Nguyện Che Chở Em

Chương 44

Sáng hôm sau, Phương Nghi phải ở lại bệnh viện để theo dõi. Cho dù bác sĩ nói tình trạng không sao, nó cũng phải ở lại bệnh viện vì nó nói bụng của nó cực kỳ đau nhứt.

Minh An hôm nay đến trường, cái sát khí mà cô tỏ ra khiến cho tất cả đồng nghiệp ở đây không ngừng thấy sợ hãi, kỳ lạ.

Cô xin thầy Hoàng đổi tiết anh văn thành tiết ngữ văn, lấy cớ để có thể dạy lớp 10A4.

Minh An bước vào phòng, cố gắng hít thở một hơi thật sâu, đem tầm mắt dịch chuyển xuống chỗ Phương Tuấn đang ngồi. Cậu ta vênh váo nhìn cô, giống như đem cô xem thành thứ không cần nể trọng.

"Tiết ngữ văn này... là tôi xin thầy Hoàng đổi, tôi cũng không có ý định dạy trong tiết này... Cái tôi muốn là dạy dỗ một người... Để cái em... biết lấy lùi làm tiến..."

Nói, Minh An nhếch môi cười nhạt, nụ cười này làm người khác không khỏi sợ hãi.

"Phương Tuấn... Em lên đây..."

Phương Tuấn giật mình một cái, sau đó đem ngón tay chỉ về phía mình, nhếch lên một bên chân mày.

"Em?"

Cô lạnh nhạt "ừm" lấy một tiếng. Cậu ta hừ nhẹ, nhanh chóng nhún vai, sau đó không cần câu nệ mà lặp tức đứng lên tiến về chỗ bàn giáo viên.

Nhìn thấy Phương Tuấn đứng trước mặt mình, Minh An phải cố gắng kìm lấy sự bực tức ở trong lòng. Cô giương ánh mắt tràn đầy sự lạnh nhạt kia nhìn cậu.

"Có phải là em... đánh Phương Nghi..."

Phương Tuấn mặt mày có chút sợ hãi liền nhìn cô.

"Là chị ta nói, đúng không cô?... Đúng vậy. Là em đánh đó. Thế thì làm sao?"

Minh An phẫn tức nuốt lấy một ngụm nước bọt, răng cũng cắn chặt rồi. Cô chậm chạp đứng lên, sau đó mặt không biến sắc mà hạ tay đánh thẳng vào mặt Phương Tuấn. Không chỉ có một cái, mà hết lần này đến lần khác cô đều hạ tay đánh thật mặt.

Phương Tuấn giương đôi mắt điên tiếc nhìn người phụ nữ trước mắt, đến cả mẹ cậu còn không dám đánh cậu như vậy, người phụ nữ này vì sao lại dám. Cậu tay chỉ ngón tay vào mặt Minh An, sau đó nghiến răng.

"Cô..."

Mấy chữ cô ấp úng, hoàn toàn không thể ghép lại thành một câu hoàn chỉnh. Đối mặt với sự tức giận kia, cô liền hạ giọng, chỉ đủ để cả hai nghe thấy.

"Em dám phản khán tôi liền cho người... gϊếŧ chết ba mẹ em..."

"Cô dám sao? Cô bị điên à?"

Hai mắt Phương Tuấn mở tròn ra nhìn cô. Minh An gằn giọng xuống, gương mặt đỏ lên vì tức, kể cả cái biểu cảm khi đe dọa kia thật sự rất đáng sợ.

"Em tưởng tôi dám không? Em nên nhớ... một người điên có thể làm những gì..."

Ngữ khí của cô hoàn toàn áp đối phương, thành công làm Phương Tuấn sợ sệt.

Minh An vẫn còn lườm cậu, miệng nhàn nhạt cất lời.

"Lớp trưởng, đem bình cứu hỏa vào đây cho tôi..."

Lời vừa dứt, Phương Tuấn trợn tròn mắt nhìn cô, mà cậu bạn lớp trưởng cũng nghe theo cô mà nhanh nhẹn bưng bình cứu hỏa vào đặt gần bàn giáo viên.

"Các bạn học sinh nhìn cho kỹ... Hôm qua bạn Phương Tuấn dùng bình cứu hỏa đập vào bụng bạn Phương Nghị... Hôm nay... tôi sẽ thay em ấy đòi lại một màn công đạo. Tiếc thay tôi lại thích dùng bạo lực để trả bạo lực, không muốn dùng lí lẽ..."

Nói, cô cũng không cần để ý đến ánh mắt người khác nhìn mình ra sau, cứ điên tiếc vun bình cứu hỏa xuống người Phương Tuấn.

Cậu ta cứ vậy hưởng hết những cú đánh mà hôm qua mình đánh người ta. Một cái cũng không thiếu. Tất cả các học sinh ở dưới không ngừng run người hoảng sợ, lí do vì sao lại khiến một giáo viên nhẹ nhàng, ít nói trở nên điên tiếc giống như một con sói.

Ai ai cũng thấy tội cho Phương Tuấn, nhưng mà cũng kệ vì hành động ngông cuồng của cậu ta.

Cho đến khi giáo viên lớp kế bên thấy lớp này ồn quá, liền tò mò sang xem, mới thành công cứu Phương Tuấn một mạng. Minh An cảm thấy như vậy vẫn là chưa đủ, còn muốn đem Phương Tuấn làm cho nặng hơn Phương Nghi cô mới vừa lòng. Giá như cô nghe được những lời mà cậu ta nói với nó, chắc hẳn cô sẽ thành công đem nó làm mồi cho cá mập.

"Em... Em làm như vậy là vi phạm nội quy nhà trường đó... Giáo viên không được đánh học sinh..."

"Có giỏi thì đuổi việc đi. Tôi đi làm giáo viên chỉ để cho vui thôi... Thích thì cứ đuổi, tôi không cần. Nếu như xác định bị cắt chức vậy thì... Phương Tuấn dễ dàng chết dưới tay tôi hơn đó..."

Minh An bất cần để lại một câu, sau đó ngông cuồng rời khỏi lớp. Cô bị gọi đến phòng hiệu trưởng ngay sau đó. Đối mặt với hàng động của cô, ông lại không có trách mắng gì, chỉ nhẹ nhàng hỏi.

"Sau cô lại ra tay đánh học sinh như thế...?"

"Tôi muốn trả thù..."

Minh An không ngần ngại liền đáp. Chỉ thấy thầy Minh nhàn nhạt cười.

"Trả thù có nhiều cách, đâu phải cứ trả đũa ngang ngang là được..."

"Xin lỗi thầy... Nhưng tôi thích như vậy đấy. Trời sinh tôi không dễ nóng tính, nhưng nếu có chọc tôi điên rồi thì tự chịu..."

Cô không nói gì nữa sau đó rời khỏi trường luôn. Sớm cũng xác định được việc này bản thân sẽ đi về đâu, sớm muộn cũng sẽ bị cắt chức. Giáo viên chỉ là nghề phụ thôi mà, cô không sợ.

---------------

Khoảng ba ngày sau khi Phương Nghi xuất viện, nó cũng đã đi học lại. Gọi là xuất viện nhưng bụng vẫn còn đau lắm. Mọi người cũng không ai dám chọc nó gì nhiều, sợ nó giận lên rồi bản thân sẽ bị như Phương Tuấn.

Chỉ là... mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Nhà trường vẫn quyết định giữ Minh An ở lại làm giáo viên, suy cho cùng cô là một giáo viên giỏi, biết cách dạy và rèn luyện học sinh vượt bậc môn văn.

Lúc này, Phương Nghi đang ở trong lớp. Từ bên ngoài, lớp trưởng lớp 10A4 bước vào gọi nó.

"Anh Nghị, thầy hiệu trưởng gọi anh lên văn phòng có việc gì á."

Nó nghe xong chỉ nhàn nhạt ừm một tiếng, sau đó chậm chạp đứng dậy, đi thẳng lên phòng giáo viên.

Từ bên ngoài nó cũng đã nghe được tiếng ồn ào phát ra từ phòng hiệu trưởng, giống như muốn đem phòng hiệu trưởng quậy cho tưng bừng.

Cái âm thanh này nó nghe có chút quen, nhưng không nhớ là đã từng nghe ở đâu.

"Thầy mau kêu con nhỏ đó ra đây. Con Nghi ấy... nó dám hại thằng Tuấn con tôi thành thế này.. Tôi phải gϊếŧ chết nó..."

"Ấy... chị cứ từ từ, đừng có giận như vậy.."

Phương Nghi từ bên trong chậm chạp bước vào, một gương mặt quen thuộc ập thẳng vào mặt nó. Bóng hình đáng sợ ám ảnh nó suốt hai năm nay, mẹ nó, người phụ nữ mà nó ghét nhất, hận nhất.

Trong thấy nó, bà ta cứ ngơ người nhìn kỹ, sau đó liền lao vào túm lấy nó mà tán cho mấy bạt tay.

"Con chó... mày dám hại thằng Tuấn thành như này. Nó là em trai mày đó..."

Phương Nghi cắn chặt răng, bụng bị động liền đau nhứt, nó lấy tay bà ta kéo ra khỏi tóc mình, sau đó bất chợt lùi về sau hai bước.

"Tôi còn hận không thể gϊếŧ chết nó nữa kìa. Bà cưng con bà như vậy sao không đem nó về nhà mà cưng nựng đi.."

Sau đó, từ miệng bà ta phun ra mấy lời chửi thề độc địa, cứ nhào vào đánh đập Phương Nghi.

"Mày... mày chết đi. Đến em trai mày mày cũng không tha. Mày đúng là đồ ác độc, lòng lang dạ soái, tao không nên đẻ ra mày..."

"Năm đó bà nên gϊếŧ tôi chết mới phải. Tôi sống trên đời này đúng là một nỗi ô nhục. Ai là người độc ác bà còn không hiểu sao? Hay là bà đã quên ai đã từng cắt cổ tay xém chết năm ấy? Là ai đến nhà mợ van xin đem tôi về? Là ai? Là ai bà nói đi? Bà xem tôi chẳng khác nào con chó trong nhà, vậy tôi xem bà làm mẹ để làm gì... Cha mẹ tôi vốn đã chết từ lâu, tôi càng không có người mẹ ác độc như bà..."