Nguyện Che Chở Em

Chương 30

Sáng hôm sau là một ngày trời nắng đẹp. Người ta nói thứ bảy máu chảy về tim, còn trường hợp đi thi như ngày hôm nay thì không biết chảy máu ra hay chảy vào.

Từ sớm, đã có rất đông học sinh cùng phụ huynh, còn có vài người giáo viên ở đó.

Học sinh toàn trường hôm nay được nghỉ, chỉ còn lại khoảng hơn chục học sinh là đến trường để chuẩn bị tham gia kỳ thi học sinh giỏi.

Phương Nghi lúc bấy giờ đứng rất gần ở Minh An, còn phải đợi thêm một lúc nữa cho đông đủ học sinh mới tiến hành đến địa điểm thi được.

Cô lấy từ trên xe ra một túi màu đỏ đưa cho nó. Trong túi có vài ổ bánh mỳ, vài chai nước suốt, một vài viên kẹo ngọt.

Nó đưa tay nhận lấy, sau đó hạ mắt xuống nhìn xem vật bên trong. Xong, nó cười nhạt, ngước mắt lên nhìn cô rồi hỏi.

"Sau cô mua nhiều dạ cô? Mua vậy sao ăn hết?"

Nghe nó nói vậy, Minh An mới chỉ tay vào túi đồ ăn mà trả lời.

"Mua cho em ăn, tranh thủ người ta còn chưa đến hết em mau ăn uống cho no đi. Lên trển trí óc nó mới mở mang ra. Thi tốt đi, mai còn đi chơi nữa. Phí du lịch tôi đóng rồi. Không cần lo."

Nó đưa tay gãy đầu cười hè hè, sau đó lấy một ổ bánh mỳ to được bộc trong vỏ cùng một chai nước cầm trên tay, sau đó liền móc lại vào xe của cô cho đỡ vướn.

"Cô hong ăn hở cô?"

"Ăn rồi."

Cô ngồi vắt vẻo trên xe, tất nhiên là trước khi đi cô đương nhiên phải ăn rồi.

Phương Nghi đứng tựa vào yên xe cô, chân vắt chéo lại, khủy tay chóng lên mặt yên xe ở phía sau.

Nó mở ổ bánh mỳ kia ra, ăn ngon lành. Vỏ bánh mềm, lại nhiều nhân sữa trứng, ăn có chút béo béo ngậy ngậy, nhưng lại rất ngon và dễ no. Ăn xong thì nó lại uống nước.

Minh An sớm đã mở nắp chai nước ra rồi, nên chỉ đợi Phương Nghi ăn xong liền đưa chai nước cho nó.

Cùng lúc này, chẳng hiểu hiệu trưởng đi đứng thế nào, không biết là đường hẹp hay rộng mà đi ủi vào vai nó, khiến nó vừa giật mình vừa theo quán tính đem cả thân thể lao vào lòng An mỹ nhân.

Thầy Minh hiệu trưởng vậy mà lại tỏ ra vẻ không thấy gì, không biết gì cứ vậy mà bỏ đi tiếp.

Cứ vậy mà cô đem nó ôm vào trong lòng, một tay cô ôm chặt eo nó vì sợ nó bị té, một tay vịn lên tay láy xe, hai chân giữ chặt xuống đất.

"Em không sao chứ?"

Minh An cất giọng dịu dàng hỏi nó, môi bất giác nở một nụ cười nhàn nhạt. Cánh tay đang khít eo nó cũng buông lỏng ra. Trong lòng cô không khỏi suy nghĩ, cái eo của bạn nhỏ này cũng thật nhỏ quá đi, tựa như chỉ cần một cánh tay đều có thể ôm trọn.

Phương Nghi rất nhanh đứng vững lại, rời khỏi vòng tay của cô. Nó đưa tay sờ sờ mũi, bất giác lùi ra phía sau lại một vài bước, ha, ở đây đông người như vậy, là vô tình hay cố ý, nó đều có chút ngại.

Phương Nghi nuốt lấy một ngụm nước bọt, sau đó vươn tay kéo balo sát lên vai, cười cười nói.

"Em không sao. Cảm ơn cô.",

Minh An "ừm" một tiếng, sau đó cười nhạt.

Vừa khéo, một màn vô tình ôm ấp này lại trót lọt vào tầm mắt Hữu Khanh. Trong vô thức, cậu liền cảm thấy có một cái gì đó không đúng lắm giữa mối quan hệ của thằng bạn mình cùng cô An.

Khoảng bảy giờ, tất cả các học sinh đều có mặt tại địa điểm thi. Đó là một ngôi trường nằm ở huyện khác, to và rộng gấp đôi ba lần trường nó. Kiểu này chắc mù đường tìm phòng thi quá. Nó nhìn, trong vô thức liền đưa tay lau mồ hôi trán.

Tất cả đều đã đứng trước cửa địa điểm thi. Giáo viên các trường chỉ được đứng ở ngoài, không được vào.

Hai người lúc này đã xuống xe, Minh An sửa lại cổ áo cho Phương Nghi, sau đó vuốt vuốt lại cho thẳng.

Hết nhìn vào trường, rồi lại nhìn lấy bạn nhỏ phía đối diện.

"Nghị, nhớ, phải bình tĩnh mà làm bài. Đừng có gấp gáp nghe chưa? Nhớ phải giữ cho kỹ thẻ thi. Thời gian làm bài tận một trăm năm mươi phút. Suy nghĩ thật kỹ. Nhớ chưa?"

Nói, Minh An đưa tay lên xoa xoa đầu nó.

Phương Nghi cứ vậy, thoải mái cho cô xoa đầu mình. Nó một nụ cười tươi rói, đem nét duyên dáng kia thể hiện ra. Trong mắt tràn đầy sự tự tin và nhiệt huyết.

Nó nhìn cô, nhàn nhạt cất tiếng.

"Em nhớ rồi. Cô ơi... cô cho em xin vía đi. Đặng làm bài cho tốt..."

Nói xong nó cười hehe, đưa tay gãy gãy đầu.

"Xin vía thế nào?"

"Cho em ôm cô một cái..."

Nghe An mỹ nhân hỏi, nó không cần nghĩ ngợi trả lời, đúng là cao thủ không bằng tranh thủ.

Minh An mếu môi, xong lại cười nhạt, thẳng tay chỉ nhẹ vào trán nó một cái, ra giọng vẻ bất lực.

"Thua em... Nào... lấy vía nhanh đi rồi vào địa điểm thi."

Phương Nghi áp sát lấy cô, Minh An cứ vậy lại một lần nữa đem bạn nhỏ ôm gọn vào trong lòng.

Nhịp tim đập thình thịch của cô vừa khéo nó lại nghe được, đập... có chút nhanh. Trên má nó lớt phớt hồng, tâm trạng chuyển biến tốt hẳn, xem ra có động lực để phấn đấu rồi.

Cằm cô đặt lên đầu nó, bất giác cúi đầu hôn nhẹ lên đấy một cái.

Đoạn năm giây, nó luyến tiếc buông người con gái trước mắt ra, sau đó vẫy vẫy tay tạm biệt cô.

"Em đi nha cô."

"Thi tốt."

Nó cười nhạt, "dạ" lấy một tiếng, sau đó xoay người bỏ đi.

Thời gian thi bắt đầu từ bảy giờ rưỡi cho đến mười giờ là hết. Tất cả học sinh đều tụ tập ở trước sân trường nghe giáo viên phổ cập điều lệ thi, sau đó một người một đường mà tìm đến phòng thi.

Bên ngoài đường lúc này nắng cũng đã lên cao, tuy không quá gay gắt, nhưng cũng đủ khiến con người ta thoáng đổ mồ hôi đằm đìa trên trán. Vài người tìm lấy quán nước bên cạnh mà vào nghỉ ngơi, có người cũng về nhà, khi nào đợi con em mình thi xong thì lại đến đón về.

Minh An thì tìm chỗ khuất nắng ở gần gần thành tường mà đỗ xe vào, ngồi ở đó chờ nó. Càng đợi càng chán nên lấy điện thoại ra lướt Facebook, xem hợp đồng của công ty, thiếu điều mở một cuộc họp online cùng với cấp dưới.