Nhìn thấy dáng vẻ hận không thể gϊếŧ được hắn của cậu, L càng thêm tức giận, hắn ghì mạnh tay vào vai cậu, ánh mắt lóe lên ngọn lửa giận dữ khổng lồ có thể đốt cháy người dám nhìn vào hắn, "JJK! Tớ không cho phép cậu rời xa tớ! Tớ không đồng ý!"
Jungkook cảm thấy cơn đau nhức ở hai bên vai rất rõ, ấy vậy mà, cậu vẫn có thể mạnh mẽ đứng vững. Cậu đang chiến đấu với sự tức giận của một con quỷ đen tối nhất!
Khi thấy dáng vẻ này của L, người khác có thể sẽ sợ hãi mà khóc lóc, nhưng, cậu tuyệt đối không phải là những kẻ nhát cáy đó!
Jungkook ngẩng cao đầu, mặt không đổi sắc đối diện với L, trong khi hắn đang kích động, thì cậu càng thêm bình tĩnh, "Tôi không quan tâm." Hắn có đồng ý hay không, thì có liên quan gì tới cậu? Cuộc sống này, là của chính cậu, người có thể điều khiển nó, chính là cậu! Nếu đã như vậy thì vì sao cậu phải vì một lời nói của người khác mà biến bản thân thành một con rối ngu xuẩn chứ? Cậu, mới có quyền xác định hướng đi của bản thân!
Jungkook nắm chặt lấy tay của đang đặt trên vai mình, L trừng to mắt, càng nắm chặt vai cậu hơn, gân xanh từ hai đôi tay nổi lên, các đốt ngón tay trắng bệch, không nói cũng biết, sức hai người dùng không hề ít chút nào. Mắt L hiện lên gân đỏ, Jungkook vẫn đứng im nhìn thẳng vào nó. Môi cậu khẽ nhếch lên, như đang thầm kɧıêυ ҡɧí©ɧ, "Tới đây đi! Tới đây và chiến đấu với tôi! Tôi sẽ cho cậu biết, thế nào là sự tuyệt vọng khi phải đối mặt với ác mộng khủng khϊếp nhất!"
Kiếp trước, là do cậu quá tin tưởng vào L nên mới xảy ra chuyện nhục nhã như vậy. Nhưng bây giờ, cậu sẽ không ngu ngốc mà đặt niềm tin vào một ai nữa. Cậu, sẽ tin tưởng vào bản thân.
Trong nháy mắt, không khí xung quanh dường như bị sát khí của hai người làm chậm lại, mọi thứ đều khϊếp sợ, gió thổi nhanh và mạnh hơn, lá bay đi thật nhanh. Hắn và cậu vẫn đứng yên, nhìn thẳng vào đối phương, không hề muốn chịu thua.
Jungkook nắm thật chặt bàn tay của L, cậu cười lạnh, bình thản nói, "Cậu, có thể thắng được tôi sao?"
Một câu hỏi, hoàn toàn đánh bại L, bàn tay hắn nới lỏng ra, khuôn mặt thể hiện rõ sự ngạc nhiên. Jungkook phủi áo vài cái, nụ cười trên môi càng thêm tàn ác, "Cậu đã gϊếŧ được tôi một lần, cậu liền cho rằng... còn có thể có lần thứ hai?" Jungkook lắc nhẹ đầu, chậc lưỡi một cái, giọng điệu kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói, "Không thể nào đâu."
Jungkook vuốt nhẹ cằm của L, cười nhạt, cậu chán nản nói, "L L L à, đến khi nào... cậu mới có thể chân chính đánh bại tôi thêm một lần nữa đây?"
"Câu trả lời là..." Cậu nắm chặt cằm L, để hắn nhìn vào mắt cậu, ác độc nói, "...không thể nào."
Jungkook cười lạnh, chán ghét nói, "Cậu chỉ là con chó của tôi thôi."
L đột nhiên thật bình tĩnh, hắn chỉ nhếch môi, hỏi, "Tớ không hiểu được... làm sao cậu có thể sống một cách thản nhiên như thế chứ? JJK tớ biết, làm sao có thể chấp nhận bản thân chết vì bị bắn chứ?"
Jungkook không hề né tránh câu hỏi của L, ngược lại, cậu thoải mái nói, "Cậu sao có thể hiểu được con người tôi như thế nào. Tôi, chỉ cần sống sót! Nếu tôi có thể sống lại một lần nữa, thì tội tình gì tôi phải trốn tránh cuộc sống mới này? Xin lỗi nhé, tôi không phải kẻ ngu đâu."
L cau mày, trầm mặc suy nghĩ, một hồi sau, hắn nói, "JJK, tớ có thể khiến cậu sống lại."
Jungkook cau mày, "Tôi đã sống lại rồi."
L chắc chắn nói, "Tớ có thể giúp cậu trở lại thành JJK!"
Jungkook khựng lại, rồi cậu cười khẩy một cái, "Cậu muốn tôi lại bị cậu gϊếŧ nữa sao?"
L lắc mạnh đầu, nói, "Không! Tớ sẽ làm cậu sống lại và không hề có một thương tích gì."
Jungkook cười lạnh, đáp, "Cảm ơn lòng thành của cậu. Nhưng tôi không muốn quay lại."
"Tại sao chứ? Tại sao cậu không quay lại?" L khó hiểu.
Jungkook quay lưng đi, để lại một câu nói, "Đó là Địa Ngục."
L lớn giọng nói, "Cậu phải biết, bây giờ cậu không còn là JJK nữa!"
Jungkook không quay đầu, cũng không hề dừng bước. L đi tới một chiếc xe gần đó, chạy về hướng ngược lại.
Jungkook vẫn ngẩng cao đầu tiến về phía trước, bàn tay hai bên hông thả lỏng. Cậu không muốn quay lại, cũng chẳng tha thiết gì thân phận JJK đó nữa! Bởi, cậu nhận ra rồi, đó chính là Địa Ngục!