Chuyển ngữ: Team Sunshine
Chung Cảnh không phải hạng người lương thiện, nhưng tuyệt đối không phải là tên khốn.
Thế nhưng lần này, anh lại quyết phải mặt dày tới cùng.
Giống như mấy tên anh hùng bàn phím mắng chửi người khác mỗi ngày trên mạng, bởi vì sẽ không bị ai nhìn thấy, nên ngôn từ mà họ sử dụng mang tính sỉ nhục và ác độc hơn rất nhiều.
Trùng hợp là bây giờ Chung Cảnh cũng đang trở nên vô hình.
Anh vứt bút và giấy nhắn sang một bên, nắm lấy cánh tay của Khương Diên.
Khương Diên ngạc nhiên, vội vàng viết lên giấy: Anh định làm…
Chưa kịp viết xong, cô đã bị đối phương đè ra giường.
Hai cổ tay cô đều bị bàn tay to lớn của anh cố định giơ cao qua đầu, cơ thể anh ép sát người cô. Cô bắt đầu vùng vẫy, không ngừng gào thét: “Đừng mà, anh làm gì vậy? Đừng vậy mà…”
Thế nhưng anh nào có nghe thấy.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Khương Diên lắc đầu để tránh né không để anh hôn, miệng vẫn tiếp tục la lên một cách bất lực: “Anh đừng làm vậy mà, tha cho tôi đi, đừng mà…”
Chung Cảnh mặc kệ mọi thứ, bắt đầu giật xé đồ ngủ của cô. Khương Diên hoảng loạn, bắt lấy cổ tay anh, cắn mạnh lên đấy. Chung Cảnh bị cắn đau liền buông cô ra, Khương Diên nhân cơ hội đẩy anh ra xa, sau đấy cô bỏ chạy ngay khỏi giường.
Chung Cảnh vươn tay định bắt cô lại, nhưng chỉ nắm được không khí.
Kế đến, cô cũng không biết phải trốn đi đâu nữa.
Chung Cảnh: …
Anh như một người mù sờ soạng huơ tay khắp nơi tìm kiếm, nhưng mãi vẫn không chạm được cô.
Cô đã trốn mất.
Người con gái này tưởng rằng trốn đi là xong à!
Anh mò về bên giường, tìm một hồi thì phát hiện ra giấy nhắn và bút ban nãy, anh viết lên ấy hai chữ “Qua đây!”, sau đó giơ lên cao rồi đi một vòng quanh phòng.
Khương Diên ngồi xổm nơi góc tường đảo mắt trắng: Tưởng tôi ngu à, sang đấy để bị anh gạ xoạc chắc.
Chung Cảnh tức đến mức cười ra tiếng, quăng giấy nhắn và bút đi, khoanh tay trước ngực, vuốt cằm suy ngẫm, không bao lâu đã nghĩ ra một kế.
Mới nãy khi anh mò từ ngoài vào thì phát hiện ra có vẻ như phòng của cô bị bao vây bởi phòng của mình, diện tích không quá lớn, nhiều nhất là mười mét vuông, trong không gian nhỏ như vậy mà cửa còn bị chặn, bên ngoài cửa sổ của cô lại là độ cao không tưởng, sao anh lại không bắt được cô cơ chứ.
Anh giật lấy cái mền lớn của mình, quăng cái chăn ra hệt như thả lưới bắt cá.
Chỉ cần ba lần mà thôi, anh đã tóm được cô.
Chiếc mền bị vật gì đó làm nhô lên. Lúc cô lật mền lên chuẩn bị chạy trốn, anh đã nhanh chóng bước đến bế cả cô và cái mền dậy.
Sau đó quăng lên giường, dứt khoát dùng cơ thể đè chặt lại.
Khương Diên bị chiếc chăn làm ngộp đến mức cả gương mặt đỏ ửng, còn chưa kịp hít thở đã bị người đàn ông kéo ra, đặt nụ hôn bá đạo lên môi cô.
Cô còn muốn chống trả, người đàn ông đã ép chặt hai tay cô trên lớp ga trải giường, cúi đầu gặm cắn ác liệt trên cổ cô.
Là cắn thật, hệt như một con thú hoang, dường như chỉ một giây sau đó cổ cô sẽ bị anh cắn gãy.
Khương Diên nhát ngay lập tức: Trong không gian giao thoa kỳ quái này, cho dù anh có gϊếŧ chết cô thì cảnh sát cũng tuyệt đối không thể tìm ra được hung thủ.
Người đàn ông đó thấy cô trở nên ngoan ngoãn hơn, buông lỏng lực cắn, chuyển sang hôn cổ cô, dần dà đến chiếc cằm nhỏ, rồi quay lại môi cô.
Tuy rằng hành vi của anh vô cùng bá đạo, thế nhưng nụ hôn của anh vẫn dịu dàng như trước. Không thể không thừa nhận rằng được anh hôn, thực sự là một cảm giác vô cùng hưởng thụ và thoải mái.
Trạng thái của Khương Diên càng lúc càng thả lỏng hơn.
Thậm chí sau đấy cô còn đáp lại nụ hôn của anh.
Người đàn ông cười thầm, không biết từ lúc nào mà quần áo của cả hai đều đã bị lột sạch. Sau đó anh nâng một bên chân cô lên, đỡ dươиɠ ѵậŧ của mình, hạ eo xuống, chậm rãi đưa một phần của mình vào trong cơ thể của cô.
Đây là lần đầu tiên Chung Cảnh có được trải nghiệm này. Dươиɠ ѵậŧ của mình rõ ràng đang đâm vào trong cơ thể của người con gái này, bị âʍ ɦộ nhỏ nhắn đó siết chặt bao vây khiến anh sướиɠ run người. Nhưng cái anh nhìn thấy ở đây lại chỉ có cậu nhỏ cương cứng dựng thẳng của bản thân, dường như không có cô gái nào thực sự ở đó cả.
Thật là lạ lùng.
Anh cảm thấy hay là tắt đèn làʍ t̠ìиɦ còn hơn.
Nhưng thời khắc này anh lại không muốn dừng lại để đi tắt đèn. Cảm giác được âʍ ɦộ chặt chẽ của cô xoa bóp cực kỳ sung sướиɠ, anh không kiềm được bắt đầu cử động vòng hông của mình. Anh nhắm hai mắt lại.
Ở một bên khác, Khương Diên bị anh làm đến mức ngoại trừ việc trong lòng thấy quái dị ra thì cô còn cảm thấy sự xấu hổ vô tận.
Hai lần trước, lần đầu tiên là làʍ t̠ìиɦ trong tình trạng đèn đã tắt cộng thêm việc say khướt, lần thứ hai có bật đèn nhưng lúc đầu thì cô còn đang trong trạng thái hoảng sợ thế mà lúc sau lại bị anh làm quá mạnh đến mức đầu óc mơ hồ cũng không có cơ hội cảm thấy xấu hổ.
Nhưng lần này thì cô đang tỉnh táo, tuy là bị anh ép buộc, nhưng sau cùng cô chính là người đã chìm đắm trong nɧu͙© ɖu͙©, vừa sướиɠ vừa ngượng.
Đặc biệt là vị trí giao hợp giữa phần thân dưới của hai người lần này trùng hợp đối diện với chiếc tủ trong phòng cô, mà trên cánh cửa tủ kiểu cũ ấy là một tấm gương. Từ trong gương, cô có thể nhìn thấy dáng vẻ bản thân đang mở rộng hai chân và cô bé của cô đang bị thứ đó ra vào kịch liệt.
Ngượng, ngượng quá đi mất.
Cô giơ tay lên che lại hai mắt, một lát sau lại không kiềm được mà thả tay ra, nhìn chằm chằm vào từng giây từng phút cử động của thân dưới trong gương. Âʍ ɦộ bị vật cứng vô hình đâm thành một cái lỗ tròn to cỡ trứng gà, dươиɠ ѵậŧ không ngừng ra sức ra ra vào vào, cô thậm chí có thể nhìn thấy được mép thịt đỏ hồng. Lúc dươиɠ ѵậŧ rút ra khiến lớp thịt bên trong cũng bị lật ra, lúc đâm vào thì cả lớp ngoài mỏng như cánh hoa cũng bị đẩy sâu vào trong. Nơi cả hai giao hợp, nước chảy thành dòng, cực kỳ dâʍ đãиɠ…
Khung cảnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến độ cô bé của cô càng siết chặt hơn, nước cũng chảy nhiều hơn.
Người đàn ông hừ nhẹ một tiếng, suýt chút nữa là anh đã bị cô kẹp đến đầu hàng. Anh vỗ mạnh lên mông cô như để trừng phạt rồi rút dươиɠ ѵậŧ ra, lật người cô lại, xếp thành tư thế quỳ bò trên giường, sau đó đi vào từ phía sau, đỡ hai bờ mông lên, anh ra sức đâm thọc rút ra điên cuồng…
Khương Diên lại bị bắt nạt đến nỗi ý thức trở nên mơ hồ.
Cô đã lêи đỉиɦ bao nhiêu lần rồi cũng không nhớ rõ nữa. Cho đến cuối cùng khi người đàn ông đó đã đã thỏa mãn, anh tấn công lần cuối khiến cô lêи đỉиɦ lần nữa rồi xuất tinh bên trong cơ thể cô, cuộc làʍ t̠ìиɦ chính thức kết thúc.
Người đàn ông đó ôm lấy cô gái đã không còn tí sức lực nào, cùng cô đi vào giấc ngủ.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Khương Diên mơ màng mở mắt ra, đèn trong phòng vẫn sáng, cảnh bên ngoài cửa sổ vẫn là một màn đêm đen.
Người đàn ông đó đã không còn ở bên cạnh cô nữa, cô vươn tay ra sờ soạng phần giường bên kia, đúng là đã biến mất.
Cô thầm mắng trong lòng một câu “Đồ khốn!” Rồi nhắm mắt lại.
Một ý nghĩ vụt qua đầu cô, cô choàng tỉnh mở to hai mắt.
Vuốt một lọn tóc đặt dưới mũi ngửi thử, mùi hương của tóc… đã biến mất.
Cả việc không gian giao thoa cũng đã dừng lại.
Thế nên, liệu rằng có phải là do mùi hương của dầu gội đó đã dẫn đến việc phòng của cô và anh giao nhau hay không?
Bởi vì lần đầu cô và anh gặp nhau, làʍ t̠ìиɦ, chính là từ cái đêm mà cô bắt đầu thay dầu gội thành loại của bên hãng quảng cáo cung cấp cho cô!
Khương Diên: …