Không Thể Buông Tay

Chương 11

Chương 11

Chu Lệ chẳng mấy khi bận tâm đến giờ giấc của Trần Diệu, chỉ quy định không được về sau mười hai giờ. Đối với Trần Hân thì tám, chín giờ phải có mặt ở nhà. Cho nên lúc này mà gọi Trần Diệu về thì chắc hẳn đã xảy ra chuyện. Trần Diệu đáp một tiếng rồi cúp máy, sau đó đem hai tô mì đi về phòng bệnh.

Cố Diệc Cư đang chống cằm nói chuyện phiếm với Triệu Nghĩa, t cô đi vào thì nhướng mày.

Trần Diện đối diện tầm mắt của anh, hơi lảng sang chỗ khác, trong lòng bỗng khó chịu.

Cô nhớ lại lời nói và hành động của mình tối nay.. Cô dịch mắt trở về, nhìn băng gạc nơi cằm anh vì cô mà có.

Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Trần Diệu thấy tim mình thắt lại, cô đặt hai tô mỳ lên bàn, cố nặn ra một nụ cười, nói: "Dưới lầu không có gì ngoài mì."

Triệu Nghĩa mở chiếc đũa ra, nói: "Có ăn là tốt rồi."

Cố Diệc Cư bước đến cạnh bàn, hỏi Trần Diệu: "Sao lại mua hai phần?"

Trần Diệu bĩu môi: "Mẹ kêu em về nhà."

Cố Diệc Cư: "Ồ? Vậy về đi."

Trần Diệu chống tay lên bàn, nhìn anh, hỏi: "Còn đau không?"

Cố Diệc Cư mở chiếc đũa ra, cười nhẹ: "Không đau. Cô nên về nhà sớm, hay để tôi đưa cô về?"

"Không cần, không xa lắm." Trần Diệu cởϊ áσ khoác, gấp lại đặt lên lưng ghế cho Cố Diệc Cư: "Trả áo cho anh. Em về đây."

Nói xong liền đi.

"Đợi chút." Tiếng nói trầm thấp của Cố Diệc Cư vang lên từ phía sau, Trần Diệu quay đầu, trước mắt tối sầm, Trần Diệu vô thức vươn tay bắt lấy, vẫn là chiếc áo khoác đó.

Cố Diệc Cư khẽ nâng cằm: "Mặc vào, giặt sạch rồi trả lại tôi."

Trần Diệu siết chặt áo trong tay, nhìn anh. Một giây sau, cô gật đầu, giũ áo khoác ra mặc vào, đôi vai trần trắng nõn giấu trong áo khoác.

"Tạm biệt." Cô vẫy tay.

Cố Diệc Cư ừ một tiếng.

Trần Diệu rời khỏi phòng bệnh như chạy trốn.

Vừa đi ra ngoài, mắt cô lập tức tối lại.

Thích thầm thật khổ, thích một người không thích mình còn khổ hơn.

Trở về nhà, vừa vào cửa đã thấy Chu Lệ ngồi trên sô pha, Trần Hân cúi đầu đọc sách, Trần Kính Khang vẫn đang tăng ca.

Chu Lệ thấy Trần Diệu mặc áo khoác đồng phục của trường Thập Nhị Trung lập tức đen mặt: "Cả ngày giao du với đám người hư hỏng, tối nay còn ở sân trượt đánh nhau với người ta?"

Trần Diệu nhìn sắc mặt Chu Lệ liền hiểu tối nay không yên ổn, Chu Lệ rất hiếm khi quan tâm cô, cô cũng mặc kệ.

Chu Lệ giận giữ hét: "Trần Diệu, đứng lại."

Trần Diệu dừng lại, Chu Lệ hận sắt không thành thép, nói: "Sao không học chị mày? Thành tích không bằng còn chưa nói, còn suốt ngày gây chuyện!"

Trần Diệu nghe được những lời này đã sớm chết nặng, cô ngân dài giọng hỏi: "Con phải học gì từ chị ta? Không phải ba mẹ luôn thấy con kém cỏi hơn sao? Trong mắt hai người chỉ có Trần Hân. Con thì sao? Đứa con này có lẽ nhặt từ thùng rác về, chắc gì đã là con đẻ!"

Nói xong, Trần Diệu còn quay đầu nhìn Chu Lệ cười.

Nụ cười đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Chu Lệ biến sắc, chỉ vào cô, nói: "Nếu còn như vậy, tao sẽ cho mày nghỉ học!"

Trần Diệu: "Được thôi."

Cô không cãi lại nhưng phản ứng của Chu Lệ càng gay gắt, bà cầm điều khiển ném Trần Diệu. Trân Hân nắm lấy tay Chu Lệ, nhỏ giọng cầu xin: "Mẹ, mẹ đừng đánh em."

Trần Diệu né được liền nghe thấy "choang" một tiếng, mặt sau của điều khiển bị bung ra. Cô dựa vào cửa, rũ mắt nhìn những mảnh nhỏ trên mặt đất.

Chu Lệ đánh cô.

Hai nam trước, vì nhờ Trần Hân chiên trứng, Trần Hân bị dầu bắn mà mu bàn tay bị phỏng.

Sau bị Chu Lệ phát hiện, cầm cây chổi đánh cô.

Dù sao cũng không được để Trần Hân bị thương, nhưng Trần Diệu thì sao cũng được.

Trần Hân không ngừng trấn an Chu Lệ để bà ta bình tĩnh lại. Chu Lệ đã bớt giận, nhưng Trần Diệu càng thêm chán ghét Trần Hân, cô đạp lên những mảnh vỡ quay về phòng, tiện tay khóa cửa phòng lại.

Cởϊ áσ khoác ném lên ghế, Trần Diệu ngã xuống giường, cô nghĩ đến ông bà ngoại đã mất, nước mắt không kìm được chảy xuống. Ông bà ngoại nuôi cô đến khi lên bảy, họ rất yêu thương cô, coi cô như báu vật, mua cho cô tất cả những thứ tốt nhất. Ngày nhỏ cô có hơn chục con búp bê Tây Dương, năm ấy Trần Hân sáu tuổi về quê, cô vẫn nhớ ánh mắt ghen tị của cô ta khi thấy giường búp bê của cô.

Đó là chiến thắng duy nhất của Trần Diệu.

Người được ưu ái luôn không sợ hãi.

Lớp mười một chuẩn bị khai giảng, Liễu Anh xếp lịch trở về ngày khai giảng mùng 1 tháng 9, tiếp tục cùng Trần Diệu ngồi chung một bàn. Cả hai đều chọn ban xã hội, số lượng học sinh ban xã hội ít hơn so với lớp khoa học tự nhiên, nhưng có một số bạn học cũ.

Vì trường Nhất Trung là trường cấp ba chuyên nên điểm sàn rất cao. Ngay ngày khai giảng đã như sấm rền gió cuốn, lập tức bỏ phiếu bầu ban cán sự. Khnh khủng nhất là thầy chủ nhiệm lớp Trần Diệu là nhân vật nổi tiếng nghiêm khắc, năm ngoái đã khiến một cậu học sinh hư chủ động quỳ xuống không dám hé răng một lời.

Khóa năm nay ông chủ nhiệm lớp Trần Diệu. Vừa bước vào đã nghiêm mặt nhắc nhở lớp mười một cũng không thể thả lỏng, lớp mười một phải vì lớp mười hai mà học.

Thầy chủ nhiệm sẽ dạy tiết tự học buổi tối.

Cả lớp đều gào khóc.

Trần Diệu và Liễu Anh run rẩy ôm nhau: "Làm sao sống sót qua thời gian này đây?"

Ước chừng một tháng Trần Diệu không đi tìm Cố Diệu Cư, không đi tìm không có nghĩa là cô không muốn. Thỉnh thoảng cô gửi tin nhắn cho Cố Diệc Cư, nhưng anh rất hiếm khi trả lời, có lẽ đang bận. Đôi khi Trần Diệu nghĩ mình chủ động như vậy thật ngu ngốc, nhưng cô không nhịn nổi.

Cô đến phòng bida tìm vào ngày Quốc Khánh, Cố Diệc Cư, bên trong rất nhiều người, Triệu Nghĩa đi ra từ phòng nghỉ, nói: "Cậu ấy ở quán net."

Trần Diệu ồ một tiếng, xoay người xuống lầu đi Storm. Ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, quán net chật cứng người, Trần Diệu cầm hai ly trà sữa đi đến vị trí ngày thường Cố Diệc Cư hay ngồi, quả nhiên thấy anh đang ngậm kẹo que gõ bàn phím.

Trần Diệu đứng phía sau, đem trà sữa đến trước mặt anh đung đưa.

Cố Diệc Cư ngẩng đầu nhìn cô, câu môi cười: "Cô bé, xong việc rồi à?"

Trần Diệu bĩu môi: "Bận muốn chết."

Anh lười nhác ngả người ra sau, bắt lấy ly trà sữa trong tay cô, đá nam sinh bên cạnh mình. Nam sinh kia lập tức đứng dậy rời đi để lại vị trí cho Trần Diệu. Trần Diệu cảm thấy ngọt ngào trong lòng, kéo ghế ra ngồi xuống.

Lúc ngón tay thon dài bắt lấy trà sữa, Trần Diệu đột nhiên ngả người xuống cánh tay anh, Cố Diệc Cư nhướng mày nhìn cô.

Trần Diệu cười, nhìn xuống cằm anh.

Có một vết sẹo nhỏ.

Cố Diệc Cư cười nhẹ: "Nhìn rõ chưa?"

Trần Diệu bỏ mặt buông anh ra, cắn ống hút, hai má phồng lên nhìn màn hình trước mặt.

* * *

Đối với xưng hô của các nhân vật mình edit ba, bốn lần rồi nhưng vẫn chưa ưng nên tạm thời vẫn loạn. Mình vẫn đang tìm cách thống nhất, lần đầu edit truyện hơi bối rối, mong mọi người không thấy khó chịu.