Nguyện Che Chở Em

Chương 5

Mãi cho đến mười giờ rưỡi khuya, bên ngoài đường thưa thớt dần bóng người, cũng đã đến giờ quán đóng cửa. Phương Nghi cùng Hữu Khanh cũng sớm trở về nhà trọ. Vừa mới về nhà trọ, cả hai đã lăn đùng ra đệm mà nằm nghỉ ngơi.

“Công nhận hôm nay đông khách quá Khanh ơi. Tao xỉu cái độp liền.”

“Ừ, tao cũng bị dần cho nát ra đây. Mai là lãnh lương rồi, cũng đến định kỳ đóng tiền trọ, tiền học phí rồi.”

Nó ừ một tiếng, nếu không phải nhờ có ông chủ Duy tốt bụng thuê hai người, thì bây giờ cả hai xác định... Còn cái nịt. Nào là tiền điện, tiền nước, tiền trọ, tiền học phí, tiền phát sinh,... Biết bao nhiêu thứ phải lo. Lương một tháng của Phương Nghi được năm triệu một tháng. Nó đóng tiền học hết hai triệu, tiền trọ là bảy trăm. Cứ mỗi tháng như thế, nó ắt dành dụm được hai triệu ba trăm nghìn trong thẻ. Ngoại trừ tiền phát sinh lặt vặt, ít nhiều gì trong thẻ nó bấy giờ cũng tích góp được năm chục triệu. Nó định để dành tiền này để học đại học.

Thằng Khanh ngồi bật dậy, cứ mặc cho Phương Nghi nằm đó, cậu lấy đồ, bước vào phòng tắm.

“Tao tắm trước nha Nghị.”

Nó lại chỉ ừ một tiếng. Phương Nghi khẽ nhắm mắt, một bóng hình thân thuộc bỗng xẹt ngang đầu nó. Chẳng hiểu vì sao dạo gần đây bóng dáng cô Minh An lại cứ lẩn quẩn trong đầu nó nhiều hơn. Đối với nó mà nói, Minh An có đôi chút đặc biệt. Nó chẳng hiểu vì sao, nhưng mỗi lần được gần cô, dù ít nhiều nó lại cảm thấy yên tâm được đôi phần. Chuyện như vậy... Hoàn toàn không có lí do, đều xuất phát từ cảm tính.

Phương Nghi ngồi dậy, tự bản thân mình rót cho mình một ly nước lọc để trán miệng, xua tan đi cơn khát lúc bấy giờ. Đồng hồ đã điểm mười một giờ, xem ra phải tranh thủ tắm rửa sớm rồi còn ôn bài. Nếu không ngày mai nó sẽ dậy không nổi mất.

Bóng dáng nhỏ bé lật đật bước vội vàng đến khu bếp, thẳng tay lấy từ trong thùng mì ra hai gói, đun ấm nước sôi, rồi gỡ hai gói mỳ ra cho vào hai cái tô, cùng thêm gia vị đầy đủ. Để nước sôi rồi thì đổ vào ủ mì thôi, đặng thằng Khanh tắm ra có cái mà ăn liền, khỏi cất công phải nấu vì bây giờ nó đang rảnh mà.

Ủ mì xong, nó xoay người hướng đến tủ quần áo. Căn phòng trọ này chỉ có một tù quần áo mà thôi, nên cả hai chia tủ quần áo ra làm hai lãnh thổ, bên trái là của Hữu Khanh, bên phải là của Phương Nghi, cứ thế không cần phải lộn xộn, lại dễ dàng lấy đồ.

Thằng Khanh rất nhanh tắm xong, cậu bước ra khỏi phòng tắm, trên người không có gì ngoài chiếc quần jeans ngắn đến ngang đùi. Buổi tối ở đây vừa vặn mát mẻ, nhưng thật có chút khô khan nên cậu mặc như vậy cho thoáng thôi mà. Phương Nghi cũng không có ý kiến gì vì đối với nó đây đã là chuyện thường tình, sớm đã không còn ngại ngùng nữa rồi.

Tay nó ôm bộ đồ, nhanh chóng tiến vào phòng tắm. Ở bên trong nó không quên nói vọng ra cho Hữu Khanh biết.

“Mì tao nấu rồi, để trên bàn. Ăn đi rồi ngủ.”

Hữu Khanh nghe xong chỉ ừ một tiếng, nó cũng không nói gì thêm.

Phương Nghi ở trong này bắt đầu cởi đồ. Nó nhanh chóng cởi chiếc sơ mi trắng của mình ra, lộ ra một bờ vai trắng nõn. Phía ngực được một tấm vải lớn quấn quanh như đang chèn ép một thứ gì đó. Bởi vì tấm nịch này mà có đôi lúc nó thấy vô cùng khó thở. Phương Nghi đưa tay tháo tấm nịch ra, lúc này gương mặt nó trở nên dễ chịu thấy rõ. Mà cùng lúc đó, hai thứ tròn tròn, trắng mịn kia cũng hiện ra, không to cũng không nhỏ, khá vừa tay, bởi vậy khi nịch chúng lại, nó luôn cảm thấy khó chịu.

Sau khi cởi hết đồ, nó cẩn thận đặt tấm vải nịch lên ở một vị trí trên cao để khỏi bị ướt, sau đó mới yên tâm tắm rửa. Đoạn được hai mươi phút, nó rời khỏi phòng tắm.

Trên người Phương Nghi đơn giản chỉ mặc một chiếc sơ mi đen cùng quần thun ngắn màu trắng. Nó tiến tới bàn, bê tô mì vừa ủ lên ăn nhanh chóng, thời gian không còn nhiều, nó phải sớm ăn để còn học bài. Xong thì rửa lại sạch sẽ, úp lại vào kệ mũ đặt kế đó.

Khi xong hết thảy cũng là mười một giờ bốn mươi lăm phút, Hữu Khanh cùng Phương Nghi ôm một đóng sách vở vào bàn học ngồi ngay ngắn. Cả hai vốn rất sáng dạ, lại thông minh nên thoáng chốc các bài học cùng đống bài tập đã được giải quyết xong, lúc này đồng hồ điểm tới mười hai giờ bốn mươi lăm phút. Cả hai không chậm trễ liền ngã người xuống đệm ngủ ngon lành.