Chuyển ngữ: Team Sunshine
Khương Diên nghi ngờ là do dầu gội nên vào ngay đêm hôm ấy đã ngừng việc gội đầu dưỡng tóc.
Đi làm cả ngày trời đến tối trở về, trước khi ngủ cô chỉ đi tắm, sau đó ngồi thấp thỏm trên giường, chờ đợi.
Thực sự đã không có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Giường của cô không hề kết nối với một chiếc giường khác, người đàn ông vô hình đó cũng không hề xuất hiện.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô ngồi ngẩn ngơ trên giường, hai mắt vô hồn.
Tâm trạng khá là phức tạp, đang yên đang lành bị một người đàn ông xa lạ ngủ hết ba lần, quái lạ thế kia kỳ diệu chừng này, cô không biết bản thân nên chấp nhận việc này như thế nào nữa.
Ngây người một lúc lâu sau, cô thở dài một hơi, thôi vậy, không nghĩ đến nữa, coi như là… coi như là mình mua một cây gậy mát xa về tự phá trinh mình vậy. Cô đắp mền đi ngủ.
Ở một bên khác, người đàn ông bị người ta coi như gậy mát xa đang ngồi trên giường, đôi mày sắc bén cau lại: Cô gái kia hôm nay không đến ư?
Hoặc nói cách khác, liệu có phải sau này cô cũng sẽ không xuất hiện nữa hay không?
Chung Cảnh tặc lưỡi một tiếng.
Anh không hẳn là rất thích người con gái đó, nói chính xác hơn thì anh càng giống như việc thích ăn một món ăn hợp khẩu vị, ăn hai ba lần rồi mà còn chưa ngán, nhưng rất có thể sẽ không được ăn nữa, vậy nên cảm thấy có hơi đáng tiếc.
Chỉ vậy mà thôi.
Anh nhếch miệng, kéo tấm chăn trên giường, cũng chìm vào giấc ngủ.
…
Tiếp sau đó, cuộc sống của Khương Diên khôi phục lại bình thường.
Trì Nghiêm nhập viện suốt một tuần cũng được xuất viện đi làm lại bình thường.
Trong khoảng thời gian Trì Nghiêm vào viện, mỗi ngày Khương Diên đều đến thăm anh ấy. Chỉ có mỗi hôm anh ấy xuất viện, khi cô dậy sớm chuẩn bị để đến bệnh viện thì Trì Nghiêm nhắn tin cho cô, không hề giải thích vì sao nhưng giọng điệu kiên định bảo cô không cần đến đấy.
Cô cảm thấy hơi lạ, không hiểu được vì sao Trì Nghiêm bỗng dưng không cho cô đến, tâm trạng cô có phần nào buồn bã. Nhưng cô cũng nghe lời, cầm theo bình giữ nhiệt đựng cháo quay người trở vào nhà.
Ngày hôm sau Trì Nghiêm trở về làm việc, sắc mặt rất tốt, vẫn là cấp trên đẹp trai vô đối sức hấp dẫn không thể chối từ, dịu dàng khiêm tốn với tất cả mọi người ấy. Anh ấy còn đặc biệt mang cho Khương Uyên một cái bánh kem nhỏ xinh xắn để cảm ơn sự chăm sóc của cô suốt thời gian qua. Khương Diên vừa ngại ngùng vừa vui vẻ nhận lấy nó.
Cô thầm nghĩ, không để cô đến đón anh ấy xuất viện cũng không hẳn là từ chối cô đâu mà nhỉ? Thời gian gần đây cô cảm thấy quan hệ giữa bản thân và Trì Nghiêm đã tiến thêm một bước, chắc đây không phải là ảo giác của mình cô? Rốt cuộc Trì Nghiêm có động lòng chút nào với cô không đây…
Cô giống hệt như những người yêu thầm khác, cay đắng mà cũng ngọt ngào, thấp thỏm, mong chờ, chờ anh có thể cho cô một câu trả lời…
Một tuần sau, bộ phận của họ đều phải tăng ca tập thể. Lúc tăng ca đến chín giờ hơn thì Trì Nghiêm đột nhiên nhắn vào nhóm chat nói muốn mời mọi người ăn khuya. Đây vốn dĩ là một chuyện rất đỗi bình thường, Trì Nghiêm thường xuyên rất hào phóng mời họ ăn uống. Thế nhưng lần này người giao đồ ăn lại là một cô gái.
Tóc dài, da trắng, xinh đẹp, hấp dẫn, trên tay là hai chiếc hộp lớn, cô ấy nở nụ cười bước vào phòng làm việc của họ. Trì Nghiêm vội vàng đến đón, cầm lấy một trong hai cái hộp trên tay cô ấy, một tay khác thì đan vào tay của cô gái đó.
“Ố ồ, thì ra là chị dâu mời chúng ta ăn khuya đấy à!” Trì Nghiêm còn chưa lên tiếng giới thiệu, một đồng nghiệp nam trong bộ phận của họ đã đứng dậy cười đùa trêu chọc.
Trì Nghiêm và cô gái đó nắm tay nhau, nở nụ cười, ánh mắt anh ấy nhìn cô ấy dịu dàng như nước, đó là điều mà Khương Diên chưa từng thấy… sự dịu dàng mà trước đây cô từng vô tình va phải có lẽ chẳng bằng lấy một phần mười ánh mắt anh ấy lúc này.
Trong đầu cô là một màu trắng xoá, gương mặt tái nhợt trắng xanh, phải mất một lúc lâu sau cô mới tỉnh táo lại hiểu ra rằng: Ồ, thì ra Trì Nghiêm có bạn gái.