Jungkook lấy lại hộp bánh ra, có một tờ giấy được để cẩn thận ở dưới lớp giấy. Jungkook mở ra, dòng chữ trên tờ giấy được viết gọn gàng ngăn nắp, nhưng ngay dòng đầu tiên đã khiến người đọc kinh ngạc, là một bức thư, mang giọng điệu đau thương vô cùng.
"Gửi đến những người tôi yêu thương nhất.
Gửi tới Byun Baekhyun, người baba hiền lành ấm áp của con. Baba đã dành cho con những sự chăm sóc tận tình vô cùng. Cảm ơn baba cho những ngày tháng gian nan cực khổ ấy.
Gửi tới Jeon Chanyeol, người papa trong nóng ngoài lạnh của con. Papa dù rất lạnh lùng nhưng vẫn luôn lo lắng cho con vô cùng. Những việc làm của người, con đều biết rất rõ ràng. Vì thế, cảm ơn papa cho những ngày tháng u sầu khó khăn ấy.
Gửi tới Jeon Junghyung, người anh trai tốt bụng hiền lành của em. Anh chính là rất rất cưng chiều em, chưa bao giờ mắng em cái gì. Cảm ơn anh cho những ngày tháng hạnh phúc hồn nhiên ấy.
Gửi tới Sak, người rất yêu em. Tình yêu của anh quá mức lớn lao, quá mức hạnh phúc, khiến kẻ không biết yêu như em tự ti vô cùng. Nếu có thể, sau này anh hãy tìm một người khác, hoàn hảo hơn em, yêu đến hết cuộc đời. Cảm ơn anh cho những ngày tháng vui vẻ ấy.
Gửi đến Jeon gia, con sẽ mãi mãi nhớ mọi người, cảm ơn những tình yêu to lớn vô bờ ấy.
Gửi đến Yoseob, cậu bạn thân nhất của tớ, cảm ơn cậu những ngày tháng đã kéo tớ ra khỏi vũng lầy đen ấy.
Gửi đến người cha chưa được thừa nhận của tôi, cha à, con yêu người.
Chào tạm biệt trần gian... nơi hiện hữu những người tôi yêu nhất."
Bức thư được viết như để từ biệt. Những lời thư đều bắt đầu bằng từ 'gửi', mang theo một cảm giác như sắp chia xa. Những lời nói gửi đến người yêu thương nhất.
Có lẽ thân chủ đã viết bức thư với tâm trạng sẵn sàng chiến đấu với cái chết nên rất bình thản. Bằng chứng là những dòng chữ thẳng hàng và viết gọn gàng vô cùng. Từng nét chữ nhẹ nhàng mang theo chút cảm xúc nhẹ nhàng bay bổng.
Những lời từ biệt... tạo cho người đọc cái cảm giác ưu thương. Bức thư rất ngắn, nhưng nếu đọc từng câu rồi ngẫm lại, ai cũng có thể thấy được nỗi đau lòng của thân chủ khi viết ra dòng chữ này.
Một lúc sau, Jungkook trừng to mắt, cậu không thể tin được nhìn vào bức thư, chết đứng trong khoảng thời gian lâu.
Tại sao y lại chết?? Nếu thân chủ đã viết bức thư từ biệt này, thì không lẽ tai nạn kia là y là đã biết trước rồi? Tại sao chứ? Rõ ràng y có thể tránh khỏi tai nạn đó. Vậy tại sao y lại đối mặt với nó? Và, tại sao Sak lại đưa bức thư này cho cậu? Anh ta đã biết chuyện gì? Mục đích của anh ta là gì khi đưa mấy bức thư này cho cậu?
Jungkook chụp ảnh bức thư rồi bỏ hộp bánh vào cặp, cậu lướt qua vài tấm ảnh rồi dừng lại trước một tấm ảnh đẹp như trong truyện tranh.
Một cậu con trai - cũng chính là thân chủ, đang ngồi ngắm nhìn dòng sông bên ngoài với nụ cười trên môi, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống dáng vẻ ngồi uống trà thảnh thơi của cậu, tạo cảm giác tươi mát, trong lành và thoải mái của thiên nhiên.
Thân chủ đang ngồi trong một căn nhà gỗ, nội thất khá đơn sơ, có vẻ đang ở ngoại thành.
Jungkook cau mày nhìn chầm chầm vào bức ảnh. Không biết cậu có nhầm hay không, nhưng nụ cười của thân chủ có chút u sầu. Nụ cười ấy giống như trong bức tranh Mona Lisa, đẹp nhưng vô cùng buồn.
Chợt, một cánh tay đặt lên vai cậu, kèm theo đó là một giọng nói ngạc nhiên của cậu con trai, "Jungkook, sao cậu ở đây?"
Jungkook nhanh tay tắt điện thoại bỏ vào túi quần, theo thói quen tránh xa một bên.
Người kia thấy cậu né mình như né tà thì khó hiểu, "Sao thế? Cậu không nhớ mình à?"
Jungkook quay lại, thì ra là một cậu con trai có khuôn mặt khá được, mái tóc cậu ta màu xám bạch kim có vẻ là học sinh cá biệt.
Jungkook nhíu mày, hỏi, "Cậu là ai?"
Người kia chớp mắt mấy cái, lo lắng nói, "Tớ là Xiumin đây mà. Cậu quên rồi à?"
Jungkook nhìn Xiumin một hồi lâu. Trong phút chốc, cậu thấy trong mắt cậu ta xẹt qua một tia hả hê. Có vẻ... người tên Xiumin này khá là nguy hiểm đây.
Jungkook khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, nói, "Tôi bị mất trí nhớ."