nói: "Trần tiểu thư, mong cô tự trọng, đây là vấn đề giữa tôi và cô ấy, cô không có quyền xen vào."

Một câu như dội nước lạnh lên người Trần Hân. Sắc mặt cô ta tái nhợt, có chút không rõ hơn hai năm nay mình đã làm gì.

Bộ dạng anh nghiêm túc khi giảng đề, khuôn mặt tuấn tú ngẫu nhiên cười như có như không, còn có.. thân thủ lưu loát vì Trần Diệu đánh nhau.

Thời khắc tình cảm của cô bắt đầu chuyển biến, anh thỏa mãn tâm hư vinh của nữ sinh, thỏa mãn mộng anh hùng của nữ sinh.

Anh như gần như xa nhưng lại hấp dẫn ghê gớm.

Câu "chị cô lớn lên thật xinh đẹp" vẫn luôn khiến cô ảo tưởng.

Từ khi còn nhỏ đã rất nhiều người yêu thích cô, bao gồm cả bạn cùng bàn của Trần Diệu, người từng tỏ tình với cô, vì vậy cô đã sớm hình thành thói quen được nhiều nam sinh mến mộ.

Chỉ cần cô hơi phản ứng lại họ sẽ mừng rỡ như điên, chủ động tiếp cận cô.

Cô cho rằng.

Cố Diệc Cư cũng giống bọn họ.

Ai biết anh lại lạnh nhạt lâu như vậy, anh không theo đuổi cô như mong đợi.

Vậy sự kinh diễm trong mắt anh lúc trước đều là giả?

Trần Hân tuyệt vọng khóc, gắt gao siết váy.

Nghe thấy tiếng cô khóc, Cố Diệc Cư nhíu mày chặt hơn, cả người tản ra hơi thở lạnh nhạt.

"Trần Hân!" Bạn thân của cô chạy vào, nhìn Trần Hân xưa nay kiêu ngạo nhưng bây giờ lại có dáng vẻ này, cô ta chạy đến kéo Trần Hân đi.

Đi phía trước, cô ta liếc Cố Diệc Cư một cái.

Chân dài chồng lên nhau, áo choàng tắm hơi mở, cúi đầu châm thuốc, hoàn toàn thờ ơ trước việc rời đi của bọn họ.

Cô ta không nhịn được nghiến răng: "Đồ khốn."