Khi chiếc xe của các anh dừng tại cổng trường, cậu phát hiện ra Sak đang đứng ở ngay bên hông ngoài trường. Chỗ đó khá thưa người nên với chiều cao người mẫu và gương mặt điển trai của Sak vô cùng thu hút.
Jungkook mở cửa xe ra, nói với các anh, "Tôi tới đây một chút. Các anh vào trước đi." Nói xong liền rời đi, cậu không biết rằng ánh mắt lạnh nhạt của các anh khi thấy Sak đều hoàn toàn thay đổi. Sắc mặt các anh âm trầm đến đáng sợ, nhìn nhau mấy cái rồi gật đầu chắc chắn. Có địch!
Thấy Jungkook đi ra từ một chiếc xe đen quen thuộc, Sak hơi khựng lại một chút, đôi mắt xẹt qua tia cười khổ, rồi y đưa cho cậu một hộp bánh bạc hà, khoé môi câu lên một nụ cười dịu dàng ấm áp lòng người, giọng nói ôn nhu mang theo yêu thương nhỏ nhoi khó phát hiện, "Của em đây này."
Jungkook cầm hộp bánh rồi giơ lên mũi ngửi, mùi bạc hà rất thơm và mát, hộp bánh trong còn hiện lên hơi nước từ chiếc bánh nóng hổi, Jungkook hài lòng nói, "Cảm ơn."
Sak nhếch môi, vội xua tay, nói, "Không cần cảm ơn." Vẻ mặt y có chút bối rối và kinh ngạc. Điều này làm Jungkook không nhịn được cau mày, không lẽ trước kia cậu bạc đãi anh ta? Tại sao bây giờ cậu mới nói một câu cảm ơn thôi mà phản ứng như vậy?
Jungkook bỏ hộp bánh vào cặp, đứng im quan sát Sak. Sak có vẻ liên quan đến việc cậu tìm ra sự thật. Jungkook mím môi, rồi hỏi, "Tại sao tôi và anh lại quay cái cảnh đó?"
Sak ngẩng đầu, đôi mắt màu xanh lam hơi trừng to mang vẻ ngạc nhiên, y lắp bắp, "Hửm?.... Ý.... em là sao?"
Jungkook cười lạnh, hỏi một câu khác thậm chí còn thẳng thắn hơn câu trước, "Cái scandal đồng tính đó có mục đích gì?"
Nghe giọng điệu chất vấn của Jungkook, Sak thở dài một cái, tâm trạng không còn kích động nữa, y bình tĩnh nói, "Bây giờ em đã mất trí nhớ, có biết cũng đâu làm được gì."
Jungkook gật đầu, chắc chắn nói, "Không sao hết!"
Sak hơi ngập ngừng nhìn xung quanh một lúc rồi ánh mắt dừng lại ngay trên mặt cậu, nói, "Anh và em quay cái video đó, là để tạo cho Junghyung một cái bàn đạp."
Chỉ một câu nói của Sak đã khẳng định được suy nghĩ bấy lâu nay của Jungkook rất chính xác. Cậu biết ngay thế nào cũng là do vậy mà! Nhưng mà.... không lẽ chỉ vì thế thôi sao? Trả cái giá quá lớn như vậy, chỉ để cho Junghyung nổi tiếng lên thôi ư?
Jungkook nhíu mày, hỏi, "Sao nữa?"
Sak thở hắt ra một hơi, giọng nói run rẩy, "Em muốn che giấu tội ác tày trời của Jeon gia, nên mới đồng ý làm."
Tội ác tày trời? Còn có cái chuyện này nữa sao? Jungkook hỏi, "Đó là gì?"
Sak cúi xuống, nói nhỏ bên tai cậu. Khi y nói xong, người Jungkook cứng lại, cậu mở to mắt, lần thứ ba sau khi xuyên không cậu cảm thấy thế giới này thật quá đáng sợ.
Lần thứ nhất, là khi cậu biết chuyện mình sống lại. Lần thứ hai, là khi cậu biết hành động tình nguyện này của thân chủ. Còn lần thứ ba, là khi cậu biết được nguyên nhân của hành động ấy.
"Em là con của Jeon Min."
Jungkook ngỡ ngàng hỏi, "Thật à?"
Sak cười khổ, nói, "Anh sao dám gạt em."
Sau khi Sak rời đi, Jungkook vẫn đứng lặng người ở trên đường. Không thể nào, không thể nào! Làm sao có chuyện như vậy được! Cậu đã suy nghĩ không dưới năm mươi lí do thân chủ có thể làm nhưng chưa bao giờ cậu nghĩ đến cái lí do khủng bố này!
Che giấu tội ác tày trời của Jeon gia... rằng, cậu là con trai của Jeon Min. Và người nuôi thân chủ lại chính là Baekhyun và Chanyeol.
Có lẽ, ngay khi biết được sự thật này, phản ứng đầu tiên của Jungkook chính là cảm thấy nuối tiếc. Dù đã ở bên cạnh người ba của mình trong vòng mười tám năm, nhưng vẫn chưa hề gọi được chân chính một chữ 'ba' với một người ba chân chính. Ngay trước khi chết, thân chủ vẫn chưa thể quay lại và nói với người ba của mình một tiếng.
Cái giá này, thật sự quá lớn, mà nguyên nhân, cũng quá lớn. Không phải là chuyện gì về chính trị, mà chính là chuyện về chính con cái trong Jeon gia! Bọn người trong Jeon gia kia rốt cuộc đã độc ác cỡ nào mới cả gan che giấu bí mật khủng khϊếp như thế chứ? Đã vậy, hàng ngày bọn họ đều diễn trên mình vẻ mặt tươi vui như thể đó thật sự là gia đình của cậu. Nhưng thật ra... đó đâu được gọi là gia đình. Ba mẹ không có, chỉ còn lại những yêu thương giả dối, thì làm gì có hạnh phúc.