Mười giờ trưa, trời nắng gay gắt đến độ muốn chóng mặt. Ngay cả Minh An hiện giờ đang ở một nơi khuất nắng mà vẫn cứ cảm thấy nóng nực, mồ hôi lè nhè trên trán.
Từ trong trường, từng tiếng trống dài vang lên liên hồi, báo hiệu cho việc kết thúc buổi thi.
Khoảng mười phút sau, học sinh từ trong trường ào ạt tuôn ra, đông như kiến. Trong biển người kia thấp thoáng một vài học sinh của trường Diệp Hoài Y.
Minh An sốt ruột đứng trước cửa rào, lo lắng nhìn vào trong, ánh mắt liếc nhìn vào đám học sinh kia như đang tìm kiếm một ai đó.
Phương Nghi từ trong biển người bước ra, đến lại gần cô. Khuôn mặt thoáng buồn, cái dáng bộ cứ uể oải làm sao, lê từng bước chân nặng nề tiến về phía trước.
Minh An thấy gương mặt nó như vậy, trong lòng có phần đáng ngại. Bạn nhỏ này sao lại bày ra thái độ như vậy? Không làm được bài sao?
Nó đứng trước mặt cô, thẩn thờ ngước gương mặt nhỏ kia lên, sau đó bất tri bất giác ôm chầm lấy cô mà uất nghẹn lên từng tiếng.
Ánh mắt cô hạ xuống mấy nhịp, sau đó mới giương hai bàn tay ra khẽ vuốt vuốt lấy lưng nó. Giọng nói nhẹ nhàng của cô khẽ cất lên, đọng lại chút thắc mắc.
"Nghị... Em sao vậy? Đề khó quá nên không làm được sao?"
Phương Nghi nuốt lấy một ngụm nước bọt, sau đó mới tách rời khỏi cô.
"Cô An... Em xin lỗi..."
"Ưʍ... Sao phải xin lỗi?"
Trên mắt nó đọng lại một tầng nước mắt dày đặc, từng dòng nước mắt khẽ lăn dài trên má. Cô đau lòng thay, đưa tay cong ngón quẹt đi giọt nước mắt kia.
"Nín. Ngoan, không khóc. Rốt cuộc em làm được bao nhiêu câu?"
Phương Nghi ậm ự một hồi, sau đó tuột balo xuống, lấy trong balo ra đề văn được gấp đôi lại một cách ngay ngắn.
Nó đưa đề văn cho cô, sau đó ngón tay khẽ chỉ vào một câu.
"Em không làm được câu này... Hức... Hong, hong phải là hong làm được... Mà là... mà là... biết mà không làm... Còn các câu còn lại em làm được hết. Em... thực sự rất tức."
Trên mặt cô thoáng qua một tia ngạc nhiên rồi rất nhanh lại vụt tắt, sau đó cô thở hắc ra một cái. Trong lòng dường như nhẹ hẳn hơn. Cứ tưởng bạn nhỏ không làm được bài, nào ngờ chỉ bỏ quên một câu... Thế mà nước mắt đã giàn giụa như thế rồi.
Minh An lại đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt của nó, sau đó đem nó ôm trọn vào lòng nà vuốt ve an ủi.
"Không khóc... Ngoan. Bỏ quên một câu không chết được. Giỏi rồi..."
An mỹ nhân phải cất công dỗ nó một hồi nó mới chịu ngừng. Lúc này, Lâm Chiến từ bên trong bước ra. Cậu toang tiến đến thầy Minh hiệu trưởng thì cô đã nhanh vẫy tay gọi cậu lại.
Lâm Chiến nghe thấy liền lật đật chạy lại chỗ cô, sau đó mới quan sát qua thằng bạn đang nước mũi tèm lem của mình.
"Sao mày khóc, như con gái vậy ba?! Làm không được hả?"
Phương Nghi chỉ "hừ" nhẹ một tiếng không thèm trả lời, nó đứng lặng thinh, lưng tựa vào xe của Minh An. Ừ, nó là con gái mà, có phải con trai đâu.
Cô khẽ xoa xoa đầu nó, rồi sau đó hướng tới Lâm Chiến mà hỏi.
"Làm được không Chiến?"
"Dạ được cô. Mà không biết đúng hay sai thôi ạ."
Cô cười nhạt, nhẹ gật đầu.
"Vậy là được rồi. Thôi, thi xong thì giờ đi về. Mai em có đi du lịch không?
"Em ạ?! Dạ có."
Minh An "ừm" một tiếng, rồi kêu cậu quay lại xe chuẩn bị đi về.
Cô ngồi yên vị lên xe, sau đó Phương Nghi lại chậm chạp trèo lên xe.
Dòng xe cứ chạy vun vυ't trên đường, cái nắng buổi ban trưa nóng đến rát da rát thịt.
"Em đói chưa?"
An mỹ nhân đang chạy xe, đầu hơi nghiên về phía sau mà hỏi nó.
Phương Nghi cứ thẩn người ở phía sau, vẫn còn cảm thấy có chút tức người, rõ ràng là câu đó nó biết làm, nhưng lại không thèm làm...
Nó thở dài sườn sượt, sau lại nhàn nhạt trả lời.
"Em không đói..."
Nó còn tâm trí gì để ăn nữa chứ? Mà quả thực nó không đói thật, nên chẳng muốn ăn.
Cô nghe, nhưng yên lặng không nói gì nữa, chỉ tập trung láy xe.
Lúc đưa Phương Nghi về nhà cũng là hơn mười giờ rưỡi, nó chậm chạp rời khỏi yên xe, sau đó cởi nón bảo hiểm móc lại trên xe.
Hai má nó ửng hồng, làn da trắng trẻo của nó mỗi lần ra nắng là mỗi lần đỏ ửng lên, vô cùng nhạy cảm.
Minh An cũng theo đấy xuống xe. Trong thấy mặt bạn nhỏ vừa đầm đìa mồ hôi vừa ửng hồng, cô áp lòng bàn tay lên má nó.
"Sao mặt em đỏ quá vậy?"
"Tại mỗi lần em ra nắng là vậy á cô. Không sao đâu."
Nó cười hì hì, đôi mắt híp lại không thấy được hai đồng tử.
Xong, cô mới buông tay ra khỏi má nó, sau đó mới dịch tay xuống hai cánh tay nó, sờ sờ giống như sờ má.
"Cũng đỏ ửng, lại còn nóng. Sao lúc nãy không mặc áo khoác?"
Lúc này, Minh An mới đưa mắt xuống nhìn tay nó. Bỗng thấp thoáng một cái gì đó làm cô giật mình, cô lật hai cỗ tay nó lên, gương mặt tái hẳn đi.
"Cái gì đây Nghị?"
Thấy những vết xẹo ngang dọc trên khắp cả hai cổ tay nó, ánh mắt cô liền hạ đi mấy nhịp, tựa như đem theo mấy phần lạnh lùng mà gằn giọng. Lúc trước có lẽ cô không để ý, nên không thấy.
Với cả lúc đeo vòng tay cho nó, chắc là do trời tối quá, nó lại lật cổ tay hướng xuống dưới đất nên cô không thấy.
Phương Nghi vội giật tay mình lại, giấu ở phía sau lưng. Bản thân bất giác lùi đi vài bước, gương mặt nhếch qua một bên, không dám nhìn vào ánh mắt kia, không muốn trả lời.
Ánh mắt nó cũng trầm xuống đi vài nhịp, nhẹ nhàng nuốt một ngụm không khí. Trong mắt nó bây giờ... không hiểu vì sao... thứ chỉ còn là một đống tro tàn.
Thấy bạn nhỏ trước mắt im lặng, cô lắc đầu nhàn nhạt, ánh mắt vẫn như vậy.
"Nói tôi biết... những vết sẹo đó từ đâu mà ra?"
Nó cúi nhẹ mặt, môi mím chặt. Làm sao nó dám mở miệng nói chứ. Nghe câu hỏi đấy, nó chợt phì cười, một nụ cười che giấu đi nỗi chua chát, che giấu đi vết xước ở trong lòng.
"Là em té thôi..."
Ngụy biện. Bạn nhỏ trước mắt cô nói dối. Những vết sẹo kia không thể nào do té mà thành, vả lại vết thịt lành lại độn cao hơn lớp da bình thường, miệng vết thương chắc chắn rất to, là do một vật sắc bén gây ra.
"Nghị... Em xem tôi là trẻ con lên ba à?"
Nụ cười trên môi Nghi cũng không còn nữa, nó buông thõng tay, sau đó nâng cổ tay phải lên, lạnh nhạt lướt qua những vết sẹo kia rồi trả lời.
"... Là em tự gạch đấy... Nhưng không sao... Chuyện này cũng lâu lắm rồi."
Trong lòng Minh An lúc này chỉ toàn là một mớ hỗn độn. Nhìn người mình yêu chiều trên cổ tay toàn là vết sẹo lớn, cô đương nhiên không khỏi cảm thấy đau lòng. Rốt cuộc là vì sao... bạn nhỏ trước mắt này có ý nghĩ buông bỏ sinh mạng?
Cô khẽ thở hắc ra một cái, cũng không còn gắt như lúc nãy, chuyện người khác không muốn nói, cô không ép. Cô nhẹ chớp mắt, nhàn nhạt "ừm" một tiếng.
"... Em vào nghỉ ngơi đi. Tối nay tôi ghé chở em đi chơi. Có cả chị Quỳnh với Di nữa..."
Phương Nghi ngoan ngoãn "dạ" một tiếng. Sau đó, ánh mắt thê lương nhìn theo bóng dáng Minh An trên xe rời khỏi nhà trọ.
Nó quay lưng, khoảnh khắc ấy, bất giác... một giọt nước mắt chợt lăn dài... Đau đớn thay.
Nhưng vết sẹo ấy là do gần năm mười lăm tuổi, nó dùng lưỡi lam gạch lấy. Cả hai bên tay đặt nát vết lưỡi lam, máu chảy thành dòng, mà nước mắt nó... cũng không ngừng rơi.
Huỳnh Phương Tuấn là em trai của Phương Nghi. Là đứa con được cưng chiều như một vị hoàng tử. Khi đó, thằng Tuấn rất nghịch ngợm, không hiểu thế nào thằng Tuấn lại cực kỳ ghét Phương Nghi. Trong lúc Nghi nó giặt đồ, rửa chén ở sau nhà, Tuấn lại góc học tập của nó xé hết sách vở, đốt gần hết quần áo của nó.
Khi Phương Nghi phát hiện ra mọi thứ, tất cả chỉ còn là một mớ hỗn độn. Vả lại, ba nói trong người có men say không ngần ngại đánh đập hết sức dã man, lấy bật lửa đốt cháy một mớ tóc nó.
Cái cảm giác lúc đó thậm tệ đến cỡ nào, cái cảm giác hành hạ này còn khủng khϊếp hơn cả cái chết. Nó hận, nó hận vì sao lại sinh ra trong cái gia đình quỷ quái này.
Thế là, Phương Nghi trộm được cái lưỡi lam xén chỉ của mẹ, ra ngoài vách nhà đằng sau, không ngừng hạ tay rạch từng đường dài ở cổ tay.
Không đau?!!
Càng rạch càng không đau, càng rạch càng điên cuồng, càng rạch càng không muốn dứt. Còn nhớ lúc đó, nó đã nhếch môi cười nhạt... Hết mực chua chát... Nụ cười ấy vừa nở, cũng chính là lúc nó thật sự buông bỏ đi mạng sống của mình.
Máu chảy ra, ước đẫm cả hai bàn tay. Máu chảy thành dòng, nước mắt cũng không ngừng rơi. Cả thế giới như quay cuồng trước mắt nó. Nó cảm thấy rất tốt... Nhưng mà... càng nghĩ lại càng đau lòng, nước mắt cứ âm thầm chảy ra, nhiều vô số kể.
Uất ức, tủi thân, cô độc, lạc lỏng giữa cái gia đình khiến nó sa đọa, muốn từ bỏ sinh mạng của bản thân. Lúc này, nó mới cảm thấy... thật ra chết cũng không đáng sợ lắm. Đáng sợ nhất là cảm giác tan nát ở trong lòng. Nó khóc đến tắt thở.
Mất nhiều máu nên nó ngất luôn tại chỗ. Cũng may, vách sau nhà nó nằm kế đường đi. Vì là nông thôn, xung quanh bốn bề là đồng cỏ, thi thoảng chỉ trông thấy vài nhà.
Mợ hai của Phương Nghi đi từ thị xã về, ngang con đường đó, thấy nó nằm gục trên đất, là lạ, nên mới dừng lại xem. Thấy rồi mới tá hỏa tâm tinh, còn tưởng là có người gϊếŧ nó rồi cơ.
Cứ thế vội vội vàng vàng đưa vào nó vào trạm xá. Hôn mê hai ngày một đêm tại trạm xá, hai cánh tay dày đặc vết vải băng bó.
Vì chuyện này mà mợ hai nó mắng ba mẹ nó rất nhiều, trong vòng ba tháng, nó được mợ hai đem về nhà chăm, cũng gọi là yên bình.
Nhưng sau đó, ba nó cũng đến đem nó về nhà, hứa hẹn các thứ, nhưng... cuối cùng... mọi chuyện vẫn lặp lại như cũ, vẫn là một mớ tan nát cõi lòng.
Tất cả mọi chuyện hòa theo cái thở dài đầy phiền muộn của Phương Nghi mà tan biến.
Nó nằm trên giường, lại một lần nữa đưa tay lên lau đi nước mắt. Nếu lần đó không có mợ hai, nó nhất định sẽ chết. Sẽ không có Phương Nghị của bây giờ, sẽ không gặp được Minh An, người nó thương đến đứt ruột nhưng chỉ biết đem cất ở trong lòng.