Jungkook cảm thấy thế giới này thật quá đáng sợ. Kẻ đang đứng trước mặt, kẻ mang hình dáng của Junghyung, kẻ có thân phận là người của Jeon gia, nhưng, lại chính là L - kẻ đã đày cậu xuống dưới vực thẳm của Địa Ngục.
L, là người đã theo bên cậu gần nửa kiếp trước, 8 năm, hắn đã bên cậu hơn 8 năm! Cái giá đổi lại với sự tin tưởng vô hạn của cậu, lại chỉ là... một phát súng lạnh lẽo!?
Sau khi xuyên không, Jungkook không bao giờ muốn L tồn tại trên cõi đời này. Cậu hận đến mức không muốn nhìn thấy hắn một lần nào nữa.
À, cậu và L đã gắn kết với nhau quá sâu rồi, đến cả bây giờ, dù đã sang một kiếp khác, cậu vẫn phải gặp lại hắn.
Cậu còn ngỡ rằng, cậu sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, dưới thân phận là Jeon Jungkook - thiếu gia của Jeon gia. Sẽ sống một cuộc sống không có người cha nuôi ấy, L, và Hắc đạo.
Chúa thật ác độc! Ngay khi cậu chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đối mặt với thân phận hiện tại, Người lại cho cậu... gặp L.
Khoảnh khắc cậu sắp tới chạm tay lên một thành công khác, Người lại tàn nhẫn kêu gọi ra một con quỷ tàn độc nhất.
Không... không phải. Cậu không có tư cách để nhận được sự thương yêu của Chúa. Mọi thứ, đều là nhân quả, đều là do những việc làm thối tha của cậu, là do cậu tự chuốc lấy.
Linh hồn của cậu, ngay cả Diêm Vương cũng phải ghê sợ, thì làm sao Chúa có thể cứu rỗi được cậu cơ chứ? Đều là do cậu thôi.
Ấy vậy mà, khi gặp L tại lúc này, tâm trạng sóng gió của cậu chợt trở nên thật tĩnh lặng. Điều gì tới, thì cuối cùng cũng sẽ tới, cậu... phải chấp nhận tất cả.
Nhưng rồi, sau khi nghe câu nói của L, bàn tay cậu nắm chặt lại đến lộ gân xanh. Mẹ kiếp! Kẻ khiến cậu hận đến tàn tâm phế, vậy mà giờ này... lại có thể thản nhiên nở nụ cười trước mặt cậu, và nói... hắn yêu cậu!?
Ánh mắt L ôn nhu vô cùng, tình yêu thương bên trong ấy rất xa lạ. Bởi, trong khoảng thời gian hắn bên cậu, trên mặt L không bao giờ có biểu cảm gì khác ngoài sự điên cuồng và tàn ác.
Một L bình thản và dịu dàng như thế, hoàn toàn lạ lẫm đối với cậu.
L nhìn thấy biểu cảm ngỡ ngàng và tuyệt vọng của cậu, ánh mắt xẹt qua tia đau lòng, "JJK, cậu... có thể nào tha lỗi cho tớ không?"
Jungkook trừng mắt. Cậu xuyên không vào cơ thể Jeon Jungkook. L thì lại xuyên không vào cơ thể Jeon Junghyung. Mọi thứ, liệu chỉ đơn giản là một sự trùng hợp?
Jungkook thở hắt ra một hơi, giọng cậu hơi run lên, "Tại sao... cậu lại có thể xuyên vào Junghyung?"
L tự dưng im lặng, ánh mắt hắn nhìn cậu như thể hắn biết thế nào cậu cũng sẽ nói như vậy. Một lúc sau, hắn nói, "JJK, cậu nghĩ tại sao tớ lại gϊếŧ cậu?"
Sao hắn lại nhắc đến chuyện này? Sắc mặt Jungkook tối sầm lại. L đã nhắc tới cảnh tượng mà cậu muốn quên đi nhất.
Thấy tâm trạng cậu xấu đi, L xoa mặt cậu, nhẹ nhàng nói, "Tớ và cậu, đã bị cha nuôi gϊếŧ. Sau khi cậu chết, tớ liền bị cha nuôi gϊếŧ. Nhưng, cậu biết ai là người kêu tớ gϊếŧ cậu không?" Trong nháy mắt, khuôn mặt L sắc bén đến đáng sợ, "Là cha nuôi thân yêu đấy."
Jungkook cau mày, "Tại sao chứ?" Thật sự, chuyện cha nuôi có thể gián tiếp hay trực tiếp gϊếŧ cậu, cậu đã nghĩ qua rất nhiều, nên bây giờ nghe L nói lại, cậu cũng không có kích động. Bởi, người cha nuôi ấy chỉ đơn giản coi cậu là một vũ khí gϊếŧ người.
L cười nhạt, đáp, "Chúng ta bị coi là những con rối dùng để thí nghiệm một 'tác phẩm nghệ thuật' của ông ta."
Cha nuôi coi cậu là một con chuột bạch ư? Jungkook nhíu mày, "Thí nghiệm gì?"
"Ông ta đã chế tạo một loại thuốc, chính là khiến người chết sống lại."
Jungkook cười khẩy, thì ra người cha nuôi ấy vẫn mê muội những tác phẩm khốn khϊếp của ông ta. "Kết quả như thế nào?"
L nhếch môi, đáp, "Như cậu đã thấy, thí nghiệm hoàn toàn thất bại."
Đột nhiên, cậu im lặng, trầm mặc suy nghĩ, một lúc sau, Jungkook hơi mím môi, cậu ngẩng đầu, đối mặt với L, kiên định nói, "L, tôi không muốn gặp lại cậu."
Nụ cười trên môi L dập tắt, đôi mắt đen láy trở nên thật máu lạnh, hắn siết chặt vai cậu, điên cuồng nói, "Kookie! Tớ không cho phép cậu rời xa tớ!"
Đối mặt với sự tức giận của L, Jungkook lại càng bình tĩnh, cậu lạnh lùng nói, "Tôi nhắc lại lần cuối! Tôi không muốn gặp lại cậu!"