Một ngày học cứ thế kết thúc lúc bốn giờ ba mươi phút chiều. Lúc tan học, Hữu Khanh đưa cho Phương Nghi một cái bánh bao.
“Mày ăn lẹ, rồi về nhà trọ tắm rửa thay đồ đi làm. Sắp năm giờ rồi.”
Phương Nghi cũng không hỏi vì sao cậu lại có bánh bao, nó không hỏi nhiều, đưa tay đỡ lấy cái bánh bao mà thằng Khanh đưa, chỉ vài cú há miệng là đã đi tong luôn nguyên cái. Thằng Khanh lắc đầu, sau đó xoay người vừa đi vừa nói.
“Miệng mày là máy cày. Máy cày đồ ăn. Tao bảo có sai đâu.”
Phương Nghi đưa tay chùi chùi miệng, sau đó nhảy lên huếch vào vai cậu một cái.
“Tao nhai luôn cái đầu mày.”
Cả hai chỉ vài chục bước đã về đến nhà trọ, gấp gáp tắm rửa rồi cả hai cùng đèo nhau trên con xe cũ đến quán buffet. Cả hai đều làm nhân viên ở đây, lương trả theo tháng, hai người làm ở đây cũng được hai năm rồi. Phương Nghi ngoài làm phục vụ, nó còn kiêm luôn cả bảo vệ ở đây, một công đôi chuyện, nên tiền lương của nó cao hơn Hữu Khanh một chút.
“Phương Nghị, em đẩy xe lẩu này đến bàn số năm phía bên trái hộ anh nào...”
Một anh nhân viên khác nói to. Phương Nghi đang dở tay lau dọn bàn, tức khắc liền đáp lại ngay một chữ dạ. Sau đó nó tiến lại xe đẩy đã được chuẩn bị sẵn, rất thành thục đẩy xe đi. Bàn số năm dường như là một hội chị em phụ nữ, có khoảng bốn hay năm người gì đấy. Nó cũng chỉ liếc qua, chẳng dám để ý nhiều. Nó đẩy xe đến, cẩn thận bê từng thứ cần dùng cho món lẩu đặt lên bàn. Lúc này, Phương Nghi mới chợt nhận ra rằng, trong đám khách nữ ở bàn số năm, nó lại gặp một người quen. Chẳng ai khác ngoài An mỹ nhân của nó.
Lúc nãy khi Minh An nhìn thấy nó ở đây thì cũng ngỡ ngàng lắm, tưởng đâu là lại nhìn lầm nên thôi cho qua không để ý. Cho đến khi nó đẩy chiếc xe qua, cô mới thêm tin chắc vào con mắt của mình, quả thực không sai vào đâu được. Đây là học trò trưng của cô mà.
Phương Nghi trông thấy Minh An thì ngớ người được đoạn mười giây, sau đó liền nhớ ra thân phận phục vụ của mình lúc bấy giờ, nó vội gật đầu với khách một cái, sau đó đẩy xe đi. Đúng là ngại chết mất, cô An của nó không ngờ cũng ở đây.
Một bàn khác rất nhanh gọi phục vụ tính tiền, Phương Nghi lại hì hục chạy sang đấy. Hữu Khanh làm việc ở lầu hai nên không thể giúp nó được.
Một mình nó xoay khắp nơi, thỉnh thoảng một có một anh lên đỡ giúp nó một chút. Nó làm việc đến ná thở, Minh An nhìn cũng thấy thương lòng. Rồi, bỗng nhiên Minh An lại nhìn thấy thấp thoáng sau lớp sơ mi trắng của Phương Nghi dường như có một lớp vải quấn ngang ngực bị lộ ra. Khoảng cách giữa cô và nó lúc này không xa lắm nên đương nhiên có thể nhìn rõ.
Minh An dụi dụi mắt, lại quan sát tỉ mỉ một lần nữa, quả thực là cô không có nhìn nhầm, nó giống mấy bản nịch mà các nàng tomboy vẫn thường hay dùng để nịt ngực ấy. Dường như áo sơ mi làm việc khá ôm người nên có thể lộ rõ những đường vải bó vào người.
“A... Giám đốc An... Chị không sao chứ? Tại sao chị lại không ăn đi?”
Một cô gái ngồi gần đó khều khều vai cô, lại hướng mắt theo đến chỗ mà Minh An đang lưu tâm, là cậu nhân viên phục vụ lúc nãy.
“Là người quen của chị sao?”
Minh An không trả lời gì thêm, chỉ ừm một tiếng cho qua chuyện. Cô thu mắt, không nhìn Phương Nghi nữa, nhưng trong lòng cô quả thực dấy lên trong lòng một mối hiềm nghi lớn. Phương Nghi học ở Diệp Hoài Y cũng đã được một năm rồi, lúc trước lần đầu gặp Phương Nghi, cô liền cho rằng đây là một đứa con gái nữa cơ.
Nhưng lúc đó, khi cô đem chuyện này hỏi chủ nhiệm của Phương Nghi, chủ nhiệm liền khẳng định nó là con trai, còn đem bản khai sanh copy đưa cô xem, cho nên đối với chuyện giới tính của Phương Nghi tạm thời lắng xuống. Hôm nay lại bắt gặp chuyện này, cô không thể không nghi ngờ.
Đoạn hơn chín giờ, cô cùng cấp dưới giải tán, khi đó đám cấp dưới của cô về hết, chỉ còn để một mình Minh An ở đây.
Cô gọi phục vụ đến tính tiền, Phương Nghi liền rất nhanh có mặt. Nó cầm hóa đơn được biên kê bằng máy trên tay, sau đó liền thận trọng đưa cho Minh An.
“Của quý khách là một triệu hai trăm năm mươi nghìn, em gửi bill ạ.”
Cô đưa tay đỡ lấy tờ hóa đơn, không cần xem hóa đơn, chỉ cần nghe nó nói, cô liền rút trong ví ra số tiền mệnh giá một triệu hai trăm năm năm mươi nghìn đưa cho nó.
“Tôi không ngờ... Là em lại làm ở đây đấy...”
Phương Nghi đưa tay gãy đầu, rồi nhận số tiền đó vào tay.
“Chỉ vì cuộc sống mưu sinh thôi ạ. Có làm thì mới có ăn. Hihi, thôi, em chào cô ạ. Hôm khác cô lại ghé nhá.”
Minh An gật đầu một cái, sau đó nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Phương Nghi chạy vào bên trong quầy, cô cười nhạt, lại lẩm bẩm nhẹ...
“Bây giờ... Tôi lại không tin em là con trai đấy... Phương Nghị à...”