Không Thể Buông Tay

Chương 12

Chương 12

Trần Diệu rất ít khi sờ đến máy tính, trong nhà chỉ có một cái nhưng đa số đều là Trần Kính Khang và Trần Hân sử dụng. Một bên cắn ống hút, một bên di chuyển chuột. Tiệm net ồn ào, cuối cùng Trần Diệu chọn chơi đập chuột để thư giãn. Trong lúc chơi, cô thỉnh thoảng nhìn Cố Diệc Cư lại phát hiện anh không chơi game mà đang điền gì đó.

Thỉnh thoảng anh mở QQ, có vẻ như đang nhắn tin.

Trần Diệu nhớ ra mình cũng có tài khoản QQ, tìm số tài khoản và mật khẩu từ điện thoại, nhấp vào con chim cánh cụt trên màn hình, rồi đăng nhập.

Ngay sau đó biểu tượng chim cánh cụt* xuất hiện trên màn hình. Trần Diệu kéo xuống, cô có rất ít bạn chung, chỉ có khoảng hai mươi người, tất cả đều là bạn cùng lớp.

*logo của QQ

Tất nhiên có cả Cố Diệc Cư và Triệu Nghĩa.

Cô tạo một nhóm riêng cho Cố Diệc Cư.

Tên nhóm là "Tâm*."

*心: Trái tim, quả tim.

Điều này quá rõ ràng, Trần Diệu đỏ mặt nhìn trộm anh, Cố Diệc Cư đang nhai viên trân châu, xương quai hàm cử động, góc nghiêng đẹp như tượng tạc. Trần Diệu lặng lẽ đóng nhóm, có lẽ anh đang online.

Sau đó cô thấy Triệu Nghĩa online, cô đột nhiên hứng thú nhấp vào hình đại diện của Triệu Nghĩa.

Diệu Diệu: [ Alo Alo Alo]

Triệu Nghĩa: [Ôi chao, làm gì vậy cô bé? ]

Diệu Diệu: [Anh đang làm gì vậy? Không phải đang ở phòng bida sao? ]

Triệu Nghĩa: [Ừ, phòng nghỉ cũng có máy tính của Cố gia nhà em.]

Diệu Diệu: "..."

Xấu hổ quá, Cố gia nhà mình gì chứ.

Triệu Nghĩa: [Đúng rồi, anh thêm em vào nhóm, vào chơi nhé? ]

Trần Diệu: [Được.]

Gửi đi một lúc, Triệu Nghĩa thêm Trần Diệu vào một nhóm gọi là "Kho Đề" trong diễn đàn. Cố Diệc Cư nghiêng đầu nhìn Trần Diệu, cười nhẹ.

Trần Diệu sửng sốt hai giây khi thấy Cố Diệc Cư đăng một chuỗi đáp án cô không xem không hiểu.

Cô nhìn sang máy tính của Cố Diệc Cư, ồ lên: "Anh cũng ở trong nhóm."

Cố Diệc Cư ừ một tiếng, ngón tay thon dài đẩy trán cô: "Đề lớp mười hai, cô vào làm gì?"

Trần Diệu nói thầm: "Để em xem không được sao?"

Cố Diệc Cư mỉm cười: "Được."

Trần Diệu ngồi thẳng dậy nhìn anh tiếp tục gõ bàn phím, khung chat của cô xuất hiện đoạn hội thoại giống của anh.

Cảm giác này thật mới lạ, mặc dù cô không hiểu những đề đó. Triệu Nghĩa hỏi rất nhiều trong nhóm, thỉnh thoảng nói: [Cố gia, cậu mở lớp học đi, tớ sẽ đăng ký]

Ngay sau đó có nhiều người gửi tin nhắn cười ha ha, Trần Diệu cũng gửi một cái ha ha..

Sau đó cô cũng không nhắn linh tinh, thấy bọn họ nghiêm túc làm đề, cô cũng nghiêm túc quan sát họ, sẽ không tự tiện nói chuyện phiếm.

Trần Diệu nhìn một hồi liền cảm thấy nhàm chán, cô mở danh sách thành viên, muốn xem trong nhóm có những ai.

Kết quả.

Cô thấy một hình đại diện quen thuộc và một cái tên quen thuộc.

"Trần Hân."

Trần Diệu nhìn chằm chằm vào tài khoản này, cô nhấp chuột vào ảnh đại diện thấy thông tin hồ sơ của Trần Hân này giống hệt Trần Hân trong QQ của cô. Cô bật hộp trò chuyện, khung chat hiển thị đối phương đã trở thành bạn tốt.

Trần Diệu ngơ ngác nhìn một hồi lâu.

Hai giây sau, cô thả con chuột ghé vào trên bàn, gối đầu lên cánh tay, cười hỏi Cố Diệc Cư: "Chị gái em cũng ở trong nhóm à?"

Cố Diệc Cư không nhắn trong nhóm nữa, anh đang chơi game, lười nhác trả lời: "Phải không?"

Trần Diệu: "..."

"Hai người nhắn tin với nhau à?" Trần Diệu không thể kiềm chế tim bắt đầu co thắt, hỏi ngược lại.

Cố Diệc Cư: "Nói vài câu."

Nói vài câu?

Nói vài câu?

Hơn một tháng nay đã xảy ra chuyện gì? Trần Diệu quay đầu nhìn kỹ vào danh sách, hình đại diện của Trần Hân và Cố Diệc Cư cùng xám. Trần Diệu đột nhiên đóng tài khoản QQ, đứng dậy nói: "Em về đây."

Cố Diệc Cư nhìn nhân vật đối thủ bị anh bắn headshot, màn hình hiển thị chiến thắng.

Cố Diệc Cư đặt chân lên thanh chắn dưới bàn, đẩy ghế ra sau, anh chống cằm nhướng mày: "Không ở lại chơi nữa à?"

Trần Diệu cầm ly trà sữa đã hết lạnh, vén mấy sợi tóc trên trán, tươi cười nhìn anh: "Không, ở đây không có gì vui."

Cố Diệc Cư gật đầu: "Được. Nnghỉ lễ vui vẻ."

Nhìn vẻ mặt vô tâm không chút để ý của anh, không nhìn ra được gì. Cô nghiến răng, tiến sát lại gần anh, hỏi: "Cố gia, anh nghĩ em hay chị em xinh đẹp?"

Thiếu nữ tựa gần, hơi thở mang theo hương vị ngọt ngào của trà sữa, cái miệng nhỏ nhăn gần trong gang tấc.

Cố Diệc Cư nheo mắt, dùng tay gõ nhẹ lên mũi cô, đẩy khuôn mặt nhỏ nhắn ra xa: "Lại giận dỗi?"

Trần Diệu: "..."

Cố Diệc Cư sờ môi, cười nhẹ hai tiếng: "Về đi."

Cố Diêc Cư trả lời.

Lại đánh trống lảng.

Trần Diệu rất muốn nện ly trà sữa lên đầu anh, cô nén giận nuốt xuống rồi mỉm cười: "Tạm biệt, Cố gia."

"Tạm biệt." Cố Diệc Cư quơ tay.

Trần Diệu rời khỏi ghế, xoay người rời đi, càng đi càng nhanh, cuối cùng biến thành chạy.

Ra khỏi tiệm net, Trần Diệu cảm giác hô hấp có chút khó khăn. Cô vứt ly trà sữa rồi đi bộ về nhà.

Đi được hai bước, cô quay lại đến nhà Liễu Anh. Liễu Anh đang ngủ trưa dậy mở cửa cho Trần Diệu, trên người vẫn mặc áo ngủ: "Trời! Sao cậu sang đây?"

Cả người Trần Diệu toàn mồ hôi, cô vừa chạy hơn một tiếng đồng hồ.

"Cho tớ đi tắm, mấy ngày nay tớ ở nhà cậu được không?" Trần Diệu đi đến phòng tắm, Liễu Anh ngáp một cái: "Được chứ, tối nay ba mẹ tớ đi công tác, tớ không đi theo là được."

Trần Diệu rất hâm mộ Liễu Anh, ba Liễu đi công tác luôn dẫn theo hai mẹ con theo, Liễu Anh tuổi còn nhỏ nhưng từng đi rất nhiều nơi, đi sang nước ngoài cũng không ít, chi phí đều do công ty trả.

Ngay lúc này đồng tiền thể hiện giá trị của nó.

Trần Diệu tắm rửa một hồi lâu, sau khi đi ra liền hỏi Liễu Anh mượn máy tính.

Liễu Anh lấy laptop đưa cho Trần Diệu.

Trần Diệu đăng nhập QQ, tìm được tài khoản của Triệu Nghĩa, gửi một tin nhắn cho anh: "Nhóm Kho Đề tạo khi nào vậy?"

Triệu Nghĩa: "Một tuần trước."

Diệu Diệu: "Ồ, sao trong nhóm có cả học sinh Nhất Trung và Thập Nhị Trung vậy?"

Triệu Nghĩa: "Ha ha, anh không biết. Hình như do bạn thân chị gái em lập rồi anh cũng bị thêm."

Diệu Diệu: "..."

Triệu Nghĩa: "Em lại ghenà?"

Trần Diệu đọc tin nhắn này xong cũng không trả lời. Cô đóng khung trò chuyện, thoát QQ, ngã xuống sô pha. Liễu Anh bưng salad hoa quả đặt trên bàn, đút cho Trần Diệu một miếng.

Trần Diệu vừa ăn vừa muốn khóc, sau đó vẫn kìm được.

Liễu Anh vỗ cô: "Cậu sao vậy?"

Hốc mắt Trần Diệu đỏ lên, trả lời: "Trái cây ăn ngon."

Liễu Anh: "Ngon đến khóc luôn hả?"

Trần Diệu: "..."

Cô ôm chân ngồi trên sô pha, nắm vai Liễu Anh: "Cậu nghĩ Cố Diệc Cư thích tớ hay thích Trần Hân?"

Liễu Anh cắn quả táo, nghĩ ngợi, rất nghĩa khí mà nói:"Chắc chắn là thích cậu.

Trần Diệu cười một cái.

A.

Mới là lạ.