Mẹ nó không ngừng tát nó, còn nắm đầu nó vò thành mạng nhện.
"Mày... mày giả thành cái bộ dạng này chứ gì... Tao sẽ vạch trần bộ mặt của mày ra..."
Nói, bà ta nắm lấy áo sơ mi của nó xé ra. Phương Nghi giật mình cả kinh, nhưng muốn cản cũng không cản được. Chiếc áo sơ mi hoàn toàn bị bà ta xé ra, để lộ một thân người nhỏ nhắn, mảnh khảnh, ngay ngực được một tấm băng quấn lại, khỏi cần phải giấu gì thêm, nó là con gái.
Phương Nghi đau lòng đến tột độ, cả thân người cứ lùi về một góc. Thầy hiệu trưởng cũng chẳng thể nhịn nỗi, thầy cầm chiếc áo khoác lớn của mình, sau đó phủ lên người Phương Nghi. Ánh mắt thầy kiên định nhìn người phụ nữ kia, lại nhìn Phương Tuấn đang ngồi xem kịch hay ở đó.
"Trường tôi không nhận con chị nữa. Tôi sẽ trả hồ sơ về, đánh kèm một chữ kém. Tôi không muốn học sinh trường Diệp Hoài Y lại có nhân phẩm kém đến như vậy. Còn chị, nếu chị còn quậy, tôi sẽ gọi bảo vệ đến... thậm chí sẽ kiện chị ra tòa vì tội quấy rối trật tự công cộng..."
Thầy Minh ném ly trà rỗng xuống răng đe, chỉ thấy bà ta như bị ép xuống một chút, hành động cũng không còn ngông cuồng nữa.
Minh An lúc này từ ngoài bước vào, là cô nghe học sinh nói thầy hiệu trưởng gọi nên mới vào. Một màn kịch tính đập vào mắt, lửa giận trong lòng lại trồi lên. Cô đem Phương Nghi đang tổn thương đến cực độ ôm vào lòng. Vì sao hết lần này đến lần khác lại muốn tổn thương nó? Nó đáng bị như vậy sao?
"Là ai làm em như thế này..."
Cô hỏi, nhưng không thấy nó trả lời, những giọt nước mắt kia cứ trào qua ra bên khóe mắt. Minh An chậm chạp đứng dậy, liếc nhìn Phương Tuấn đang ngồi một bên run rẩy nhìn mình, rồi lại nhìn lấy người phụ nữ đã đứng tuổi ở trước mặt.
Các bạn có hiểu cái gì gọi là điên đến bất cần chưa? Giống như chỉ cần được bày tỏ, cho dù đem bản thân quậy đến mức nào cũng cam tâm. Minh An chính là như vậy, việc Phương Nghi bị đánh hai, ba ngày trước đã làm cô mất bình tĩnh rồi. Cộng thêm việc ngày hôm nay khiến cho ác quỷ trong lòng cô triệt để trỗi dậy. Minh An gồng mình đem tấm mặt bàn bằng thủy tinh kia đẩy xuống đất.
Đôi mắt cô hằn lên từng tia gân máu.
"Là bà đánh nó...?"
Bà ta có chút sợ sệt, bất giác lùi về phía sau một chút...
"Nó là con tao, tao đánh nó có gì là sai? Tao nuôi nó mười lăm năm, không thể để nó cứ đi như vậy được...."
Cô đem những lời nói đó vào tai, trong lòng không khỏi phẫn nộ. Minh An nuốt lấy một ngụm không khí, sau đó liền cất lời.
"Ra giá đi... tôi mua..."
"Cái gì?"
"Tôi nói mười lăm năm nuôi nấng đó bà ra giá đi, tôi mua... Tôi bỏ tiền ra mua Huỳnh Phương Nghi."
Nghe nhắc đến tiền, hai mắt bà ta sáng rực. Hoàn toàn có thể đem con chó nhà bà ra để bán, nhất định không thể để giá thấp rồi...
"Giá chứ gì... Mười lăm năm nuôi dưỡng... Tôi bán không mắc... Bảy trăm triệu... à không, một tỉ đi..."
Phương Nghi nghe thấy chỉ cười nhàn nhạt, thì ra bản thân nó đáng giá một tỉ. Một người mẹ sẵn sàng ra giá bán con mình.
Minh An hạ đáy mắt, sau đó liền cười khẩy.
"Được. Một tỉ đúng chứ? Tôi mua. Chỉ là tôi muốn bà phải kí vào tờ giấy cam kết..."
Cô nói xong, liền xoay người mượn bút giấy của thầy Minh, viết ra một bản cam kết.
Sau khi bên bà ta chấp nhận bán con, từ nay về sau Phương Nghi sẽ không còn dính líu, liên quan gì đến gia đình bà ta nữa. Nếu còn tìm cách gặp mặt gây khó dễ, cô sẽ đem chuyện này kiện ra tòa. Hoặc là cho người dạy dỗ đám người này một cách thích đáng.
Một tỉ là con số không nhỏ, tuy nhiên trong thẻ của cô lại là con số không lớn.
Minh An rời khỏi trường đến ngân hàng, phải mất rất lâu để bỏ hết số tiền một tỉ kia vào gần mười chiếc vali, sau đó lại một lần nữa trở về trường thảy tiền vào mặt bà ta. Bản kí kết như vậy đã kí xong, bà ta thành công đem Phương Nghi bán cho Minh An. Từ nay về sau nó cũng sẽ chẳng còn vướng bận gì về hai chữ gia đình nữa rồi.
Từ đây về sau, gia đình của Phương Nghi là cô, chỉ có thể là một mình cô thôi.
Cô cúi người, đem bạn nhỏ đang khóc đau khóc đớn run rẩy kia mà ôm vào lòng.
"Đừng sợ. Tôi mua em rồi. Từ đây về sau. Em được giải thoát rồi. Em không cần sợ mọi thứ nữa."
Phương Nghi cứ vậy vùi đầu vào ngực cô, không ngừng nấc lên từng tiếng.
Sau tất cả, Minh An đem Phương Nghi trở về nhà, an ủi, để cho nó nghỉ ngơi. Mọi chuyện cũng được coi là giải quyết ổn thỏa. Nó cũng không cần vì cái gì mà bận tâm nữa rồi. Nó được giải thoát rồi.
Hết năm lớp mười một, Phương Nghi đành cố gắng đóng nốt bộ dáng con trai này. Trong suốt kỳ nghỉ hè, Minh An bắt đầu dưỡng lại mái tóc dài cho nó, trong ba tháng hè, kết hợp với dầu gội đầu mọc tóc mà tóc nó rất nhanh dài đến ngang lưng. Phương Nghi cũng không cần mặc nịch nữa mà thay vào đó là loại áo trong chính hiệu dành cho con gái.
Tủ quần áo cứ vậy có thêm nhiều mẫu mã quần áo khác nhau. Từ Phương Nghị chuyển dần dần sang Phương Nghi nó là cả một quá trình dài đằng đẳng.
Nó không còn là thằng con trai ất ơ nào nữa mà là một đứa con gái với khuôn mặt dễ thương, cùng với bộ dáng hết sức mê hoặc người khác.
Về gia đình Phương Tuấn. Cậu ta có tiền liền biến thành công tử bột, ăn chơi trác táng, sui rủi dính vào con đường nghiện ngập, rồi sử dụng trao đổi các chất ma túy, bị công an bắt được, án tù chung thân.
Người cha có tiền trong tay, suốt ngày cờ bạc rượu chè, rồi dần dần dẫn đến cá độ đá banh, bị người ta tính kế dẫn đến thua thiệc đến con số không nhỏ. Dùng hết tất cả số tiền còn lại để trả nợ vậy mà vẫn còn thiếu.
Một tỉ cứ thế chống tiêu tán, người cha vì không có tiền mà bị bọn xã hội đen thẳng tay chém chết. Mà từ đầu đến cuối, đám xã hội đem cùng ông ta cá cược, thua thiệt đều là người của Minh An. Đánh ông ta chết cũng là đàn em của em trai cô. Đến đây cũng khỏi phải nghĩ ngợi, Minh An biết ông ta đam mê cờ bạc, cá độ liền gài người vào để ông ta càng lậm, cứ thế số tiền mà cô đã đưa cho mẹ nó rất nhanh liền thu về hết phân nữa, số tiền thu được đều cho em trai.
Chồng chết, con tù chung thân. Người mẹ cũng từ đấy mà bạc vô âm tính, cũng chẳng ai dám bén mảng xuất hiện trước mặt Phương Nghi nữa.
Cái kết sẽ không bao giờ có hậu dành cho những kẻ sống lỗi với đời.
----------
Tối hôm nay ở gần nhà có hội chợ, Phương Nghi cùng Minh An sửa soạn một chút để đi chơi.
Cô mặc một chiếc đầm body màu đen ôm gọn thân hình nóng bỏng. Còn riêng nó, nó được cô tân trang cho một chiếc sơ mi ngắn cùng với chiếc váy yếm màu xanh dương. Mái tóc được buộc cao lên trong lanh lợi hoạt bát. Bộ dáng lúc bấy giờ của Phương Nghi đúng là ra dáng con gái hơn hẳn, nó cũng sống thật với con người của mình, không cần che giấu, phủ nhận đi làm gì.
Phương Nghi tung tăng đi ở đằng trước, Minh An thong dong đi ở đằng sau, ánh mắt dịu dàng cứ như vậy mà nhìn nó thôi.
Chợt, nó nhanh nhẹn quay đầu, sau đó chạy lại chỗ của Minh An mà nắm lấy tay cô.
"Sao vậy? Sao không đi tiếp đi, nắm lấy tay tôi làm gì?"
Phương Nghi nhoẻn miệng cười khúc khích, sau đó liền trả lời.
"Chẳng phải cô nói sẽ che chở em hay sao? Để em nắm lấy tay cô, em sẽ không bị lạc mất... Sẽ không có ai ăn hϊếp được em.."
Nghe đến đây, cô hơi ngớ người một chút, sau đó liền đưa tay cong ngón chạm nhẹ vào mũi bạn nhỏ một cái, cười nhàn nhạt.
"Đương nhiên rồi. Tôi đã nói như thế nào? Tôi sẽ che chở cho em, dù trời có sập xuống... Vì vậy em yên tâm đi... Có tôi ở đây rồi."